Thần Võ Chiến Vương

Chương 139: Một con chó cái




Ngày mai, đệ tử quyết định đi Vạn thú vực đã đi tới Thiên Đạo điện tập hợp ở ngoài quảng trường.
Giang Thần cũng ở trong đó, chỉ có một mình hắn.
Văn Tâm nói mình đang ở Tụ nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh cao, muốn nỗ lực tu luyện, cảm thấy hiện tại đi tới nơi nguy hiểm như vậy cái được không đủ bù đắp cái mất.
Mạnh Hạo đã trở thành đệ tử nội môn, thế nhưng cảnh giới cũng mới chỉ là Tụ nguyên cảnh trung kỳ, ở Vạn thú vực không đáng chú ý, cho nên hắn cũng không muốn trở thành phiền phức của Giang Thần mà chủ động từ bỏ.
Ở trên quảng trường, một cánh cửa đang sừng sững ở đó, trống rỗng, khung cửa được rèn đúc từ Huyền Thiết, điêu khắc hoa văn rất kỳ quái.
Đứng trước cánh cửa này có thể cảm giác được một luồng khí tức thần bí.
- Nhớ kỹ, đệ tử Thiên Đạo môn phải giúp đỡ lẫn nhau, trợ giúp lẫn nhau, cẩn thận yêu thú, đồng thời còn phải đề phòng người khác!
Truyện Công trưởng lão nói ra một câu khiến cho trong lòng các đệ tử ở đây trầm xuống.
Loại rèn luyện cấp bậc này, nhất định sẽ chết người.
Người chết là ai, tạm thời không biết, nhưng nhất định sẽ có trong các đệ tử ở đây.
Vào lúc này, Truyện Công trưởng lão bóp nát một đạo phù.
Cửa lớn trên quảng trường bắn ra tia sáng chói mắt, bên trong không còn là hư vô, mà xuất hiện một lớp màn ánh sáng màu trắng.
- Xuyên qua cánh cửa này sẽ đến Vạn thú vực, lúc rèn luyện kết thúc, thông qua cửa để trở về.
Lời này vừa nói xong không bao lâu thì đã có đệ tử lớn mật đi vào.
Giống như là rơi vào trong nước, người lập tức không thấy đâu, không tạo ra nổi một tia sóng lớn.
Rất nhanh, đệ tử trên quảng trường nối đuôi nhau mà vào, đi tới Vạn thú vực.
Giang Thần cũng không ngoại lệ, bước vào trong môn phái, đầu tiên là cảm nhận được cảm giác không có trọng lượng đáng sợ, tiếp theo thân thể đã ổn định lại.
Khi hai chân vững vàng đáp xuống mặt đất thì trước mắt đã không thấy cung điện Thiên Đạo môn đâu, mà là sơn mạch liên miên không dứt.
Trong gió bí mật mang theo mùi vị bùn đất thổi vào mặt.
Giang Thần thưởng thức phong cảnh hoàn mỹ, mắt hơi lim dim cảm nhận thiên địa linh khí, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi.
Vốn hắn tưởng rằng nơi này không có linh khí, hiện tại mới phát hiện ra không phải như vậy.
Cẩn thận nghĩ lại, Truyện Công trưởng lão đã nói:
- Không có cách nào được linh khí bổ sung.
Lời này cũng không sai, bởi vì linh khí nơi này pha tạp vào nguyên khí, không sai, chính là cái loại năng lượng ẩn chứa trong nguyên thạch, trạng thái khí hóa phân tán ở toàn bộ Vạn thú vực.
Linh khí bị ô nhiễm, không có cách nào dùng công pháp hấp thu được.
Vấn đề là... thứ Giang Thần tu luyện chính là công pháp Thiên cấp, tên là Thôn thiên quyết, nuốt chửng tất cả năng lượng, hóa thành lực lượng tinh khiết vô hại đối với thân thể.
Đơn giản mà nói, Giang Thần không bị Vạn thú vực hạn chế!
Chênh lệch của cấp bậc công pháp cao thấp lập tức thể hiện ra.
- Chuyện Công trưởng lão không nói, là bởi vì coi như là công pháp Thiên cấp cũng rất khó thu nạp được linh khí ở trong hoàn cảnh này, nhưng Thôn thiên quyết của ta là công pháp Thiên cấp cực phẩm đó!
Công pháp tu luyện không giống như là công pháp huyền bí, dùng để tăng cường bản thân, không có hạn chế, thứ Giang Thần chọn đương nhiên là công pháp tốt nhất của Lăng Vân Điện.
Lúc này, Giang Thần phát hiện ra xung quanh hắn xuất hiện từng bóng người, cũng không phải là đệ tử của Thiên Đạo môn, đều là đệ tử đến từ các thế lực khác nhau.
Hóa ra cánh cửa kia là tùy cơ truyền tống người tới.
Qua một lát sau, người ở bên cạnh hắn đã có hơn ba mươi người.
Đột nhiên, một chiếc xe ngựa xuất hiện ở bên trong tầm mắt của mọi người.
Là một người lấy ra từ trong nạp giới, thân xe lớn hơn xe ngựa phổ thông gấp bốn năm lần, dùng gỗ mun tốt nhất, bề mặt nạm một tầng tử kim, hoa văn tuyệt trần.
Thứ bắt mắt nhất chính là mấy thớt ngựa kia, không phải là ngựa chân chính, mà là con rối, rất sống động, các khớp linh hoạt như thường, thậm chí còn có thể làm ra một ít động tác như ngựa chân chính.
- Là người của Mặc gia!
