Thần Khống Thiên Hạ

Chương 1015: Ta Thu Mạng Của Hắn (1)




Xen lẫn giữa xương cốt còn có vô số binh khí vỡ tan, hiển nhiên nơi này từng trải qua một phen đại chiến kinh thiên động địa.
- Đây đều là hoàng cốt, mỗi xương cốt đều tu vi ngoài địa hoàng, xem xương cốt ít nhất phải chết hơn mười vạn người!
- Đây là trường hợp rầm rộ của tứ đại hoàng triều thời thượng cổ, số lượng địa hoàng nhiều kinh khủng!
- Nơi này còn nằm bên ngoài Chiến Loạn Uyên, đi vào bên trong mới là chiến trường chân chính!
- Khó trách sau cuộc chiến Chiến Loạn Uyên tứ đại hoàng triều đều suy sụp, xem ra đại bộ phận tinh nhuệ đều tử vong nơi này.
Mọi người nhìn thế giới xương cốt đều cảm khái.
Bỗng nhiên âm phong truyền tới.
Trong âm phong mang theo ma âm xâm nhập lòng người, làm mọi người lâm vào trong kỳ cảnh.
Trong đầu óc họ vang lên mãnh thú chạy chồm, loạn lạc không ngớt.
Hỗn loạn kéo dài hơn nửa năm, cuối cùng hơn mười vạn người đều kiệt lực mà chết.
Sau cuộc chiến, chỉ còn bốn người đứng đầu vẫn đỡ cột cờ đứng vững không ngã dù đã chết, lưu lại bóng dáng tịch lạc thê lương, làm cho hậu nhân phải tôn sùng.
Mà phiến thiên địa này cũng biến thành biển thây xương máu, máu tươi biến thành huyết hà, tanh hôi khủng bố.
Mọi người cảm thụ cảnh tượng này, không ít người bị dọa đến ngất xỉu, không ít nữ tử nôn mửa, đại bộ phận tuôn mồ hôi lạnh, thần sắc biến thành vô cùng tái nhợt.
Chỉ có một ít người ý chí kiên định thần thái tự nhiên, tựa hồ xem thường cảnh tượng đã nhìn thấy.
Khi cảnh tượng từng màn chiến tranh biến mất, mọi người vẫn chưa gấp gáp chạy đi tìm kiếm Đế Đan.
Bọn họ nhất định cần điều chỉnh lại tâm tình một chút mới có thể ra đi.
Nhưng vẫn có người tâm ý kiên định đi trước một bước.
Lăng Tiếu vỗ vỗ Diệp Vân Phong đang tuôn mồ hôi lạnh nói:
- Tâm nhược băng thanh, trời sụp không sợ hãi, đừng làm cho tâm ma quấy nhiễu lên ngươi, đây chỉ là một ít cảnh tượng huyền ảo năm xưa mà thôi.
Diệp Vân Phong lau mồ hôi trán, nuốt nước bọt nói:
- Thật sự là đáng sợ, hơn mười vạn địa hoàng cứ như vậy đã chết!
- Bằng quân mạc thoại phong hầu sự, nhất tướng công thành vạn cốt khô, bọn họ đều vì hoàng triều của mình mà chết, chết có ý nghĩa.
Lăng Tiếu cảm khái nói, sau đó lấy ra bình dược đưa cho Diệp Vân Phong nói:
- Đây là Phá Huyễn Dược Thủy, bôi vào ánh mắt có thể nhìn thấu hết thảy ảo cảnh.
- Phá Huyễn Dược Thủy, lão đại ngươi…ngươi lại có thứ tốt bậc này!
Diệp Vân Phong lộ vẻ mừng rỡ nói.
Phá Huyễn Dược Thủy dù trong Trung Vực cũng không thấy nhiều, Diệp Vân Phong không nghĩ tới Lăng Tiếu lại có được, có nó ở trong này có thể tránh được không ít nguy hiểm.
Lăng Tiếu cười cười không giải thích, lại ném một đôi giày cho Diệp Vân Phong nói:
- Phong Ngoa có thể giúp ngươi tăng thêm hai ba lần tốc độ, thực lực ngươi quá yếu, nếu không có chút thủ đoạn bảo mệnh thật sự có thể vĩnh viễn phải ở lại chỗ này.
Hiện giờ giữ lại Phong Ngoa đối với Lăng Tiếu cũng không thể hiện được đủ uy lực, nhưng đối với Diệp Vân Phong là đồ vật không thể tốt hơn.
Diệp Vân Phong hiểu rõ tính cách hào phóng của Lăng Tiếu, không khách khí thu vào.
- Nơi này sẽ có vô số nguy hiểm, có sống sót hay không phải xem vào ngươi, ngàn vạn lần đừng làm cho ta thất vọng!
Lăng Tiếu trịnh trọng nhìn Diệp Vân Phong nói.
- Yên tâm đi lão đại, lần này ta sẽ không tiếp tục làm cho ngươi mất mặt.
Diệp Vân Phong gật mạnh đầu đáp.
- Được, như vậy chúng ta tách ra đi, một năm sau hi vọng ngươi có thể đi vào hàng ngũ Chiến Hoàng bảng!
