Thần Khống Thiên Hạ

Chương 1704: Tiểu nương tử




Ha ha, tú hoa này là của ta rồi!
Thiên Cốc Khai đắc ý cười to một tiếng, muốn xoay người hướng về phía tú hoa lướt đi.
Nhưng mà một đạo kình phong không ngờ tự nhiên đánh đến, đem hắn trực tiếp đánh bay ra ngoài, cũng đồng dạng đem không ít hoa đăng phá hủy.
Thiên Cốc Khai định trụ lại thân ảnh giận trừng mắt nhìn Như Ngọc hét lớn:
- Ngươi làm gì, lại công khai phá hoại quy củ!
Như Ngọc lắc nhẹ bạch chỉ phiến cười nói:
- Mời vừa rồi kia chỉ bất quá là một cái phân thân của ta, cũng không phải là bản thân ta, đây cũng không phải là làm hỏng quy củ!
Thiên Cốc Khai trong lúc nhất thời không nói được gì rồi, hắn rất muốn nói phân thân cũng là một bộ phận của ngươi a!
Nhưng mà hắn còn chưa nói ra, lại phát hiện một đạo nhân ảnh đã đến chỗ hoa đăng.
- Ha ha, xem ra ta không chiếm được, ngươi cũng không chiếm được!
Thiên Cốc Khai cười to nói.
Thần sắc của Như Ngọc nhẹ nhàng biến đổi, nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy một gã thanh niên áo trắng anh tuấn vô cùng đã đem kim xoa gắn trên tú hoa cầm trong tay.
Bạch sam thanh niên này mặc trang phục cơ hồ giống với hắn, trong tay đồng dạng cầm quạt, nhưng mà nhân gia chính là mỹ nữ phiến càng hiển lộ ra phong lưu hào sảng, dáng người hắn thon dài cao ngất, càng hiển lộ ra dương cương hiên ngang, trên khuôn mặt hắn mang theo nụ cười tà khí rất dễ dàng để cho bất kỳ nữ nhân nào trầm luân.
Chu Chỉ Tĩnh ở phía sau tấm bình phong nhìn Lăng Tiếu đột nhiên xuất hiện cũng hơi hơi thất thần.
- Hắn đến tốt cùng là ai? Nhìn đến cũng là tuấn tú hơn so với các sư huynh đệ một chút, chỉ là thực lực này hơn kém một ít!
Ở trong lòng Chu Chỉ Tĩnh âm thầm đánh giá nói.
- Kim xoa này cũng phải là thứ bình thường, lại còn là một kiện Thánh khí phòng ngự đỉnh cấp!
Lăng Tiếu đem Kim xoa nắm trong tay lẩm bẩm đánh giá.
Từ trên kim xoa phát tán ra trận trận lực lượng dao động, hắn là có thể cảm ứng được chỗ bất phàm của kim xoa này.
- Người này rốt cuộc là ai? Thật giống như chưa từng thấy qua hắn ở trong minh a?
- Sẽ không phải là người ngoài đến đi, thật là đủ lớn mật, chỉ là thực lực trung cấp cũng dám đi tới đây chiếm tiện nghi!
- Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ sau lưng, chỉ là chim se này cũng quá nhỏ, chỉ sợ trông thì tốt mà không dùng được a!
- không sai, bắt được kim xoa thì như thế nào, còn không đưa đến được trước mặt Chu sư muội cũng là không được tính, Như Ngọc kia cũng sẽ xuất thủ đoạt lại, đợi xem trò vui đi!
Như Ngọc cũng không gấp gáp đem Kim xoa trong tay của Lăng Tiếu đoạt lại, hắn vẫy nhẹ bạch chỉ phiến, nhìn người mặc trang phục không sai biệt lắm với chính mình này, trong mắt ít nhiều có chút thất vọng, hắn lẩm bẩm nói:
- Mới là trung cấp Thánh Hoàng cũng dám đi lên, dù có chút dũng khí, đáng tiếc thực lực lại thấp một chút.
- Này, tiểu nương tử, nếu là không không đến cướp kim xoa thì ta sẽ lấy đi đó!
Lăng Tiếu hướng về Như Ngọc nói.
Hắn lại xưng hô Như Ngọc ở trước mắt này là "Tiểu nương tử", hiển nhiên là đã nhận ra thân phận của Như Ngọc, nguyên lai là một nữ nhân.
Nữ nhân của Lăng Tiếu có không ít, tiếp xúc với nữ nhân lại càng không ít, bất kể trang phục của Như Ngọc rất giống nam nhân, nhưng mà một chút cử chỉ nhỏ của nàng vẫn bán đứng thân phận của nàng, mà một điểm trọng yếu nhất chính là nàng không có yết hầu như nam nhân, đây là sơ hở lớn nhất rồi.
Lăng Tiếu quan sát tỉ mỉ, cho nên lập tức có thể đoán được thân phận của nàng.