Có người kinh ngạc thốt lên một tiếng.
Mặc gia là thế gia của Hỏa vực, am hiểu con rối cơ quan thú, tài nghệ cao siêu, còn nắm giữ rất nhiều tuyệt kỹ.
Các thế lực của Hỏa vực, con rối hầu như đều là mua từ Mặc gia.
Giang Thần không cảm thấy quá hứng thú mà bắt đầu lấy ra địa đồ phân biệt phương hướng.
Hắn không muốn ở bên cạnh xe ngựa của Mặc gia, đột nhiên xuất hiện một lượng lớn cơ quan thú, hổ, báo, lang, gấu vân vân.
So với người ở chỗ này còn nhiều hơn gấp đôi.
Ở trong ánh mắt bất an của mọi người, những cơ quan thú này vây quanh tất cả mọi người lại.
- Mặc gia, đây là ý gì?
Có người hô vọng vào trong xe ngựa.
- Tất cả các ngươi, nghe ta sai phái, săn giết yêu thú cho ta, mỗi người một trăm đầu binh cấp là có thể rời đi.
Trong xe ngựa truyền tới một giọng nữ lanh lảnh, nhưng mà nghe qua cực kỳ lạnh lẽo.
Lời nói này đã vượt quá dự đoán của mọi người, cho dù mọi người đều biết giữa người và người sẽ có tranh đấu, thế nhưng mục tiêu hàng đầu vẫn là yêu thú.
Không nghĩ tới vừa đến đã phải làm nô lệ cho người ta.
- Dựa vào cái gì!
Thanh niên chất vấn lúc trước cũng có tính cách nóng nảy, cảnh giới không thấp, Tụ nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh cao, đương nhiên rất không cam tâm.
Phanh!
Bên trong xe ngựa không có âm thanh vang lên, chỉ có một tia chớp xẹt qua, là một cái roi, cách xa mấy chục thước, đánh lên trên mặt của thanh niên.
Thanh niên theo tiếng động này ngã xuống đất, bụm mặt kêu thảm thiết.
Sau đó, một cơ quan thú hình cự lang xông lên phía trước, một ngụm cắn đi ba ngón tay bên trái của hắn.
Lần này, tiếng kêu thảm thiết càng thêm thê thảm.
Những người khác nhìn nhau, sợ hãi bất an, bởi vì biểu hiện của nữ tử trong xe ngựa này ít nhất là thực lực Thần du cảnh.
- Lẽ nào trước khi các ngươi tới, không ai nói cho các ngươi biết, nơi này là nơi người mạnh chà đạp kẻ yếu sao?
- Các ngươi yếu hơn so với ta thì phải làm chó của ta, nếu ai không nghe, ta sẽ phế bỏ kẻ đó, đây chính là đạo lý trên cõi đời này.
- Hiện tại, còn có con chó nào có ý kiến nữa không?
Giọng nữ trong xe ngựa nghe qua có lẽ cũng là một vị mỹ nữ, thế nhưng lời nói lại cực kỳ độc ác.
Giang Thần lắc lắc đầu, không có hứng thú nhìn nữa, hắn đi tới khu vực gần hắn nhất.
Nhưng mà hắn hơi động đã lập tức khiến cho người trong xe ngựa chú ý.
- Còn có một con chó muốn chạy thật sao?
Giọng nữ ngày có vẻ lạnh lùng nghiêm nghị, hiển nhiên đã vì hành vi của Giang Thần mà cảm thấy tức giận.
Mấy con cơ quan thú chạy đến, ngăn ở trước mặt của Giang Thần.
Chiếc xe ngựa kia cũng điều chỉnh phương hướng, nhắm ngay về phía Giang Thần.
Giang Thần nhíu mày, nói:
- Ngươi cảm thấy, thực lực ngươi mạnh là có thể muốn làm gì thì làm, tùy ý đạp lên người khác thật sao?
- Đương nhiên.
Thanh âm bên trong xe ngựa không chần chờ chút nào, lại nói:
- Hóa ra là đệ tử Thiên Đạo môn, chẳng trách còn dám không phục, thế nhưng không có tác dụng đâu. Che chở của môn phái ở đây không có tác dụng, dựa vào hành vi của ngươi, kết cục sẽ là săn hai trăm đầu yêu thú tướng cấp cho ta.
- Nếu như ta nói không?
Giang Thần cười lạnh nói.
Bên trong xe ngựa trầm mặc một lúc, cái roi cũng không có đánh ra như trong dự liệu của mọi người.
- Lẽ nào ngươi thật sự cho rằng, Thiên Đạo môn có thể bảo vệ được ngươi sao? Như vậy ta cho ngươi biết, ngươi đã sai rồi, không có thực lực, bất kể là thập đại tông môn hay là thế lực lớn, đều chỉ là một con chó mà thôi!
- Hiện tại, con chó như ngươi sẽ vì lời của ngươi mà trả giá rất lớn!
Vẫn không có roi vung ra, chỉ có mấy con cơ quan thú ngăn cản Giang Thần không hề có có một tiếng động rít gào, hung ác đánh về phía hắn.
- Không có thực lực, chính là một con chó sao? Như vậy đi, để ta xem dung mạo của con chó cái như ngươi ra sao!
Giang Thần cười xì một tiếng, không coi cơ quan thú vào trong mắt, tay trái không chút hoang mang rút Xích tiêu kiếm ra.
Ánh kiếm lóe lên, một ánh kiếm bắn về phía trước.
Bốn con cơ quan thú như bị cố định tại chỗ, thân thể cứng rắn chia năm xẻ bảy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.