Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4910: Trọng Thương




Lăng Hàn nhe răng.

Hô, cảm giác đau làm hắn biết mình chưa chết.

Lăng Hàn bò dậy, phát hiện trên người quần áo toàn bộ bị chấn động đến vỡ nát, mà trên da cũng che kín vết thương, có chút vết thương càng là sâu đủ thấy xương.

Tê, rõ ràng đã chạy đến xa như vậy, năng lượng phong bạo lại có thể lan tới gần hắn.

Không hổ là sát chiêu có thể giảo sát Tôn Giả.

Còn tốt, hắn chạy rất nhanh, năng lượng ngọc thạch liên lụy phạm vi không lớn lắm, nhưng ở trong phạm vi này còn khủng bố gấp trăm lần tinh cầu nổ tung.

– Không biết Lâm Hiên chết chưa.

Lăng Hàn nhìn vào đám năng lượng phía chân trời, cho dù hắn cách rất xa vẫn cảm nhận được năng lượng phong bạo ba động, nếu lúc này hắn xông vào cũng hữu tử vô sinh.

Qua thật lâu, năng lượng phong bạo mới qua đi, mặc dù trong không khí vẫn còn ba động sót lại nhưng đã không có lực sát thương quá lớn.

Lăng Hàn vận chuyển Thập Tu thuật, hắn đã khống chế thương thế, hắn bị thương rất nặng, trong thời gian ngắn cũng không khôi phục lại được.

Không sao, không ảnh hưởng chiến lực là được.

Hắn nhanh chân đi tìm kiếm.

Quả nhiên, mặt đất xuất hiện một cái hố lớn, bên trong còn có năng lượng mờ mịt.

Một lúc sau, hắn tươi cười.

Tìm được.

Đến gần khu vực biên giới có một người đang nằm, không phải Lâm Hiên còn có thể là ai?

Nhưng bây giờ Lâm Hiên rất thảm, thiếu một cánh tay trái cùng đùi phải, cả người nằm rạp trên mặt đất, sinh mệnh cực kỳ yếu ớt.

Còn chưa có chết?

Lăng Hàn kinh ngạc, Tôn Giả thật khó giết, hắn đã sớm chuẩn bị và liều mạng trốn đi nhưng vẫn thương tích đầy mình, mà Lâm Hiên không kịp chuẩn bị nhưng lại chưa chết.

Nhưng hiện tại nhìn thấy Lâm Hiên ngã xuống thì, đây là khu vực biên giới của vụ nổ.

– Ngươi thật biết chạy!

Lăng Hàn lắc đầu.

Lúc này, Lâm Hiên hơi nhúc nhích, sau đó hắn bò dậy.

– Lăng, Hàn!

Hắn cắn răng kêu lên, trong giọng nói mang theo tức giận không nhỏ.

Hắn suýt chết!

Mặc dù hiện tại có thể giữ mạng nhưng vẫn mất một tay một chân, đương nhiên, hắn là Tôn Giả, càng là Đế tử, gia tộc khẳng định có đại dược để hắn khôi phục lại, hơn nữa cũng không lưu lại hậu hoạn gì.

Nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới việc lúc nãy, hắn vẫn còn sợ hãi.

Trước đó, hắn cách Quỷ Môn quan quá gần.

Hắn sử dụng thần niệm tra xét trạng thái của mình hiện tại, hắn lại biến sắc, hắn nhận lấy trọng thương, thực lực đã rớt ra khỏi cảnh giới Tôn Giả, nếu hắn trị thương chậm trễ, thực lực sẽ giảm xuống.

Nhưng giết một gia hỏa vừa mới vào Giáo Chủ lại không đáng kể.

Chân còn lại của hắn đạp mạnh, lực lượng kinh khủng bắn ra, hắn lao lên trời, hắn muốn đánh chết Lăng Hàn.

– Chết!

Hắn gầm lên một tiếng, chính mình suýt chết trong tay Lăng Hàn, hắn nghĩ lại vừa sợ vừa giận.

Oanh, hắn ra một kích đầy phẫn nộ tấn công Lăng Hàn đánh qua.

Trong thời gian ngắn, mười sáu đạo quy tắc nở rộ và tỏa sáng như pháo hoa.

Đây không phải quy tắc thất tinh, mà là lục tinh.

Lăng Hàn cười một tiếng, thực lực Lâm Hiên đã rơi ra khỏi cảnh giới Tôn Giả, hiện tại cũng chỉ tương đương với Giáo Chủ cửu tinh.

Nếu như là Giáo Chủ cửu tinh bình thường, Lăng Hàn sẽ không sợ, trực tiếp xông lên đánh ngã đối phương là được, nhưng Lâm Hiên chính là thế hệ hoàng kim, cho dù trong tình huống trọng thương, lực lượng, đạo tắc đều vượt qua Lăng Hàn.

Hắn dùng trốn tránh làm chủ, hắn muốn hao tổn với đối phương, đợi thương thế của Lâm Hiên chuyển biến xấu, chiến lực sẽ giảm xuống lần nữa

Không!

Lăng Hàn lắc đầu, hắn không có kiên nhẫn chờ đợi.

