Thần Khống Thiên Hạ

Chương 416: Hợp Hoan Chi Thuật? (1)​




- Tiếu, ta cũng muốn tu luyện, ta không thể để cho ngươi lại thay ta lo lắng nữa!
Cát Bối Hân giương lên đôi mắt đẹp kiện định nhìn Lăng Tiếu nói.
Mới vừa rồi nhìn Lăng Tiếu vì nàng vị oanh vào bên trong phòng, lòng của nàng đều gần như vỡ nát rồi.
Nàng kể từ khi trị lành chân, gia gia của nàng một mực hi vọng nàng có thể tu luyện, như vậy không chỉ tốt cho thân thể, cũng hi vọng nàng có thể có một chút năng lực tự bảo vệ.
Chẳng qua là Cát Bối Hân đối với tu luyện không quá cảm thấy hứng thú, cho nên vẫn không để ý đến.
Hiện tại nàng rốt cục đã hạ quyết tâm, nhất định phải hảo hảo tu luyện, vì ngày sau có thể đi theo bên cạnh Lăng Tiếu, không níu chân của hắn nữa.
- Chỉ cần ngươi nguyện ý, ta nhất định có thể để cho ngươi cường đại lên.
Lăng Tiếu ôn nhu nói, tiếp theo còn nói:
- Ngươi trước đỡ gia gia đi nghỉ một chút đi.
Cát Bối Hân gật đầu, lúc này mới chuyển hướng tới Cát Đồ phía sau lưng đi tới.
Cát Đồ vẻ mặt áy náy nhìn Lăng Tiếu nhàn nhạt nói:
- Tiểu Tiếu, thật xin lỗi a!
Dứt lời, tùy ý đển Cát Bối Hân đỡ thân thể trọng thương của hắn đi ra.
Vào đêm, Lăng Tiếu cùng Cát Bối Hân đi vào sau lương đình, tư niệm lẫn nhau nửa năm qua.
- Tiếu, ngươi lâ như vậy không có tới thăm, ta... Ta còn tưởng rằng ngươi không quan tâm ta nữa.
Cát Bối Hân ôm chặt lấy eo hổ của Lăng Tiếu động tình nói.
Lăng Tiếu điểm nhẹ lên trán nàng một cái nói:
- Làm sao như vậy được, nữ nhân xinh đẹp như thiên tiên giống như ngươi ta như thế nào lại không cần chứ, đây chẳng phải là tiện nghi cho nam nhân khác sao.
Lúc Lăng Tiếu nói lời này, không khỏi nhớ tới nữ tế ti của Cổ Tế thành, hắn nhất định phải ở trong hai năm tìm được Thiên Cổ thần công, tuyệt đối không thể để cho nàng hương tiêu ngọc vẫn.
- Tiếu, tối nay muốn ta đi, vạn nhất... Sau này lại phát sinh chuyện như vậy, ta sợ...
Cát Bối Hân nhẹ vỗ về lồng ngực của Lăng Tiếu nói.
Lời nàng còn chưa nói hết, miệng của Lăng Tiếu đã đặt lên đôi môi của nàng, tận tình mút thỏa thích.
Thân thể của Cát Bối Hân khẽ run lên, trở tay ôm lấy cổ của Lăng Tiếu, nhiệt liệt đáp lại.
Hai người vọng tình hôn môi, bàn tay to của Lăng Tiếu chậm rãi đưa lên trên thánh nữ phong vừa tay.
- Ân...
Khuôn mặt của Cát Bối Hân phiếm hồng, trong miệng không nhịn được phát ra một tiếng ngâm khẽ.
Thanh âm này như mà chú tiến hành ân ái, trong cơ thể Lăng Tiếu nhiệt huyết sôi trào, lực đạo hôn môi càng gia tăng, hai tay càng không ngừng ở trên thân thể mềm mại của Cát Bối Hân mà du đãng, lụa mỏng ngăn cách cũng bị xốc xếch không chịu nổi.
- Tiếu, ôm ta vào phòng!
Hô hấp của Cát Bối Hân dồn dập không chịu nổi.
Nhìn khuôn mặt kiều diễm của nàng như nhỏ ra máu, quả thực là sướng đến không gì sánh được.
Lăng Tiếu cũng không cảm giác mình là chính nhân quân tử gì, Cát Bối Hân đã bị hắn đem thành nữ nhân của mình rồi, nếu nàng nguyện ý đi theo hắn, vậy ăn luôn nàng cũng chẳng làm sao.
Lăng Tiếu ôm lấy Cát Bối Hân nhẹ nhàng như không cầm một vật gì, liền hướng khuê phòng của nàng chạy tới.
Cát Bối Hân tâm tình lại là khẩn trương kích động, nàng mặc dù đã làm tốt chuẩn bị muốn Lăng Tiếu rồi, nhưng mà thời điểm gặp phải vẫn là cảm thấy xấu hổ không thôi.
Lăng Tiếu mặc dù gấp gáp, nhưng mà cũng biết Cát Bối Hân không khác gì người bình thường, căn bản không có tu luyện, là không thể nào chống lại hắn thúc dục cuồng dã.
