Thần Võ Chiến Vương

Chương 159: Tàn sát đồng môn




Hai ánh kiếm như giao long tranh đấu ở trong rừng, thanh thế mạnh mẽ, cây cối bị lan đến gần, thậm chí cả nham thạch cũng bị cắt ra.
- Trường hồng kiếm pháp: Nhất kiếm tam thức!
- Thiên Trập kiếm pháp: Hồi vọng hữu thiên!
Ánh kiếm va chạm vào nhau, liều toàn lực, thế nhưng cũng không có dừng lại, sau giao phong trong ngắn ngủi, ánh kiếm màu sắc khác biệt trao đổi vị trí, ngừng lại.
Giang Thần và Đường Cách đồng thời xoay người, mặt hướng về nhau.
Giang Thần đã gần tới cực hạn, thở hồng hộc, sắc mặt tái nhợt.
Nhân cơ hội này hắn ăn vào một đám lớn Hoàn linh đan.
Đường Cách không ngăn cản, bởi vì trong tay hắn cũng có Hoàn linh đan, cũng không có vì vậy mà chịu thiệt, tuy rằng ở số lượng linh đan có khoảng cách, nhưng hắn có tự tin trước khi chênh lệch lộ ra giết chết được Giang Thần.
Có điều, Đường Cách nghĩ tới lúc so chiêu vừa nãy, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
- Hắn có mấy kiếm suýt chút nữa đã giết chết được ta, nếu không phải trạng thái của hắn không tốt thì ta sẽ thực sự không đánh lại được hắn.
Đồng thời, sát niệm trong lòng Đường Cách ngày càng mãnh liệt.
- Tiến bộ quá nhanh, thực sự quá nhanh!
Đường Cách vốn tưởng rằng thực lực của Giang Thần vẫn còn dừng lại ở thời điểm chiến một trận với Lý Thấm, thế nhưng không nghĩ tới trong thời gian ngắn như thế lại tăng lên thêm một đoạn dài.
- Đúng vậy, hắn có Thần mạch, đương nhiên sẽ nhanh, nhất định phải giết chết hắn!
Nghĩ tới đây, Đường Cách nhìn mồ hôi hột trên người Giang Thần, cười lạnh nói:
- Ngươi có Hoàn linh đan, ta cũng có, tiêu hao của chúng ta tương đồng, nhưng ngươi vốn đã kiệt lực, ta cũng muốn xem xem cuối cùng ngươi sẽ làm thế nào.
- Ngươi sẽ là một trong những người ta từng giết qua, đừng có lắm lời.
Giang Thần nói.
- Ngông cuồng!
Đường Cách lần nữa xuất kiếm, kiếm pháp của hắn thẳng thắn mà thoải mái, hung hăng bức người, kiếm khí màu xanh như một đạo trăng lưỡi chém tới Giang Thần.
- Trường hồng kiếm pháp: Xích Cầu xuất lung!
Giang Thần biết nếu như tiếp tục sẽ gây bất lợi cho chính mình, nên hắn sử dụng: Trường hồng kiếm pháp, tuyệt chiêu cuối cùng.
Nhưng mà, kiếm thế vừa mới đánh ra được một nửa thì cả người vô lực, bắp thịt co giật.
- Đã tới cực hạn sao? Không! Lên cho ta!
Giang Thần hét lớn một tiếng, muốn điều chuyển tiềm năng của thân thể, tương tự với lực lượng bản nguyên.
Lực lượng bản nguyên không phải ai cũng có thể vận dụng được, muốn làm được tùy ý công kích như Lý Tuyết Nhi thì nhất định phải hồn xác hợp nhất.
Đó là một loại cảnh giới tu hành, đạt đến thì có thể làm cho công pháp Hoàng cấp có hiệu quả của công pháp Huyền cấp, cũng có trợ giúp đối với lĩnh ngộ võ học.
Giang Thần còn chưa đạt tới mức này, hắn dựa vào một luồng dũng khí không thối lui mà kích phát tiềm lực của thân thể.
Tức thì, kiếm thế của hắn không suy yếu giống như vừa nãy nữa, thân thể như có lực lượng bất tận dùng không hết, hắn lập tức vận chuyển công pháp huyền bí, làm cho bên trên Xích tiêu kiếm xuất hiện một tầng kiếm cương.
