Thần Đạo Đan Tôn

Chương 5034: Đồng Minh




Nhưng vấn đề là, một kích tương đương với Thánh Nhân nhất tinh, trừ bỏ phương diện quy tắc, lực sát thương vẫn khủng bố đến mức không có giới hạn.

Lăng Hàn làm sao có thể chống đỡ được?

Đón đỡ, hắn tất nhiên sẽ bị trọng thương, xương cốt trong thân thể sẽ bị nghiền nát.

Bành, một kích này đánh ra ánh sáng rực rỡ.

Tất cả mọi người biến sắc, đây là một kích khủng bố cỡ nào?

Cho dù là Tôn Giả cửu tinh thì thế nào, sẽ bị một kích này đánh tan xương nát thịt

Đây chính là chiến lực con ruột của Đại Đế hay sao?

Quá kinh người.

Thế hệ hoàng kim càng xấu hổ muốn chết, bọn họ có danh xưng đuổi sát Đại Đế năm xưa, hiện tại so sánh với con của Đại Đế, bọn họ còn kém bao nhiêu? Còn muốn so với Đại Đế năm xưa? Phi!

– Ân?

Nam tử trong quan tài kinh ngạc.

Ánh sáng tản đi, chỉ thấy Lăng Hàn vẫn đứng trong hư không như cũ, nhưng đỉnh đầu lại xuất hiện một cái tháp, Hỗn Độn khí hàng lâm, có lôi đình vô thượng đang lóe lên.

– Đế binh!

Nam tử trong quan tài trầm giọng nói, sau đó hắn lại lắc đầu.

– Mẫu Kim! Ngươi lại đạt được một khối Mẫu Kim!

Mẫu Kim quá hiếm thấy, không biết cần bao nhiêu năm thiên địa mới dựng dục ra một khối, cho nên, dù là Đại Đế vô địch thiên hạ, bọn họ chỉ đạt được một khối Mẫu Kim để đúc thành Đế binh.

Không có cách, với thọ nguyên của Đại Đế, dù sống thêm đời thứ hai cũng không thể chờ được một khối Mẫu Kim xuất hiện.

Cho nên, trên đời có thể gặp được một khối Mẫu Kim thứ hai cũng chỉ có cơ duyên nghịch thiên mà thôi.

Lăng Hàn mỉm cười:

– Nhãn lực không tồi, lão Hắc, có thưởng.

Đại Hắc Cẩu lập tức lấy ra một khối xương và ném cho nam tử trong quan tài.

Mẹ nó!

Các ngươi cũng quá tiện rồi.

Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm, không nghĩ tới Lăng Hàn lại còn có tâm tình trêu người như thế, mà Đại Hắc Cẩu còn tùy thân mang theo khối xương.

Đúng là con chó..

Nam tử trong quan tài tức giận, trên trán của hắn nổi gân xanh, hắn muốn giết người.

– Chết!

Hắn giết tới, quanh người có sáu viên tinh cầu quấn quanh, đây chính là đại sát khí, chỉ cần bị đánh trúng, bảo đảm Tôn Giả cũng phải tan xương nát thịt.

Lăng Hàn hừ một tiếng, hắn vận chuyển năng lượng hủy diệt đánh nam tử trong quan tài.

Cái gì!

Nam tử trong quan tài cảm giác bản năng đang báo động, hắn vội vàng trốn tránh.

Oanh, năng lượng hủy diệt đánh vào mặt đất, vô thanh vô tức hóa thành một khu đất cằn, cho dù là Thánh thi cũng khó tránh khỏi bị ăn mòn một góc.

Mặc dù chỉ là một góc nhỏ nhưng đây chính là Thánh thi đấy, trên lý luận chính là một khối thánh liệu!

Trời!

Nam tử trong quan tài nhíu mày, dường như hắn có nghe qua loại năng lượng tầng thứ cao này nhưng chỉ không rõ lắm.

– Ngươi là ai?

Hắn không tiếp tục công kích, mà là trầm giọng hỏi.

Lăng Hàn cười nói:

– Hỏi người khác nên giới thiệu tên của mình trước, ngươi không biết chút quy củ này hay sao?

Nam tử trong quan tài muốn tức giận, nhưng nghĩ nghĩ, hắn lại áp chế tức giận và nói:

– Ta là Đồng Minh!

Quả nhiên!

Tất cả mọi người giật mình, Hắc Quỳ Ma Đế lấy họ Đồng, họ này rất ít, cũng chỉ có Hắc Quỳ Đế tộc mới dùng, cho dù người khác họ Đồng cũng vì cấm kỵ mà phải sửa.

– Tốt rồi, báo tên của ngươi đi!

Nam tử trong quan tài Đồng Minh nói.

Lăng Hàn cười một tiếng, quay đầu nhìn về phía Đại Hắc Cẩu:

– Lão Hắc.

– Lăng gia gia nhà ngươi đương nhiên họ Lăng, tên một chữ Hàn.

Đại Hắc Cẩu và Lăng Hàn phối hợp ăn ý, tức chết người không đền mạng.

Khóe miệng của Đồng Minh co giật, lúc này hắn thật sự muốn giết người.