Trên khuôn mặt của Như Ngọc rốt cuộc là xuất hiện vẻ động dung.
Nàng vốn dĩ trải qua một phen hóa trang, muốn nhận ra nàng là nữ nhân thì không có nhiều người lắm, huống chi bầy giờ lại là ở trong đêm, càng không dễ phân biệt, nhưng mà bây giờ lại là bị người ở trước mắt này nhận ra rồi.
Trong nội tâm nàng lướt qua một cái ý niệm:
- Phải đem hắn nhanh chóng bắt lại, nếu không thì không giúp được, liền hại sư tỷ rồi!
Nghĩ đến đây, thân hình của Như Ngọc bắt đầu chuyển động, thân pháp của nàng phiêu dật giống như là du ngư quẫy động, lại như linh điểu bay lên, mang theo một loại cảnh ý không hiểu.
Một khắc này mới thật sự hành động.
Con ngươi Lăng Tiếu co lại, hắn cư nheien cảm nhận được thân pháp của nữ nhân này lại cũng đạt tới siêu phàm, cảm giác kia thật là tuyệt không thể tả được.
Lăng Tiếu ở một khắc này khẽ thất thần, Như Ngọc đã đến trước người hắn rồi, Hỗn Nguyên Phách Lệ chưởng không chút khách khí vỗ lên trên lồng ngực của Lăng Tiếu.
Một đạo tiếng buồn bực vang lên, thân hình của Lăng Tiếu bay ra ngoài.
Mắt thấy thân thể của Lăng Tiếu sắp đụng vào hoa đăng, thân ảnh của hắn trong nháy mắt xoay tròn lên, cả người dán tại hoa đăng mà qua, cũng không có đem nó hủy hoại.
Như Ngọc không ngờ tới Lăng Tiếu mất đi thăng bằng còn có thể quan sát đến đồ vật ở xung quanh, hơn nữa chưởng lực nàng vừa mới đánh ra kia cũng không nhỏ, cho dù là cao cấp Thánh Hoàng cũng chịu không nổi, nhưng mà nhân gia lại liền hóa giải như vậy rồi.
- Có vài phần bản lĩnh, nhưng mà ngươi vẫn quá yếu!
Như Ngọc khinh thường nói một tiếng, thân pháp lại một lần nữa biến huyễn lên.
Ở mấy cái phương vị đều xuất hiện mấy cái thân ảnh của Như Ngọc, nhưng mà cũng chỉ là tàn ảnh, chân thân lại là một lần nữa đến trước mặt Lăng Tiếu, song chưởng đánh ra khí thế bài sơn đảo hải, muốn đem Lăng Tiếu đánh thành trọng thương rồi lại nói.
Nhưng mà lúc này khí thế của Lăng Tiếu lại xuất hiện biến hóa kinh người, tốc độ cũng trở nên nhanh chóng lên, để cho một chiêu của Như Ngọc vỗ vào khoảng không.
Như Ngọc lướt qua vẻ lạ lùng, nàng phát hiện chính mình vẫn coi thường Lăng Tiếu, lập tức hứng thú nồng đậm, tăng nhanh tốc dộ hướng về phía Lăng Tiếu truy kích tới.
Lăng Tiếu cũng không có phản kích, tùy ý để cho Như Ngọc truy kích, hắn chỉ là một mực né tránh, để cho Như Ngọc lần nào cũng là bất lực mà về.
Bất quá hắn cũng đều là thiếu chút nữa bị đánh rồi, may mắn là hắn thân có Phong thuộc tính, lại toàn lực né tránh, còn là miễn cường né tránh được.
Nếu như Như Ngọc là Phong thuộc tính, hơn nữa lại có thân pháp ý cảnh, vậy Lăng Tiếu tuyệt đối là không trốn được.
Mà Lăng Tiếu một mực né tránh không có phản kích lại là có đạo lý của hắn.
Như Ngọc cũng là phát hiện là mánh khóe của Lăng Tiếu, lại một mực quan sát thân hình của nàng, nàng nhất thời hiểu lầm:
- Gia hỏa này chẳng lẽ là đồ háo sắc, lại nhìn ta như thế!
Trên khuôn mặt của nàng dần dần nổi lên vẻ hồng vựng, trong lòng vừa vội vừa thẹn.
- Ta giết ngươi tên đồ đăng tử này!
Như Ngọc càng nhìn đến nụ cười tà khí của nàng, càng cảm thấy chính mình có lực mà không có chỗ sử dụng, lập tức cắn răng nhẹ hét lên một tiếng, lực lượng đẩy lên tới đỉnh phong, khí thế gắt gao tỏa định Lăng Tiếu,vô số chưởng ảnh hướng về phía Lăng Tiếu bao phủ qua.
Một trận tiếng phách lệ càng không ngừng vang lên!
Đây chính là cảnh giới tối cao của Hỗn Nguyên phách lệ chưởng đánh ra, có thể để cho chưởng kình sản sinh ra lực phá hoại cực lớn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.