Thần Võ Chiến Vương

Chương 140: Có di ngôn gì không?




Thần du cảnh!
Mọi người lại thét lên một tiếng kinh hãi, người ở chỗ này không nghĩ tới khu vực này sẽ xuất hiện hai tên Thần du cảnh.
- Con chó hoang! Ngươi lại dám hủy đi cơ quan thú của ta!
Nữ nhân Mặc gia trong xe ngựa giận không nhịn nổi, không bởi vì Giang Thần biểu hiện ra cảnh giới mà có bất kỳ chút chần chờ nào cả.
Cơ quan thú ở đây nhận được mệnh lệnh, điên cuồng phóng về phía Giang Thần.
Cùng lúc đó, xe ngựa cũng dùng tốc độ cực nhanh xông tới.
Bốn con ngựa kéo xe so với tuấn mã chân chính còn mạnh mẽ hơn, gót sắt đạp lên mặt đất, bánh xe điên cuồng lăn.
Trong lúc nhanh chóng chạy băng băng, xe ngựa được vũ trang, có lửa tuôn trào ra.
Xe ngựa biến thành chiến xa, thế không thể đỡ, muốn nghiền nát tất cả sinh linh trên mặt đất.
Chẳng trách nữ tử của Mặc gia kiêu căng như thế, chiếc xe ngựa này của nàng không chỉ là con rối, cũng có thể nói là linh khí.
Tương tự với tượng đá Đại tướng quân trước kia của Giang Thần.
- Nghe nói trong quân đội thường dùng chiến xa của Mặc gia, Thần du cảnh ngồi ở bên trong xông pha ở trên chiến trường sẽ máu chảy thành sông, tử thương vô số.
Người chung quanh thầm nghĩ, cảm thấy lo lắng thay cho Giang Thần.
Trong nháy mắt chiến xa đã đến trước người Giang Thần, đây là thứ so với yêu thú càng đáng sợ hơn, là bá chủ ở trên mặt đất.
Nhưng mà, chỉ vẻn vẹn là trên mặt đất mà thôi.
Giang Thần chém nát một con cơ quan thú, mắt thấy sắp chết ở trước mũi của chiến xa, thân thể hắn bay thẳng lên trên không trung.
Oa!
Nhìn thấy tình cảnh này, mọi người bên dưới không kìm lòng được hét lên kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn lên, Giang Thần đã đứng yên ở trên không trung trăm thước.
- Biết bay!?
Thần du cảnh đã bay được, như vậy cũng không phải là bản lĩnh bình thường.
Đừng nói tới việc Giang Thần trẻ tuổi như vậy, cảnh giới chỉ là sơ kỳ, thần huyệt có mười cái là có thể bay lên trên không được. Chuyện này đã vượt qua nhận thức của bọn họ.
Nữ tử của Mặc gia cũng sửng sốt, sau khi chiến xa thất bại trượt ra hơn mười thước mới dừng lại.
- Ta nói con chó ngươi lấy lực lượng từ đâu ra để chống lại ta, hóa ra là như vậy, chỉ có điều vô dụng, ta sẽ đi đằng sau ngươi ở mặt đất, ở Vạn thú vực không có cách nào bổ sung linh khí được, ta rất muốn xem xem ngươi ngã xuống đất lúc nào.
Nữ tử Mặc gia lạnh lùng nói.
Sở dĩ nàng không tự mình động thủ, còn muốn người khác làm nô lệ đều là tiết kiệm khí lực.
Xe ngựa và cơ quan thú đều dùng nguyên thạch làm năng lượng, mà thứ này nàng mang đến rất nhiều.
- Ngươi sai rồi, ta không dự định đi, bởi vì ta đã nói rồi, ta muốn nhìn một chút xem dung mạo của con chó cái nhà ngươi ra sao.
Giang Thần trên không trung lạnh lùng nói.
- Khốn kiếp! Chờ khi ngươi rơi vào trên tay ta, xem ta có xé rách cái miệng ngươi ra không?
Nữ tử Mặc gia tức giận nói.
- Ngươi một câu là mắng người khác là chó, nhưng lại không cho phép người khác mắng ngươi, thật là thú vị, ta rất muốn xem xem, khi ngươi chết sẽ có hình dáng gì.
Giang Thần nói.
- Muốn giết ta? Ha ha, ngươi quá để ý mình ròi. Xích Diễm xa của ta cứng rắn không thể phá vỡ, ngươi muốn giết ta thế nào đây?
Nữ tử Mặc gia rất khinh thường nói.
- Cứng rắn không thể phá vỡ? Thực sự là chuyện cười!
Hai mắt của Giang Thần hơi nheo lại rồi đột nhiên mở ra, một vệt ánh sáng bắn ra.
Thân thể hắn bay lượn rơi xuống, như một con diều hâu săn bắn, tốc độ cực kỳ nhanh.
Khi cách mặt đất chỉ còn lại năm mươi thước, Xích Diễm xa ra roi, muốn quật Giang Thần xuống.
Có điều lại bị Giang Thần dễ dàng né đi, phóng tới bên cạnh Xích Diễm xa, Xích tiêu kiếm kéo theo kiếm cương, mạnh mẽ chém xuống.
Nữ tử Mặc gia đột nhiên mất đi trọng tâm, thân thể nghiêng về phía trái.
- Gay go, bánh xe đã bị phá hỏng!
Trong nháy mắt, trong lòng nữ tử Mặc gia trầm xuống, sự tự tin lúc trước bắt đầu dao động.
Bởi vì bánh bị dao động, vì vậy sức phòng ngự sẽ khá là bạc nhược, không nghĩ tới Giang Thần lại thấy rõ được điểm này.
