Thần Khống Thiên Hạ

Chương 417: Hợp Hoan Chi Thuật? (2)​




Hai người hoàn toàn không biết đây là chuyện gì xảy ra, chẳng qua là vẫn chìm đắm trong loại cảm giác dục tiên dục tử tuyệt đẹp này.
Hai người lại "Chiến đấu" suốt một buổi tối, mới ở thời điểm sáng sớm đã ngủ quên đi.
Hắn thật sự không nghĩ tới một giấc này lại ngủ được thoải mái như thế, lại sâu như thế.
Khi nhìn tới người ngọc đang co rúc ở trong ngực mình, Lăng Tiếu vô cùng ấm áp cười cười, trong lòng thầm nghĩ:
- Khi nào mới có thể cùng các nàng ngủ chung một cái giường lớn a!
Song, sau khi hắn cảm khái, con ngươi co rụt lại, vội vàng nhắm mắt lại, một lát sau lại mở ra, trong ánh mắt lộ ra vẻ không giải thích được:
- Linh lực làm sao tăng trưởng nhiều như vậy rồi.
Lăng Tiếu thật sự không nghĩ tới sau khi trải qua một đêm điên cuồng, linh khí trong cơ thể hắn lại so sánh với bình thường tăng trưởng hơn không ít, trong lúc mơ hồ đã đến trung giai Linh Sư đỉnh phong, đây thật sự là quá bất khả tư nghị.
Lăng Tiếu tựa hồ nghĩ tới điều gì, cúi đầu nhìn người ngọc trong ngực, ánh mắt càng thêm trừng lớn:
- Điều... Điều này sao có thể!
Cát Bối Hân lại trong một đêm từ người bình thường biến thành trung giai Huyền Giả rồi.
- Đây... Đây quả thực khiến cho người ta bất khả tư nghị.
- Hân nhi, ngươi tỉnh một chút!
Lăng Tiếu vỗ nhẹ vai của Cát Bối Hân kêu to nói.
Cát Bối Hân vẫn nhắm mắt lại có chút khó chịu nói:
- Đừng làm ồn, nhân gia còn chưa ngủ đủ đâu.
Nói một câu, lại ôm eo hổ của Lăng Tiếu thật chặt, đầu hướng lồng ngực của Lăng Tiếu cọ xát mấy cái, lại tiếp tục ngủ rồi.
- Chẳng lẽ làm chuyện kia cũng có thể tu luyện?
Lăng Tiếu bỗng nhiên đang nhớ lại pháp môn tu luyện nào đó, không khỏi nghi ngờ nghĩ tới.
Lăng Tiếu khổ tư một lúc lâu, thật sự nghĩ không ra thuyết pháp khác, lúc này đưa thân thể qua, từ phía sau tiến vào giải đất ướt át kia.
- Ân... A...
Theo từng đợt trùng kích của Lăng Tiếu, Cát Bối Hân lần nữa hưởng thụ cảm giác dục tiên dục tử tuyệt đẹp kia.
Lúc này, Lăng Tiếu tận lực làm cho mình một mực duy trì ý thức thanh tỉnh, hắn muốn lý giải rốt cuộc là chuyện gì xảy ra mới được.
Quả nhiên, sau khi hai người đạt tới một loại cảm giác thủy nhũ giao dung, Tiên thiên âm phong châu trong thức hải của hắn lần nữa tách ra hôi hắc sát khí, thông qua đan điền của hắn truyền đến thể nội của Cát Bối Hân, sau đó lại trở lại trong cơ thể hắn.
Như thế liên tục không ngừng, năng lượng của hai người đều đang tăng trưởng.
- Đây... Đây coi là Hợp Hoan chi thuật sao?
Lăng Tiếu nắm thánh nữ phong của Cát Bối Hân, một bên toàn lực trùng kích, một bên ở trong đầu nghĩ đến.
Khi hai người đều đạt điểm giới hạn cao trào, tốc độ qua lại của Tiên thiên âm phong sát khí càng nhanh hơn, năng lượng được ngưng tụ càng thêm hùng hậu vô cùng.
Hai người đều phát ra một tiếng muộn hưởng, lại dừng động tác.
Lăng Tiếu rời đi thân thể của Cát Bối Hân, bắt đầu ngồi xếp bằng luyện hóa linh khí vừa mới tăng trưởng.
Chỉ chốc lát về sau, Lăng Tiếu mới mở mắt lẩm bẩm ói:
- Quả nhiên như thế, xem ra trong cơ thể của Hân nhi nhất định phong ấn năng lượng nào đó, hơn nữa khẳng định cùng Tiên thiên âm phong sát khí có liên quan, chuyện này nhất định phải hướng Đồ lão hỏi rõ ràng mới được.
Lăng Tiếu khẳng định chuyện này có nguyên nhân, từ trong không gian giới một lần nữa lấy ra một bộ quần áo, sau khi mặc vào khẽ hôn gương mặt của Cát Bối Hân một cái, liền đi ra khỏi gian phòng.
