Thần Đạo Đan Tôn

Chương 5287: Chuẩn Đế Phác Kinh Thiên




Sau khi đánh một hồi, Công Dã Lương cảm thấy kỳ quái.. Thánh Nhân khai chiến, dư ba dễ dàng phá hủy tinh cầu. Hắn và tiện cẩu đánh gần trăm chiêu, vì cái gì tinh cầu này không nổ tung? Trong lúc cấp bách, hắn tranh thủ nhìn thoáng qua. Đại Hắc Cẩu cho hắn áp lực quá lớn, căn bản không có lúc rãnh rỗi, nhưng hắn không chịu nổi nên nhìn sang. Hắn vừa nhìn sang đã sợ vỡ mật. Bởi vì hắn nhìn thấy, Lăng Hàn chỉ dùng tay ấn một cái đã hóa giải dư âm giữa hắn và Đại Hắc Cẩu trong vô hình, còn hạn chế trong một khu vực cực hạn. Quá mạnh! Móa! Hắn phát điên, Huyền Linh tinh ẩn thế ức vạn năm, ngày hôm nay vừa mới xuất thế, đang muốn chứng đạo thiên hạ, trở thành thế lực mạnh nhất đương thời, tại sao lại gặp một đám quái vật? Hắn đã hoảng hốt. – Lão đầu, ngươi không phải muốn giết Cẩu gia sao, đến đây!
Đại Hắc Cẩu nói rất đê tiện, sau đó quay người lại dùng cái mông chỉa về phía Công Dã Lương. – Xem tuyệt chiêu của gia, chói mù mắt ngươi! Đồ lót sắt bắn ra ánh sáng, sáng tới mức khó miêu tả. Phải biết, đây chính là thánh liệu, Đại Hắc Cẩu lại là Thánh Nhân, tự nhiên có thể chế tạo thành Thánh khí. Thánh liệu vốn nắm giữ lực phòng ngự cường đại, cho nên, Đại Hắc Cẩu chỉ cần chế tạo ra thuộc tính công kích của nó. Mà bởi vì Đại Hắc Cẩu đê tiện, công năng duy nhất của Thánh khí là phát sáng. Ánh sáng bình thường không thể ảnh hưởng tới Thánh Nhân, nhưng mà, dùng thánh liệu chế tạo chức năng này và chế thành Thánh khí, vậy thì hoàn toàn khác biệt. Đối mặt với ánh sáng như thế, Thánh Nhân cũng phải cảm thấy chói mắt! – A! Công Dã Lương kêu thảm thiết, hắn không thể không lui lại. Ngươi quá đê tiện. Nước mắt của hắn chảy ra ngoài, nếu không phải bị đau hay ủy khuất, thuần túy là bị ánh sáng làm mắt khó chịu. Có thể làm Thánh Nhân chảy nước mắt, có thể thấy được ánh sáng chói mắt cỡ nào. Công Dã Lương tức giận sắp nổ tung, một khối thánh liệu thật tốt, trong tay ngươi chỉ chế tạo thành công năng như vậy! Ngươi lãng phí cỡ nào? Ngươi nhàm chán cỡ nào? Đúng vậy, hắn chảy nước mắt, nhưng chiến lực không bị ảnh hưởng gì. Ngươi gặp qua Thánh Nhân bởi vì chảy nước mắt mà chiến lực giảm mạnh?
Không có! Cho nên, cố ý chế tạo ra một kiện Thánh khí như vậy, sáng đến chảy nước mắt, thứ này chỉ có mục đích làm người ta buồn nôn. – Tiện, tiện cẩu! Công Dã Lương tức giận tới mức run rẩy, Thánh Nhân như thế? Ta nhổ vào! Đại Hắc Cẩu cười ha ha: – Không hổ là Cẩu gia, chế tạo ra Thánh khí mạnh nhất thế gian! Nó không ngừng lắc lắc cái mông, hưu hưu hưu, từng tia sáng bắn ra ngoài. Phong cách chiến đấu như thế, trên đời này còn có thể tìm ra người thứ hai sao? Cho dù là đám người Lăng Hàn cũng không cách nào nhìn thẳng, chỉ cảm thấy tam quan bị kéo xuống vài cấp độ. Lăng Hàn nghĩ thầm, trước đó hắn có hỏi Đại Hắc Cẩu, cực hạn của nó nằm ở đâu? Đây chính là đáp án mà lão Hắc trả lời hắn! Lăng Hàn vuốt mặt, trên con đường đê tiện, Đại Hắc Cẩu đã một ngựa tuyệt trần, không người nào có thể vượt qua, hơn nữa căn bản không có dấu hiệu quay đầu. Một bên khác, Công Dã Lương cũng sắp thổ huyết. Mặc dù hắn là Thánh Nhân tam tinh, nhưng so với Đại Hắc Cẩu thì hắn còn kém hơn nhiều, hơn nữa, hiện tại hắn tức giận không nhẹ, chiến lực tự nhiên lại bị gọt thấp một mảng lớn, càng thêm không thể nào là đối thủ của Đại Hắc Cẩu. – Tiện, tiện cẩu, bản thánh muốn giết ngươi, giết ngươi! Hắn tức giận tới mức không nhịn được và phun máu tươi ra ngoài, trực tiếp ngửa mặt lên trời và ngã. Đại Hắc Cẩu dừng tay, ngửa đầu nhìn trời, lộ ra góc nhìn bốn mươi lăm độ, song trảo chắp sau lưng, dáng vẻ cô đơn:
