Thần Khống Thiên Hạ

Chương 1703: Cuộc chiến đoạt tú hoa (2)




hiên Cốc Khai động tâm rồi, nếu như nói Chu Chỉ Tĩnh là một quốc sắc thiên hương, vậy Nguyệt sư muội chính là nữ tử càng để cho hắn vui vẻ.
Nếu như Dương Bân thật có thể tác hợp hai người bọn họ, tú hoa này để cho hắn để cho hắn thì cũng có làm sao.
Đang lúc Thiên Cốc Khai muốn đáp ứng, một đạo thân ảnh từ một góc của hoa thuyền lướt đi.
Chỉ thấy hắn bộ pháp nhàn nhã, động tác nước chảy mây trôi, lộ ra vẻ vô cùng phiêu dật tiêu sái.
Chỉ ở trong mấy cái nháy mắt, hắn chính là đạp qua tất cả hoa đăng, đến chỗ cao nhất.
Hắn vẫy nhẹ bạch chỉ phiến, mỉm cười nhìn Dương Bân cùng Thiên Cốc Khai nói:
- Hai vị sư huynh, tú hoa này là của ta rồi!
Lời của hắn nói ra hơi nhỏ, thiếu đi vài phần từ tính, nhưng mà lại hiện lên một cỗ thái độ chân thật đáng tin.
Người này chính là mỹ nam tử trước đó ở bên cạnh Chu Chỉ Tĩnh.
- Vị sư đệ này rất lạ mặt a, không biết là môn hạ của vị trưởng lão nào!
Dương Bân nhìn mỹ nam tử kia nói.
- Ha hả, ta là môn hạ của Liệt Vĩnh trưởng lão, tên là Như Ngọc, ra mắt hai vị sư huynh!
Mỹ nam tử hết sức hữu lễ cười nói.
- Nguyên lai là cao đồ của Liệt Vĩnh trưởng lão, vi huynh thất kính!
Thần sắc của Dương Bân có chút phức tạp, lập tức khách khí nói.
Danh khí của Liệt Vĩnh trưởng lão ở bên trong minh cũng không nhỏ, nhưng mà lại không nghe nói lão thu đệ tử.
Bất quá nhân gia dám ở trước chỗ đông người nói như vậy, chắc hẳn là sẽ không giả được rồi.
Thiên Cốc Khai ở một bên thì ở trong lòng phỉ nhổ nói:
- Nhìn giống như nữ nhân, tên càng giống nữ nhân, đúng là một tên đồng tính!
- Hai vị sư huynh, tú hoa này ta lấy, các ngươi sẽ không có ý kiến chứ?
Như Ngọc lại cười nói.
- Cái này không thể được, tâm tư của vi huynh đã thuộc về Chu sư muội nhiều năm, hôm nay mới đợi được cơ hội này, nói như thế nào cũng không buông tha được.
Dương Bân lập tức cự tuyệt nói.
- Tốt lắm, vẫn là xem ai mạnh hơn thì tốt nhất!
Như Ngọc nói, tiếp theo khí thế của hắn bỗng biến đổi, thân thể vẽ ra một đạo đường cong xinh đẹp hướng về phía tú hoa bắt lấy.
- Hừ, muốn đoạt tú hoa ngươi đã hỏi qua ta chưa!
Thiên Cốc Khai hừ lạnh một tiếng, lại là dẫn đầu hướng về phía Như Ngọc truy kích qua.
Mấy đạo đao nhận hướng về sau lưng của Như Ngọc trảm tới, lực lượng một điểm đều không giữ lại.
Dương Bân cũng là trường khiếu một tiếng, quyền kinh như long xuất hải, hướng về phía Như Ngọc oanh tới.
Quyền điểm như mưa, từng quyền cương mãnh bá đạo.
- Chơi như vậy mới vui, không uổng ta đi ra một phen!
Như Ngọc hiện lên nụ cười quỷ dị, tiếp theo thân thể của hắn một phân làm hai, hai cái giống nhau như đúc hướng về phía Thiên Cốc Khai cùng Dương Bân nghênh đón.
- Hỗn Nguyên Phân Thân thuật của Liệt Vĩnh trưởng lão!
Dưng Bân nhìn một cái liền nhận ra lai lịch chiêu thức này của Như Ngọc.
Đây rõ ràng là chiêu thức thành danh của Liệt Vĩnh trưởng lão, có thể tu luyện ra một đạo phân thân không sai biệt lắm với chân thân, năng lực tác chiến một điểm cũng không kém chân thân, hơn nữa tính bền bỉ đặc biệt dài, cùng với phân thân thuật mà người bình thường lợi dụng tốc độ cùng lực lượng cường hành diễn sinh ra thì không giống nhau.
Trên mặt hai tên Như Ngọc mang theo cười lạnh, hai người đồng thời hét lên:
- Hỗn Nguyên Phách Lệ chưởng!
Hỗn Nguyên Phách Lệ chưởng là chưởng pháp thành danh của Liệt Vĩnh, lực phá hoại cực kỳ bá đạo, mỗi một quyền đánh ra đều giống như lôi đình bá lệ vang lên.