Lăng Tiếu cười nói, vừa định rời khỏi biển xương cốt kia.
Nơi này là chiến trường vẫn lạc của vô số địa hoàng, đương nhiên sẽ không có Đế Đan, cho dù có cũng đã bị những địa hoàng đời trước thu hết sạch sẽ.
Nhưng ngay lúc Lăng Tiếu vừa chia tay với Diệp Vân Phong, vài tên địa hoàng đã ngăn cản đường đi của Lăng Tiếu.
- Lăng Tiếu, món nợ giữa chúng ta đừng quên đi!
Hoàn Nhan Thuật nắm chặt tay nhìn Lăng Tiếu quát.
Tiếng quát của hắn thật lớn, không ít người đều nghe được.
- Tiếu…huynh ấy cũng ở đây sao?
Nữ tử áo trắng đi chung với người Phong gia lộ vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.
Sau đó nàng phục hồi lại tinh thần tìm kiếm thân ảnh của Lăng Tiếu.
Quả nhiên ở cách đó không xa có một đạo thân ảnh quen thuộc nhưng chói mắt.
Nữ tử áo trắng muốn chạy tới chỗ Lăng Tiếu, Phong Vô Ảnh đã ngăn trước người nàng nói:
- Sao vậy, Hân nhi biểu muội nhận thức người kia?
- Hắn là phu quân ta!
Nữ tử áo trắng thẳng thắn nói.
Nàng vừa nói ra lập tức làm thần sắc các thanh niên thế lực lớn đều mất tự nhiên.
Nữ tử áo trắng chính là Cát Bội Hân đã được Phong gia Phong Thu Vi nhận làm đệ tử.
Hiện giờ khí chất của nàng càng thay đổi, thực lực từ vương cấp trung giai tăng lên tới địa hoàng trung giai.
- Hân muội đừng vội, chờ xem đã xảy ra chuyện gì rồi nói sau.
Phong Nhã Hinh giữ chặt tay Cát Bội Hân nói.
Cát Bội Hân nhìn thoáng qua Phong Nhã Hinh gật đầu, nhưng thần sắc nhìn về hướng Lăng Tiếu tràn ngập tình ý vô hạn.
Hai năm không gặp, nàng càng thêm tưởng niệm Lăng Tiếu, nàng thật sự không nghĩ tới Lăng Tiếu cũng tham gia Hoàng Bảng chi tranh, điều này làm nội tâm của nàng vui sướng vô cùng, nàng muốn nhào vào trong lòng hắn, muốn tận tình phát tiết lòng tưởng niệm một phen.
- Hoàn Nhan huynh đã kết giao đồng minh khác, lại muốn đến đối phó ta?
Lăng Tiếu nghiền ngẫm nhìn Hoàn Nhan Thuật nói. Hắn thật sự nghĩ mãi không rõ vì sao Hoàn Nhan Thuật không tự lượng sức mình, quả thật dám cho rằng mình không dám giết hắn sao?
- Hừ, Lăng Tiếu ngươi giết đồng minh của ta, còn muốn gia hại ta, hiện giờ ta muốn đòi lại công đạo.
Hoàn Nhan Thuật hừ lạnh nói.
Trước đó hắn thật vất vả mời chào được vài người giúp đỡ, nhưng lại bị Lăng Tiếu chém giết, cuối cùng bản thân hắn thiếu chút nữa chết dưới Truy Mao nỗ tiễn, cơn tức này hắn nuốt không trôi.
- Ha ha, xem ra khi trước bỏ qua cho ngươi là một sai lầm không nhỏ ah!
Lăng Tiếu cười nhạt nói, một cỗ sát ý vô hình phóng ra.
- Ta còn tưởng rằng là cao thủ nào lợi hại, nguyên lai chỉ là một phế vật hoàng cấp trung giai, biểu đệ ngươi ngay cả phế vật này cũng không thu thập được, còn không biết xấu hổ mở miệng muốn ta hỗ trợ?
Một nam tử mặc trang phục luyện dược sư chậm rãi đi ra nói, thần sắc lộ ra vẻ cao ngạo vô cùng.
Người này chính là biểu ca của Hoàn Nhan Thuật tên Hỏa Phong, đồng thời cũng là một trong những đệ tử chân truyền của Dược môn, thực lực hoàng cấp đỉnh.
Lăng Tiếu đánh giá người mới xuất hiện, phát hiện là người của Dược môn, không khỏi có chút kinh ngạc, trong lòng nhủ thầm:
- Khó trách Hoàng Nhan Thuật dám đến bới móc, nguyên lai tìm được người giúp đỡ có bổn sự.
- Biểu ca, ngươi đừng xem hắn chỉ có thực lực hoàng cấp trung giai, thủ đoạn lại thật cứng rắn đâu.
Hoàn Nhan Thuật nói.
Hỏa Phong không cho là đúng hừ lạnh một tiếng, sau đó nhìn chằm chằm Lăng Tiếu nói:
- Ta làm người thật nhân từ, bản thân ngươi tự phế đan điền đi, xem như trừng phạt ngươi dám đắc tội biểu đệ ta, việc này cứ định như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.