– Thật sự cho rằng ta không thu thập được các ngươi?

Hắn quát lớn, bỗng nhiên phía sau xuất hiện một đóa hoa Quỳ màu đen, trên rễ cây còn có hoa văn phức tạp.

Đồng Khiếu cảm giác thân thể run rẩy muốn quỳ xuống cúng bái đóa hoa Quỳ kia.

Đó là áp chế trên huyết mạch, hắn cũng không còn nghi hoặc nữa, dù Đồng Minh không phải con ruột của Đại Đế thì cũng là tầng thứ lão tổ, huyết mạch cao quý và tinh khiết hơn xa hắn.

– Ân?

Đúng lúc này, khí tức đáng sợ tuôn ra.

Đồng Minh dừng tay nhìn lên bầu trời.

Hưu hưu hưu, từng bóng người bay tới.

Thánh Nhân!

Cuối cùng, các Thánh Nhân đã xuất hiện.

Tất cả mọi người đều giật mình, kỳ thật hai con đường đều đi tới nơi này, chỉ là đi một vòng tròn mà thôi.

– Con ruột của Đại Đế?

Đế tử cùng báo cáo tình huống, tự nhiên cũng làm các Thánh Nhân kinh ngạc, nơi này có con ruột của Đại Đế?

Tê, nói đến bối phận, gia hỏa này có thân phận cao hơn Thánh Nhân vô số lần.

– Hừ, giả đi.

Có một tên Thánh Nhân lập tức xuất thủ bắt lấy Đồng Minh.

Kỳ thật, hắn đã khẳng định thân phận của Đồng Minh, nhưng mà giá trị con ruột của Đại Đế quá lớn, có thể “rút” bí mật của đế kinh, sau đó cứ trực tiếp phủ nhận và chém giết thần hồn

– Ngươi dám!

Thánh Nhân Hắc Quỳ Đế tộc vội vàng ngăn cản, nhưng hắn mới ra tay đã bị một tên Thánh Nhân khác ngăn cản.

– Hừ!

Đồng Minh lại không sợ.

Mọi người rất kinh ngạc, mặc dù ngươi có lực lượng của Thánh Nhân nhưng nhiều lắm chỉ đạt tới nhất tinh nhị tinh, lại không thể vận dụng quy tắc, dựa vào cái gì mà dám khiêu chiến với Thánh Nhân chân chính?

Oanh, bàn tay kia đã lao tới.

Nhưng cảnh tượng quỷ dị xuất hiện.

Một bộ Thánh thi đột nhiên xuất thủ bắt lấy bàn tay kia.

Cái gì!

Mọi người cảm thấy da đầu tê dại, Thánh thi còn xuất thủ?

Người chết như đèn tắt, đây là đạo lý thiên cổ không thay đổi, tại sao ở nơi này lại thay đổi.

– Muốn bắt ta? Thật to gan!

Đồng Minh cười lạnh, oanh, một bộ Thánh thi bay lên và tấn công tên Thánh Nhân vừa xuất thủ.

Oanh!

Thánh thi xuất thủ sẽ không quan tâm chính mình có bị thương hay không, chiêu chiêu đều là chiêu số đồng quy vu tận.

Từ đó tên Thánh Nhân đã bị thương, không thể không liên tiếp lui về phía sau, căn bản không dám đón đỡ.

Lăng Hàn cau mày, hắn nhìn sang Hầu ca, chỉ thấy Hầu ca cũng nhíu mày.

Tôn Giả lại có thể dịch động Thánh thi?

Thật không thể tin nổi.

Khó trách vừa rồi Đồng Minh nắm chắc như thế, thì ra là vậy.

Có thể điều động Thánh thi đã đủ trâu bò.

Chờ chút!

Lăng Hàn và Đại Hắc Cẩu đồng thời hít khí lạnh, gia hỏa này chỉ có thể điều động một Thánh thi hay sao?

Ý nghĩ này còn chưa biến mất, lại thấy Đồng Minh vung tay lên lần nữa, lại có hai Thánh thi đứng lên và lao tới vây giết tên Thánh Nhân.

Một đấu một, đương nhiên Thánh Nhân không sợ, dù sao hắn cũng là Thánh Nhân chân chính, Thánh thi có thể so sánh hay sao?

Trước đó hắn vẫn né tránh chỉ vì không muốn liều mạng, cho dù bị thương một chút cũng không đáng.

Nhưng ba đầu Thánh thi cùng tiến lên, áp lực của hắn tăng lên.

– Ba đầu còn chưa đủ sao? Lại thêm một chút nữa đi.

Đồng Minh cười nói, lúc này có năm Thánh thi đứng lên và gia nhập chiến đấu.

Cái này!

Tên Thánh Nhân kia biến sắc, một đấu tám, hắn không làm được.

Hắn không nói hai lời, trực tiếp xoay người bỏ chạy.

Thấy cảnh này, mọi người đều im lặng.

Đường đường Thánh Nhân lại bị Tôn Giả hù chạy.

Mặc dù nói, đây cũng không phải chiến lực bản thân Đồng Minh mạnh như vậy, nhưng người ta có thể sử dụng Thánh thi, đây cũng là thực lực.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.