- Hả? Kiếm này của hắn là hồi quang phản chiếu, nếu như ta né tránh, hắn cũng không còn hi vọng nữa.
Đường Cách hơi suy nghĩ, thu kiếm lui về phía sau.
- Ha ha ha ha ha.
Nhìn thấy hắn thu kiếm, Giang Thần đột nhiên bùng nổ ra tiếng cười lớn.
Tức thì, Đường Cách cảm thấy không ổn, cau mày.
- Nếu như ngươi toàn lực ứng phó, dùng tình trạng của ta, một kiếm này sẽ không giết được ngươi, chúng ta sẽ lưỡng bại câu thương, thế nhưng ngươi lại ngu xuẩn đến muốn tránh? Kiếm của ta, ngươi tránh được sao?
Trong lúc hai người chiến đấu, có chút chiêu thức cần một chút thời gian để súc lực, đối với người nắm giữ tốc độ cực kỳ nhanh chóng độ mà nói, theo lý mà nói có thể tránh thoát được.
Kì thực không phải vậy, nếu muốn tránh thoát chiêu thức của người khác, cũng không phải cảm nhận được uy lực đáng sợ mà lẩn đi xa là được.
Phải thấy rõ được ảo diệu trong chiêu thức của người khác, ảo diệu vượt qua năm phần mười thì mới có cơ hội tránh thoát đi, vượt qua tám phần mười, mới có cơ hội rất lớn.
Đương nhiên, cũng có một chút người có tốc độ vượt qua quy luật võ học này, chỉ có điều rất ít.
- Không được!
Vào lúc này, kiếm thế của Giang Thần đã hoàn toàn phô ra, kiếm uy đáng sợ làm cho Đường Cách kinh hãi đến mức biến sắc.
Hắn nói một tràng là muốn tàn phá sự tự tin của Giang Thần.
Không nghĩ tới cuối cùng bị một câu nói của Giang Thần đánh bại ngược lại.
Một chiêu kiếm đánh xuống, Đường Cách không có chỗ nào có thể trốn, chẳng khác nào giun dế đối diện với bàn chân của nhân loại, ngay cả phản kháng cũng không thể.
Một tiếng vang rất lớn vang lên, hắn bị trọng thương, ngã lên trên mặt đất không thể động đậy.
Hắn không để ý tới miệng mình đầy máu mà vội vã lấy ra một viên linh đan quý giá nhét vào trong miệng.
Viên linh đan này có thể bảo vệ cho hắn không tắt thở, nhưng mà sau khi chiến đấu kết thúc, hoàn toàn không cần thiết phải làm như vậy.
Bởi vì Giang Thần có thể tiếp tục đánh ra một kiếm.
Đáng tiếc Đường Cách mặc kệ nhiều chuyện như vậy, linh đan rơi xuống trong bụng thì hắn mới an tâm.
- Xem ra thần nguyên không đủ, kiếm uy cũng sẽ bị ảnh hưởng, làm cho hắn chưa chết.
Giang Thần vừa nói, một mặt đi tới chỗ hắn.
- Ngươi! Chiêu vừa nãy của ngươi là bức ra tiềm lực của thân thể, sau khi dùng hết sẽ không thể động đậy, làm sao lại vậy chứ?
Đường Cách giật nảy cả mình, dùng ánh mắt như nhìn quái đản để nhìn Giang Thần, tiếp theo ánh mắt lại rơi vào trên kiếm ở trong tay của hắn.
- Giang Thần, ngươi muốn giết ta sao? Ta là sư huynh của ngươi, sát hại đồng môn, ngươi cũng không thể tránh thoát khỏi liên quan!
Đường Cách quát lên.
- Đệ tử chân truyền Đường Cách đố kị đồng môn đệ tử, muốn giết cho sướng tay, còn muốn làm việc không nên thân với Lý sư tỷ.
Giang Thần nói.
Lời này của hắn không phải thật sự lên án Đường Cách, trái lại còn mang theo chút ý tứ ngả ngớn.
Đường Cách nghe mà hiểu rõ ý của hắn, bởi vì trước đó chính hắn cũng làm như vậy.
Chỉ có sống sót thì mới có thể có tư cách nói chuyện, nơi này không có người ngoài, đúng sai còn không phải tùy ý để người sống đi ra ngoài nói hay sao?