Lăng Tiếu tìm một tên người hầu tìm được chỗ ở của Cát Đồ.
Cát Đồ trải qua một đêm điều hòa, trạng thái cả người tốt hơn rất nhiều, chỉ bất quá trên nét mặt già nua vẫn mang theo vẻ tái nhợt.
Lăng Tiếu đi thẳng vào vấn đề hỏi:
- Đồ lão, ta muốn biết cha mẹ của Hân nhi rốt cục tu luyện là cái thuộc tính gì?
Cát Đồ kinh ngạc nhìn Lăng Tiếu hỏi ngược lại:
- Tiểu Tiếu vì sao hỏi như thế?
- Bởi vì ta muốn biết trong cơ thể Hân nhi rốt cục hàm chứa dạng năng lượng gì.
Lăng Tiếu trầm giọng nói.
Lăng Tiếu vừa bắt đầu liền cho là hắn cùng Cát Bối Hân hai người làm chuyện kia là Hợp Hoan chi thuật, nhưng mà hắn càng nghĩ thì cảm thấy khả năng này càng nhỏ, bởi vì Hợp Hoan chi thuật là cần khẩu quyết tu luyện mới được, mà hắn cùng với Cát Bối Hân lại là ở trong lúc vô tình mà tiến hành, đây tựa hô cùng Tiên thiên âm phong châu có liên quan.
Lăng Tiếu cảm thấy ở trong cơ thể của Cát Bối Hân nhất định là có một cỗ năng lượng không thuộc về nàng, nhưng mà năng lượng này đang bị giải phong ra, hắn cần phải lý giải xem cỗ năng lượng này đối với nàng có chỗ xấu hay không.
Ban đầu Lăng Tiếu hấp thu Tiên thiên âm phong sát khí trong cơ thể Cát Bối Hân, cũng cảm giác được trong cơ thể của nàng có thứ gì đó, hiện tại hoàn toàn có thể khẳng định, chỗ ở của một cỗ năng lượng khác không có bị hắn phát hiện hẳn là được tích chứa ở trong đan điền của nàng.
Cát Đồ bị Lăng Tiếu hỏi như vậy, sửng sốt một chút, trong con mắt tản ra vẻ ưu thương nói:
- Phụ thân của Hân nhi có cùng thuộc tính với ta là Mộc thuộc tính, về phàn mẫu thân của Hân nhi thì ta không biết, ta chưa gặp nàng sử ra bất kỳ huyền kỹ nào, bất quá... Ta cảm giác được hẳn là Phong thuộc tính đi.
- Đồ lão cũng không dám khẳng định thuộc tính của mẫu thân Hân nhi?
Lăng Tiếu kinh ngạc nói.
Cát lão nặng nề thở dài một tiếng nói:
- Nói thật, ta chỉ gặp qua mẫu thân của Hân nhi một lần, mười tám năm trước, mẫu thân của Hân nhi đột nhiên tới tìm ta, nói Hân nhi là tôn nữ của ta, để cho ta chiếu cố Hân nhi, nói xong liền rời đi, lúc ấy ta còn tưởng rằng nữ nhân kia là lừa gạt ta, sau ta lại len lén làm tích huyết nhận thân với Hân nhi, lúc đó mới có thể khẳng định Hân nhi nhất định là nữ nhi của nhi tử ta, về phần nữ nhân kia một đi không quay lại, mà ta cũng đã 18 năm rồi chưa gặp mặt con trai kia của ta, cũng không biết hắn sống hay chết, khi còn bé Hân nhi hỏi, ta đều lừa gạt nàng, nói bọn họ đi tới một nơi thật xa, tổng có một ngày sẽ trở về, nhưng mà theo thời gian mỗi năm qua đi, ta cùng Hân nhi cũng nhận mệnh rồi, nghĩ đến nhi tử kia cùng vợ cũng đã .... Ai.
Lăng Tiếu nghe lời kể của Đồ lão, không khỏi thở dài ở trong lòng, thì ra sinh thế của Hân nhi đáng thương như vậy, xem ra nơi phát ra năng lượng là không thể nào tra ra rồi.
Lúc này, Cát Đồ đi tới trước mặt Lăng Tiếu khom người đối với hắn nói:
- Tiểu Tiếu, chuyện ngày hôm qua là lão phu hồ đồ, sau này Hân nhi phải dựa vào ngươi chiếu cố, hi vọng ngừng đừng cô phụ nàng, nàng chỉ là hài tử thiện lương đáng thương.
Lăng Tiếu vội vàng đỡ Cát Đồ nói:
- Đồ lão đừng như vậy, Hân nhi đã là nữ nhân của ta, cả đời này ta đều sẽ hảo hảo chiếu cố nàng, ngài yên tâm.
Tối hôm qua hắn đã cùng Cát Đồ dò xét "Nhân sinh chân đế", hắn có thể không phụ trách sao? Huống chi hắn cũng không cho phép nữ nhân của mình sau này nằm trên giường với một nam nhân khác, điểm này chắc hẳn bất kỳ nam nhân nào đều là vô cùng ích kỷ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.