– Có thể làm cho Thánh Nhân tức đến phun máu hôn mê, đếm khắp anh hào trong thiên hạ, trừ Cẩu gia còn ai? Đúng là không cần mặt mũi! Nhưng suy nghĩ lại một chút, có thể chọc Thánh Nhân tức giận đến mức thổ huyết hôn mê, đúng là chỉ có Đại Hắc Cẩu làm được. – Ngươi đủ tiện! Lăng Hàn nói từ đáy lòng. Hắn gần như cam bái hạ phong ở phương diện này. – Tiện thánh, xứng đáng với cái tên. Tiểu Thanh Long cũng thán phục. – Ngang. Sắc trư cũng gật đầu. – Về sau, ngươi rời xa lão Tôn một chút. Khóe miệng Hầu ca co giật, giống như cực kỳ kiêng kị Đại Hắc Cẩu. Có thể dọa Đấu Chiến nhất mạch sợ hãi như vậy, cả đời Đại Lão Hắc cũng đáng giá. Đại Hắc Cẩu ngượng ngùng, lắc đầu, vì cái gì người trong thiên hạ đều không hiểu ý của nó? Phải biết, tiện nhất thời đơn giản, tiện một đời mới khó. Nó dễ dàng sao? Bảy người Huyền Linh tinh cảm giác tay chân lạnh buốt, hoàn toàn không dám tin vào hai mắt của mình. Thánh Nhân nhà mình bị tiện chết!
Không không không không, không chết, nhưng chỉ cần Đại Hắc Cẩu bổ sung một chiêu, bảo đảm Công Dã Lương lập tức liền thành Công Dã “Tử”. Cho nên nói, Đại Hắc Cẩu đã có năng lực tiện chết Công Dã Lương. Phải biết, Hầu tử cũng là Thánh Nhân đấy. Trên tinh thể thâm sơn cùng cốc lại có hai tên Thánh Nhân tọa trấn. Nếu không phải bọn họ còn có một vị Chuẩn Đế đại nhân, bọn họ mới thật sự là nông dân. Ông, đúng lúc này, một đạo khí tức kinh khủng bộc phát. Lập tức, Công Dã Lương bị đánh thức. – Đại nhân! Hắn nửa quỳ dưới đất, hắn còn cảm thấy xấu hổ. – Không phải là tội của ngươi, đứng lên đi. Một giọng nói uy nghiêm vang lên. – Tạ đại nhân! Công Dã Lương cảm động. – Đại nhân! Bảy người Huyền Linh tinh lộ ra vẻ mặt cuồng nhiệt. Không việc gì, cho dù các ngươi có mười Thánh Nhân thì như thế nào, bọn họ có Chuẩn Đế. Mang lên một chữ “Đế”, miểu sát tất cả Thánh Nhân. Một kim quang đại đạo trải rộng dưới chân, sau đó một nam tử mặc cẩm bào màu vàng kim xuất hiện, hắn đứng trước mặt mọi người. Hắn hắn khoảng ba mươi tuổi, thân hình cao lớn, trên người tỏa ra xu thế hùng vĩ.
Chuẩn Đế, Phác Kinh Thiên. Hắn đứng chắp tay, ánh mắt nhìn quét qua giống như có thể nhìn thẳng lòng người, không có bất kỳ bí mật gì có thể giấu diếm. – Ai giết hậu duệ của ta? Hắn nhàn nhạt hỏi, rõ ràng chỉ một câu tùy ý nhưng lại giống như pháp chỉ vô thượng, từ đó làm cho người ta muốn quỳ xuống trả lời. Nhưng mà, người trên Tứ Nguyên tinh là ai? Chuẩn Đế còn thiếu sao? Huống chi, Lăng Hàn vẫn còn nắm giữ chiến lực Đại Đế. Cho nên, đừng nói phản ứng trước khí thế của Phác Kinh Thiên, hơn nữa cũng không ai quan tâm tới hắn. Cái này! Chuẩn Đế mở miệng lại không ai nhìn? Bảy người Huyền Linh tinh đều giận dữ: – Các ngươi thật to gan, dám bất kính với đại nhân nhà ta! – Đáng chém! – Băm thây vạn đoạn, chém đầu cả nhà cũng không đủ đền tội! Phác Kinh Thiên vươn tay lên, bảy người lập tức ngậm miệng lại. Ánh mắt của hắn nhìn lên người Lăng Hàn, trực giác nói cho hắn biết, đây là trung tâm của mọi người. – Ngươi là người phương nào? Hắn mở miệng. Lăng Hàn lắc đầu, cười nói:
– Đây là niên đại tốt nhất, cũng là niên đại xấu nhất. Khốn kiếp, hỏi một đằng, trả lời một nẻo! Phác Kinh Thiên nhìn chằm chằm vào Lăng Hàn, sau khi qua một lúc thì hắn mới nói: – Chuẩn Đế? Mẹ nó, với tâm tính trầm ổn của hắn cũng phải nuốt nước bọt.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.