Trong lúc này, nữ tử Mặc gia lại cảm thấy thân thể rung động, xe ngựa không nghiêng nữa, bởi vì tất cả hai cái bánh xe đều không còn nữa.
- Trước hết muốn làm cho Xích Diễm xa mất đi tính cơ động sao? Nhưng vô dụng, chỉ cần trung tâm không bị phá hoại...
Nữ tử Mặc gia đang nghĩ thì đã nghe thấy Xích Diễm xa phát ra tiếng vang kỳ quái thật dài, sắc mặt nàng tức thì đại biến.
Trọng tâm, bị hủy!
Từ bên ngoài nhìn lại, Xích Diễm xa đã trở nên bình thường, con ngựa không nhúc nhích, mất đi linh tính, lửa cũng biến mất theo.
- Đây chính là Xích Diễm xa không gì không xuyên thủng của ngươi sao?
Âm thanh trêu tức của Giang Thần từ bên ngoài vang lên, một lần nữa đáp xuống mặt đất.
- Vốn ta không muốn động thủ, lãng phí tinh lực ở trên người con chó cái ngươi, thế nhưng ngươi buộc ta ra tay.
Cửa gỗ của Xích Diễm xa, một nữ tử dáng người nổi bật, tuổi mới hai mươi nhảy ra ngoài.
Nàng có một khuôn mặt trái xoan tinh xảo khéo léo, mày liễu dài nhỏ, dưới đôi mi cong vút là một đôi mắt lạnh lùng.
Một mỹ nhân như vậy, khắp toàn thân lại tỏa ra sát khí đáng sợ, ánh mắt nhìn về phía Giang Thần cực kỳ lạnh lẽo.
- Là Mặc Thanh, biểu tiểu thư của Mặc gia!
- Xếp hạng thứ chín mươi sáu trên Tân hỏa bảng, Thần du cảnh sơ kỳ viên mãn, lần này xong rồi, đệ tử Thiên Đạo môn kia mới là sơ kỳ nhập môn.
- Mặc Thanh không muốn lãng phí thần nguyên, hiện tại đã động thủ, kết cục sẽ rất khác.
- Nghe nói thủ đoạn của nữ nhân này hung tàn, coi giết chóc là chuyện thường như cơm bữa.
Trong tiếng bàn luận, roi dài trong tay Mặc Thanh đổi thành một thanh linh kiếm cấp bốn.
Đúng như nàng từng nói, là muốn động thủ thật.
Cho dù lực sát thương tạo thành gần như bằng Xích Diễm xa, thế nhưng chung quy Xích Diễm xa vẫn là vật chết, không có cách nào thương tổn được tới Giang Thần, tự nhiên sẽ không thể nói là lực sát thương được.
- Ta sẽ khiến cho ngươi biết sự lợi hại của bổn tiểu thư!
Kiếm trong tay Mặc Thanh vung lên, kiếm khí sắc bén như tật phong thổi về phía trước.
- Kiếm ý, Mặc Thanh lại nắm giữ mô hình kiếm ý!
Cảm nhận được đạo kiếm khí này, người chung quanh cảm giác tuyệt vọng, người thông minh đã lặng lẽ dời bước chân.
- Con chó nhà ngươi còn có di ngôn gì nữa không?
Mặc Thanh hất cằm lên, như đang nhìn thấy một kẻ đã chết.
- Ngươi đúng là hiểu rõ mình sẽ bị ta hỏi gì đó.
Giang Thần cười lạnh nói.
- Muốn chết!
Mặc Thanh không thể nhịn được nữa, nàng phải cho tên ghê tởm này đẹp mặt, cho nên khi ra tay chính là một kiếm đắc ý nhất của nàng.
- Kiếm Vũ Kinh lôi!
Kiếm thế đánh ra, ánh kiếm đầy trời như giọt mưa rơi xuống, một đạo ánh sáng màu tím ẩn núp ở trong đó, thủ thế chờ đợi.
- Thật là một kiếm đáng sợ!
Có người thét to.
Chiêu kiếm này đã đóng kín tất cả đường lui của kẻ địch, càng giấu diếm sát cơ, vô cùng đáng sợ.
- Chỉ là hào nhoáng mà thôi.
Giang Thần tùy ý lắc đầu, không đặt chiêu kiếm này ở trong mắt, mãi đến khi công kích sắp tới trước người, lúc này hắn mới vung Xích tiêu kiếm lên.
Ầm một tiếng, không có bất kỳ kiếm chiêu nào, chỉ vẻn vẹn là rút kiếm đâm một cái về phía trước, ánh kiếm cực kỳ hung mãnh như là mặt trời chói chang, trong nháy mắt đã khiến cho cái gọi là mưa kiếm bốc hơi.
- Đây là... Đây là...
Mặc Thanh hoa dung thất sắc, người lại bị trọng thương bị đánh cho lui về phía sau.
- Ta thật không rõ, tại sao ngươi cho rằng sau khi rời khỏi Xích Diễm xa sẽ lợi hại hơn ta? Ngươi có thực lực thấp như vậy thì lại có tư cách gì kêu gào ở trước mặt ta cơ chứ?
Giang Thần không buông tha nàng, bước lên trước một bước, tay giơ kiếm lên rồi xẹt qua, lại nói:
- Đúng như lời ngươi nói, con chó cái thực lực thấp, có di ngôn gì không?
- Ngươi... Ngươi dám giết ta?
Mặc Thanh nắm cái cổ trắng như tuyết của mình, máu tươi dính đầy hai tay của nàng.
- Câu di ngôn này, rất không cao minh.
Giang Thần lại đâm một kiếm vào trái tim của nàng, triệt để khiến cho nàng biết rõ câu trả lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.