Thần Khống Thiên Hạ

Chương 1923: Thiên Thần Vương nghiệm chứng (1)




Tốc độ kia đơn giản là nhanh đến cực điểm, ngay cả thời gian nháy mắt cũng không đến liền đã tới trước mặt Trúc Diệp Thanh.
Trúc Diệp Thanh đang cùng với Hoàng Kim Xà đối phó với Lăng Cương, lại không thể phân tâm, nhưng mà ở lúc lâm nguy trước mắt, cảm ứng của thần niệm vẫn là phát hiện được.
- Thứ gì!
Diệp Trúc Thanh hét lên một tiếng, không chút nghĩ ngợi, thanh kiếm trong tay xoay người lại trảm đến.
Đinh đương!
Khi hắn trảm vào Thần Tiễn Vũ liền phát ra thanh âm chói tai, tia lửa kịch liệt chợt hiện.
Diệp Trúc Thanh dù là phát hiện ra nguy hiểm, đem Thần Tiễn Vũ đánh lệch đi, nhưng mà hắn tụ kình chưa đủ, bị chấn đến hổ khẩu đều có chút tê liệt, mà Thần Tiễn Vũ kia dù là lệch đi phương hướng một chút nhưng mà vẫn hung hăng đâm lên trên mông hắn.
Không có gì ngoài ý muốn, cái mông của hắn trong nháy mắt bạo xuất ra một đoàn máu huyết, đau đến để cho hắn kêu lên.
- Ngươi làm sao rồi?
Hoàng Kim Xà nghe được thanh âm kêu thảm của Trúc Diệp Thanh, phải quay đầu nhìn lại hỏi.
Lăng Cương liền không bỏ qua cơ hội này, trong nháy mắt gia tăng lực lượng công kích, vô số thương mang giống như là từng đầu Hoàng Kim Sư gầm thét mà ra, hướng về Hoàng Kim Xà cuồng oanh đến.
Oanh long oanh long!
Hoàng Kim Xà miễn cưỡng ngăn cản, nhưng mà vẫn bị thụ thương, hắn phải lập tức xoay người lại nghênh kích Lăng Cương.
Mà Trúc Diệp Thanh cái mông nở hoa, nửa người dưới đều là máu, cả người thiếu chút nữa từ trên bầu trời rơi xuống.
Hắn vội vã nhịn đau đớn, muốn dùng đan dược khôi phục thương thế rồi lại nói.
Chỉ là lúc này hắn cảm ứng đến cái gì, thức hải thần hồn khẩn trương, đã giống như chim sợ cành cong, lại thụ thần hồn công kích, càng là hiển lộ ra tay vội cước loạn.
Lăng Tiếu đã là bắt được lúc kinh hoảng này của hắn, lặng lẽ đến bên cạnh hắn:
- Dám giở trò với chúng ta, ta sẽ để ngươi chết không được tử tế!
Nói xong thủ chưởng của hắn hung hăng vỗ vào lồng ngực của Trúc Diệp Thanh, một đoàn Tử sát chi khí trong nháy mắt xông vào thân thể của gã!
Sau khi Tiên thiên âm phong châu hấp thu Tử khí liền sinh ra Tử sát chi khí.
Lúc đso Lăng Tiếu ở trên địa bàn Âm Bạt tông hấp thu đại lượng tử khí, làm lớn mạnh Tiên thiên âm phong châu.
Hôm nay Trúc Diệp Thanh đầu tiên là cái mông nở hoa, thần hồn lại bị công kích không hiểu, đã là đỡ được chỗ này thì bất chỗ kia, căn bản không có cách nào ngăn trở được công kích đột nhiên xuất hiện.
Chưởng ấn kia của Lăng Tiếu mang theo Tử sát chi khí nồng đậm hung hăng mà vỗ lên trên ngực Trúc Diệp Thanh.
Trúc Diệp Thanh nhưng không mặc phòng ngự thần giáp, một chưởng ấn toàn lực này của Lăng Tiếu ấn xuống trực tiếp ở trên ngực hắn đánh ra một lỗ hổng, rất nhiều tử sát ci khí ở trong nháy mắt hùng dũng tuôn vào, trực tiếp vào trong thân thể của hắn phá hoại bốn phía.
Trúc Diệp Thanh làm sao còn chịu được, trọng thương đến từ ba mặt để cho hắn càng không ngừng kêu thảm mà công kích lung tung, muốn đem địch nhân ép ra, chỉ là Tử sát chi khí nồng đậm kia lại đã đem Thần thể của hắn hủ thực đến khó có thể ngăn cản.
Mà Lăng Tiếu lại càng thừa cơ đem cánh tay mang theo không gian giới chỉ kia của hắn sinh sinh xé xuống.
Cánh tay chảy máu đầm đìa kia dị thường hung ác dọa ngời, mà Trúc Diệp Thanh lại là đau đến mất hết tất cả năng lực công kích.
- Ta làm thịt tên tiểu tử ngươi!
Hoàng Kim Xà không nghĩ đến cư nhiên có người có thể đánh lén Trúc Diệp Thanh, lập tức là tức tối vô cùng.