Dương Bân cùng Thiên Cốc Khai đều lộ ra vẻ ngưng trọng, bọn họ nhưng là biết lợi hại của chưởng pháp này.
Mà thực lực của Như ngọc ở trước mắt này chỉ là cao cấp Thánh Hoàng, còn chưa đạt tới đỉnh phong, nhưng mà lực lượng đánh ra kia một điểm cũng không thua kém thực lực của Thánh Hoàng đỉnh phong.
Hai người không dám xem nhẹ, chiến lực toàn bộ mở ra, cùng hai cái Như Ngọc kia đại chiến với nhau.
Phanh phanh!
Từng đạo tiếng quyền chưởng giao kích với nhau chấn đến không khí đều tản mát đi.
Sau một phen giao thủ, Dương Bân cùng Thiên Cốc Khai cư nhiên bị Như Ngọc nhất nhất chấn đến lùi về.
Trong lòng bọn họ kinh hãi vô cùng, bọn họ dù biết sự cường đại của Hỗn Nguyên Phách Lệ chưởng, nhưng mà thực lực của Như Ngọc này lại yếu hơn bọn họ một chút, vậy mà chiến lực lại so với bọn họ lại cường đại hơn một phần.
- Như Ngọc sư đệ quả thật có chút môn đạo, bất quá tú hoa này sư huynh muốn định rồi!
Dương Bân hét lên một tiếng, lần nữa xuất kích.
Dương Bân tu luyện chính là lực lượng Kim thuộc tính, lực công kích nhưng là cực kỳ đáng sợ, lần này hắn xuất ra lá bài tẩy thế muốn đem Như Ngọc bắt ại.
Thiên Cốc Khai ở một bên khác cũng đồng dạng đem khí thế đẩy tới đỉnh phong, từng trận liệt phong ở bên người hắn tàn sát bừa bãi, một ít hoa đăng đều bị chấn đến tản mát ra.
- Tới đi, hôm nay ta liền để hai vị sư huynh biết sự lợi hại của ta!
Như Ngọc hết sức hưng phấn kêu lên.
Chân thân cùng phân thân của hắn một lần nữa đem lực lượng tăng lên, cùng hai vị sư huynh của hắn đối chiến lại với nhau.
Nhưng mà lúc này một đạo thân ảnh lại là lặng lẽ hướng về phái tú hoa lướt tới.
Quyền đầu của Dương Bân bao phủ từng tầng kim sắc, quyền kình kia giống như tiêm trùy oanh kích tới lồng ngực của Như Ngọc.
Hỗn Nguyên Phách Lệ chưởng của Như Ngọc đồng dạng là lăng lệ vô cùng, trực tiếp phách về phía kim quyền này.
Dương Bân xuất ra toàn bộ lực lượng, thực lực cũng không phải đơn giản, Như Ngọc chung quy là bị hắn đánh đến liên tục lùi vài bước.
Chỉ là lúc Như Ngọc rút lui, thân hình biến đổi, thân thể giống như là du ngư lướt lên bên người Dương Bân, liên tục phách một trận mãnh liệt lên người hắn.
Dương Bân không ngờ tới Như Ngọc biến hóa nhanh như vậy, hơn nữa chưởng lực của Như Ngọc so với trước lại cường đại hơn mấy lần, coi như là hắn cũng không chịu nổi, thổ một ngụm máu, thân thể đập vào trên hoa đăng không xa.
Thiên Cốc Khai ở một bên khác cũng không có liều mạng với Như Ngọc, mà là ỷ vào lợi thế của thân pháp, đối với Như Ngọc càng không ngừng phát động công kích cuồng phong bạo vũ.
Chỉ là phản ứng của Như Ngọc tương đối nhanh nhẹn, bất kể là Thiên Cốc Khai công kích như thế nào, hắn luôn trước một bước đem công kích của gã cường hành phong tỏa, để cho Thiên Cốc Khai không thể làm gì được.
Thiên Cốc Khai tự nhiên không muốn kéo dài như vậy, thân hình hắn đột nhiên biến đổi, hai chân cũng hợp lại với nhau, thân hình bỗng nhiên bật cao lên.
Thái sơn áp đỉnh!
Cả người hắn đúng ở phía trên Như Ngọc bất thình lình áp xuống, giữa hai chân tạo thành một đạo kình phong cự đại hướng về phía Như Ngọc nặng nề đạp tới.
Chiêu này của Thiên Cốc Khai đánh ra vừa nhanh vừa mãnh liệt, thực sự là để cho người ta không kịp phòng bị.
- Đến thật tốt!
Như Ngọc kinh hô một tiếng, giương lên thủ chưởng nghênh đón.
Như Ngọc cũng là có thể đem nó ngăn chặn được, nhưng mà thân hình lại là bị áp đến hướng về phía những hoa đăng kia đập tới.
Mấy cái hoa đăng thật bị thân thể của hắn đụng hủy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.