Lúc mới bắt đầu, Lâm Hiên còn làm ra dáng vẻ cao cao tại thượng, xem Lăng Hàn như con kiến hôi, muốn giết cứ giết, hiện tại đại cảnh giới song phương giống nhau, Lăng Hàn muốn đánh một trận.

Chiến lực không bằng?

Vậy thì dùng pháp khí đền bù.

Lăng Hàn vận dụng Hỗn Độn Cực Lôi tháp, ông, Chuẩn Đế binh phóng thích khí tức đáng sợ.

Đây không phải Đế binh, nhưng uy năng của Mẫu Kim lại do lực lươngj Giáo Chủ thôi phát, uy lực của nó có thể bình thường hay sao?

Bành!

Lâm Hiên đánh một kích bị Hỗn Độn Cực Lôi tháp cản lại, còn có một tia chớp bổ vào người Lâm Hiên.

Hỗn Độn Cực Lôi tháp đấy, là song thuộc tính hiếm có nhất trong Mẫu Kim, gồm cả công thủ.

– Cái gì!

Lâm Hiên nhìn thấy liền giật mình, hắn vội vàng hóa giải.

Tư, thiểm điện trắng xóa bao phủ quanh người hắn, uy lực vô cùng khủng bố.

Một kích này, uy năng đã tương đương với hắn!

Mặc dù thế gian không thiếu pháp khí lục tinh có khả năng phát ra công kích uy hiếp tới hắn chúng đều là cực phẩm trong pháp khí lục tinh, thậm chí có thể là pháp khí thất tinh hoặc Thánh khí!

Đế binh là không thể nào, trong thiên hạ không có Đế binh lọt vào trong tay tiểu nhân vật cấp Giáo Chủ.

Hắn hóa giải một kích này, sau đó hắn nhìn chằm chằm vào Hỗn Độn Cực Lôi tháp, hắn giật mình quát lớn:

– Đế binh!

Hắn thật sự mất mặt, mới vừa nói không có khả năng là Đế binh, kết quả hắn cực kỳ quen thuộc khí tức mênh mông như thế, chính là Đế binh!

Không, hắn lại phủ định suy đoán của mình.

Đây không phải Đế binh, không có khí tức Đại Đế.

– Mẫu Kim!

Hắn hoảng sợ nói ra, trong ánh mắt mang theo tham lam.

Đế binh là Đại Đế tạo thành, mà vật liệu Đế binh chính là Mẫu Kim, nhưng mà, mỗi một khối Mẫu Kim đều nằm tron thiên địa tuyệt địa, cho dù Đại Đế muốn tìm được cũng phải đánh đổi khá nhiều.

Cho nên, Đế binh đều là thứ sau khi Đại Đế thành đạo mới đi tìm kiếm Mẫu Kim, rèn đúc mà thành.

Nhưng còn bây giờ thì sao, Lăng Hàn có một khối Mẫu Kim.

Lâm Hiên cực kỳ hối hận, sớm biết như thế, hắn sẽ không từ thủ đoạn giết chết Lăng Hàn, từ đó cướp đoạt Mẫu Kim.

Trước khi thành Đế đã nắm giữ Mẫu Kim, đây là tạo hóa nghịch thiên cỡ nào?

Đâu chỉ có được thiên mệnh, đây là chú định thành Đế đấy.

– Không thể để ngươi sống nữa!

Lâm Hiên quát lớn, hắn nhất định phải giết Lăng Hàn, bằng không bản thân đối mặt với yêu nghiệt như vậy, lại được thiên mệnh, Lăng Hàn có xu thế thành Đế như vậy, có ai cản nổi?

Tương phản, nếu hắn đạt được Mẫu Kim, chẳng khác gì được thiên mệnh chiếu cố, tự nhiên có thể trổ hết tài năng.

Oanh, hắn bộc phát đại pháp lực và toàn lực ứng phó.

Lăng Hàn cười ha ha, hắn xuất quyền ngăn cản, Hỗn Độn Cực Lôi tháp chìm nổi nhẹ nhàng, Hỗn Độn khí và lôi đình bộc phát, uy lực cực kỳ kinh khủng.

Oanh! Oanh! Oanh!

Hai người kịch chiến, Lăng Hàn có Hỗn Độn Cực Lôi tháp trợ giúp nên không sợ Lâm Hiên, lực lượng va chạm, đấu pháp tắc.

Rất nhanh, Lâm Hiên cau mày.

Hắn chịu trọng thương, thực lực giảm xuống Giáo Chủ cửu tinh, nhưng mà chiến lực không ổn định, hơn nữa còn đang giảm xuống.

Vấn đề là, Lăng Hàn lại có ý chí chiến đấu sục sôi, chiến lực đang ở trạng thái đỉnh phong, cứ tiếp tục đánh nữa, hắn tuyệt đối sẽ chết.

Không thể tái chiến, tái chiến chính là phải chết!

Lâm Hiên cố nén khuất nhục, hắn quay người bỏ trốn.

Chỉ cần khống chế thương thế, chờ thực lực của hắn trở lại cấp Tôn Giả, hắn giết Lăng Hàn là chuyện dễ như trở bàn tay.

Nhưng đây là sỉ nhục lớn lao, đường đường Tôn Giả, hơn nữa còn là thế hệ hoàng kim, thế mà hắn lại bị Giáo Chủ nhất tinh ép bỏ trốn?

Mất mặt!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.