Đường Cách nhìn thấy khóe miệng của Giang Thần nổi lên nụ cười gằn, hắn không cam lòng, lại hoảng sợ.
Mãi đến khi Giang Thần đi tới trước người, hắn mới có ý nghĩ xin tha.
Nhưng mà, chạm tới ánh mắt của Giang Thần, hắn đã biết coi như mở miệng thì Giang Thần cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.
- Giang Thần, ngươi đang làm gì vậy?
Bỗng nhiên, âm thanh của Lý Tuyết Nhi truyền đến.
Đường Cách và Giang Thần đều rất bất ngờ, chỉ thấy Lý Tuyết Nhi tỉnh lại, chống thân thể ngồi dậy.
- Sư tỷ!
Trong lòng Đường Cách vui vẻ, quát to một tiếng:
- Giang Thần này lòng muông dạ thú, trong lúc vô tình ta đi tới nơi này thì nhìn thấy hắn rời khỏi thân thể sư tỷ. Mà y phục của sư tỷ xốc xếch, tóc rối tung, cho nên ta muốn thanh lý môn hộ, thế nhưng tên này ẩn giấu thực lực, đánh lén ta, hiện tại còn muốn giết ta!
Đặc điểm lớn nhất của Đường Cách chính là rõ ràng là giả mà hắn có thể nói tới mức chính bản thân hắn cũng tin tưởng không nghi ngờ.
Lý Tuyết Nhi sững sờ, chợt đã cảm nhận được cái yếm thiếp thân lỏng đi, là do dây lưng sau lưng chưa buộc lên.
Điều này cũng có ý nghĩa đã bị cởi qua!
Dù cho dùng tâm tính của Lý Tuyết Nhi thì cũng không khỏi có một ít gợn sóng.
Chợt, nàng chậm rãi đứng dậy, đang muốn hỏi thì đã nhận ra được thực lực mình không có thoái hóa, thân thể cũng không có suy yếu như trong tưởng tượng.
Nàng chú ý tới nguyên khí bên người, lại nghĩ đến một khả năng.
Ánh mắt nàng nhìn về phía Giang Thần mang theo tình cảm không tên.
- Ta bị thương nặng, Giang Thần mang ta đào vong, khó tránh khỏi có chút chật vật.
Lập tức, Lý Tuyết Nhi nói.
- Nhưng mà... Nhưng mà sư tỷ chậm chạp không tỉnh lại, thật giả không biết, ta mới để Giang Thần bó tay chịu trói trước, đợi tới khi sư tỷ tỉnh lại, sư tỷ thấy rồi đó, còn có khóa sắt, nhưng mà hắn ta lại có thể thoát ra khỏi khóa!
- Hơn nữa, khuôn mặt của sư tỷ đẹp như tiên thiên, lại hôn mê bất tỉnh, khó tránh khỏi hắn có ý khác, làm chuyện cầm thú với tỷ.
Đường Cách kích động nói.
- Có lẽ có tội, nhưng không cần nói nữa. Sau khi trở về ta sẽ xin chưởng giáo dùng Như ý toán bàn để thôi diễn.
Lý Tuyết Nhi không muốn nói tới chuyện này, nhìn thấy kiếm của Giang Thần chỉ còn cách Đường Cách không tới nửa thước, nàng nói:
- Giang Thần, không nên giết hại đồng môn.
Vừa nói, Đường Cách đại hỉ nhìn ra ngoài, lại mang theo vẻ khiêu khích nhìn Giang Thần.
Lý Tuyết Nhi đã mở miệng, Giang Thần còn có thể làm gì được chứ?
- Được rồi.
Giang Thần nói một câu, nhưng Xích tiêu kiếm trong tay lại chém xuống, phá tan yết hầu của Đường Cách.
- Ngươi, ngươi...
Trên mặt của Đường Cách còn mang theo biểu hiện khiêu khích, nhưng yết hầu lại đang phun máu, con mắt khi chết không có nhắm lại, trừng mắt nhìn chằm chằm vào Giang Thần không tha.
- Giang Thần, ngươi!
Lý Tuyết Nhi cũng không nghĩ tới sẽ như vậy, trong con ngươi có tinh mang lóe lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.