Cho nên sau khi vào gian phòng, động tác của hắn trở nên nhẹ nhàng chậm chạp lại.
- Tiếu, ngươi... Ngươi không thích?
Cát Bối Hân thấy động tác của Lăng Tiếu không kịch liệt giống như mới vừa rồi, trong lòng không khỏi hoảng hốt.
Lăng Tiếu thương tiếc nhìn Cát Bối Hân nói:
- Làm sao như vậy được, ta chỉ muốn buông lỏng một chút, ngươi quá khẩn trương rồi.
Lăng Tiếu vừa nói như thế, khuôn mặt của Cát Bối Hân "Xoát" một cái liền biến thành càng thêm đỏ tươi rồi.
- Ngươi tới đi, ta... Ta chịu được.
Cát Bối Hân nhắm lại đôi mắt đẹp, khuôn mặt hơi hơi tránh qua một bên không dám nhìn Lăng Tiếu, thấp giọng nói.
Lăng Tiếu trong lòng rung động, nhìn Cát Bối Hân xấu hổ, nhìn hai vú phập phồng liên tục của nàng, hắn liền nhẹ nhàng giải khai xiêm y của nàng, cuối cùng lộ ra da thịt bên trong trắng noãn như ngọc, mềm mại uyển chuyển.
Lăng Tiếu nhìn cái cổ trắng nõn lộ ra, thánh nữ phong kia nhô lên cao cao, bụng trơn nhắn như gọc, giải đất mà đen thần bí kia...
Đây hết thảy đều làm cho Lăng Tiếu si mê không dứt.
Lăng Tiếu nuốt một chút nước miếng, hổ thể chấn động, quần áo trên người toàn bộ băng liệt bay ra.
Hắn khẩn cấp đem đầu chôn giữa hai vú kia, tận tình kích hôn lên da thịt phấn nộn như ngọc.
Cả người Cát Bối Hân giống như bị điện giật, thân thể mềm mại càng không ngừng run rẩy, một cổ cảm giác khác thường lan khắp toàn thân nàng, hạ thân lúc này không khỏi ôn nhuận lên.
- Tiếu, ta... Ta muốn!
Cát Bối Hân ôm lấy đầu của Lăng Tiếu, để cho khuôn mặt của Lăng Tiếu áp vào thánh nữ phong của nàng thật chặt, đôi môi khẽ mở ra ngâm khẽ nói.
Lăng Tiếu liếm liếm ở hai hạt đỏ bừng trên thánh nữ phong, hai tay kia nâng cái mông lên, thân thể nhẹ nhàng mà hạ thấp xuống.
A!
Cát Bối Hân chỉ cảm thấy hạ thân bị một thứ cứng rắn lấp vào, một cái gì đó của mình cũng bị xông phá rồi, loại đau đớn bị xé rách này làm cho nàng nhịn không được mà thở nhẹ lên.
Lăng Tiếu khẽ dừng một chút, khẽ hôn lên gương mặt của Cát Bối Hân nói:
- Buông lỏng một chút, một lát nữa là tốt rồi.
Hơi dừng lại một chút, Cát Bối Hân ngượng ngập nói:
- Ta... Ta có thể, đến đây đi!
Lăng Tiếu đáp một tiếng, thân thể từ từ bắt đầu động.
Dần dần, gian phòng liền kéo lên âm điệu nhẹ nhàng lại không mất kích tình.
Cát Bối Hân cũng từ nguyên lai là đau đớn, từ từ tìm được ngư hoan chi nhạc, cái loại cảm giác này vừa làm cho nàng ngượng ngùng vừa si mê, trong miệng càng không ngừng phát ra thanh âm khó chịu.
- Tiếu, nhanh lên một chút... Nhanh lên nữa.
Cát Bối Hân giống như được hưởng thụ linh đan diệu dược nào đó, khiến cho nàng hoàn toàn say mê rồi.
Lăng Tiếu vừa bắt đầu sợ Cát Bối Hân không chịu được, ai ngờ nàng lại mãnh liệt nhưu vậy, lúc này không hề thương tiếc nàng nữa, chỉ muốn hảo hảo mà giày xéo nàng, khiến cho nàng biết sự lợi hại của hắn, để cho nàng ngoan ngoãn cầu xin tha thứ.
Theo đừng đợt trùng kích mãnh liệt, hai người cũng tiến vào trong trạng thái vật ngã lưỡng vong, chỉ còn lại từng đạo thanh âm thánh thót quanh quẩn bồi hồi vang lên trong phòng.
Lăng Tiếu cũng không biết, Tiên thiên âm phong châu trong thức hải của hắn càng không ngừng đang vận chuyển, từng đạo Tiên thiên âm phong sát khí xuyên thấu qua đan điền của hắn chuyển sang cơ thể của Cát Bối Hân.
Mà Cát Bối Hân cư nhiên cũng có thể hấp thu những Tiên thiên âm phong sát khí này, sau đó lại hồi báo đến thể nội Lăng Tiếu.
Dần dần Tiên thiên âm phong sát khí ở trong cơ thể hai người tạo thành một cái cầu câu thông năng lượng nào đó, một lần lại một lần, Tiên thiên âm phong sát khí kia cư nhiên có tăng lên rõ ràng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.