Nhưng mà hắn lại không cách nào thoát ra được công kích cường đại của Lăng Cương, mắt trợn tròn mà nhìn Trúc Diệp Thanh bị hủ thực từng chút trở thành cặn bã.
Tốt ở hắn thấy thần hồn của Trúc Diệp Thanh cuống quít lướt đi, chỉ cần thần hồn bất diệt liền có cơ hội trọng sinh.
Chỉ là hắn còn chưa kịp kinh hỉ, một cái liên tỏa giống như đến từ cửu u địa ngục đem thần hồn của Trúc Diệp Thanh trói lại, cũng đem hắn kéo đến một phương hướng khác.
Cuối cùng biến mất ở trước mắt thanh niên đột nhiên tập sát kia.
- Rút lui... Tất cả rút trở về tông môn cho ta!
Hoàng Kim Xà đã là không có năng lực đi ngăn cản những người ở trước mắt này rồi.
Hắn thật là đánh giá quá thấp người của Thiên Long môn, một đầu Kỳ Lân thần thú còn có một đầu Chân Long thần thú đã có thể ngăn cản tất cả xà mãng của Xà lĩnh bọn họ rồi, mà đối phương lại có Thiên Thần Vương thực lực cường đại cùng với đỉnh cấp thần khí.
Trúc Diệp Thanh bị giết chết như vậy để cho hắn tức tối không dứt, chỉ có trở về tông môn, mời ra tồn tại càng mạnh hơn mới có thể đem bọn họ nhất nhất lưu lại.
Hoàng Kim Xà muốn thoát ra khỏi công kích của Lăng Cương còn là có thể, hắn mang theo người của Xà Nghĩa môn nhất nhất bỏ chạy.
Người của Thiên Long môn muốn truy kích lại là không có biện pháp, bởi vì ở chỗ này rất nhiều xà mãng không ngừng ngăn cản đường đi của bọn họ, để cho bọn họ chém mãi cũng không hết.
Nếu không có hai đầu thần thú tọa trấn ở chỗ này, bọn họ chỉ sợ đều phải bị hao tổn đến chết rồi.
Còn may theo người của Xà Nghĩa môn rút lui, những xà mãng kia cũng liên tiếp ẩn vào trong sơn lĩnh, không dám tiếp tục xuất hiện.
Tới cũng nhanh, lui cũng nahnh, giống như là thủy triều, thật là để cho người ta phải thở dài!
Lăng Cương muốn tiếp tục truy kích nhưng mà lại bị Lăng Tiếu lên tiếng bắt dừng lại:
- Trước đừng đuổi theo, cứu người khẩn yếu!
Lăng Tiếu từ trong không gian giới của Trúc Diệp Thanh tìm được giải dược cho người bị trúng độc.
Còn may chỉ có một hai người không trụ được mà trúng độc bỏ mình, những người còn lại đều là bảo vệ được tính mạng.
- Như Ngọc ngươi không sao chứ?
Lăng Tiếu rất là quan tâm mà nhìn Liệt Như Ngọc nói.
Túy nói tình cảm của hắn đối với Liệt Như Ngọc không sâu, nhưng mà Liệt Như Ngọc nhưng vẫn kiên trì tâm ý đối với hắn, đã để cho hắn rất cảm động rồi, nếu như nàng xảy ra chuyện gì vậy hắn sẽ ân hận cả đời.
Liệt Như Ngọc nhìn dáng vẻ chân tình quan tâm của Lăng Tiếu, nội tâm chỉ cảm thấy ngọt ngào, cao hứng cực kỳ!
Nàng thật hận không thể lại chịu thêm vài lần thương hại nữa, vậy hắn không phải là một mực đều quan tâm nàng sao?
Nếu như Lăng Tiếu nghe được lời này của nàng chỉ sợ trực tiếp bị tức đến ngất đi rồi.
- Ta... Ta tốt hơn nhiều rồi!
Liệt Như Ngọc mang theo vài phần hồng nhuận nói.
Nếu không phải bây giờ ở chỗ này nhiều người như vậy, nàng thật hận không được ôm lấy Lăng Tiếu mà hôn mấy cái.
Lăng Tiếu thở ra một hơi, sau đó đem ánh mắt chuyển đến trên người Ngọc Nhu Phỉ đang thất hồn lạc phạch, đi qua đem nàng ôm vào trong lòng nói:
- Nhu Phỉ đừng lo lắng, nhạc phụ hắn còn có thể cứu!
- Ngươi không cần an ủi ta, bọn họ... Bọn họ khẳng định đem nghĩa phụ giết rồi, bằng không làm sao sẽ mạo hiểm mà đắc tội chúng ta được.
Ngọc Nhu Phỉ thương tâm vô cùng nói.
Lăng Tiếu lại nói:
- Nhu Phỉ ngươi tin tưởng ta, nhạc phụ hắn có lẽ còn có thể cứu được, chỉ là chúng ta phải nhanh chóng giết vào Xà Nghĩa môn, bằng không hắn thật...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.