Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4830: Dương Dịch Hoàn




Trong nội tâm Lăng Hàn suy nghĩ liên tục, đồng loạt xuất hiện thế hệ hoàng kim, lão quái vật vô số năm tháng trước xuất thế, tiểu quái vật nhao nhao tham dự vào thời đại này, chẳng lẽ là trùng hợp sao?

Trong suy nghĩ của hắn, người trẻ tuổi mặc chiến giáp bước ra khỏi ma vụ, dáng người thon gầy mang theo khí thế thiết huyết, từ đó cũng làm người ta run rấy.

– Tại hạ Dương Dịch Hoàn.

Người trẻ tuổi kia cười một tiếng, hắn lộ ra phong thái ôn hòa.

– Bái kiến các vị tiền bối.

Các vị Thánh Nhân đều vuốt cắm, dù sao bên cạnh nhân gia chính là một vị Thánh Nhân, hơn nữa trưởng bối của Dương Dịch Hoàn có thể là Chuẩn Đế, cho nên, bọn họ vẫn phải cho mặt mũi.

Dương Dịch Hoàn nhìn sang những người trẻ tuổi kia:

– Tại hạ muốn khiêu chiến các vị thiên tài trẻ tuổi, có ai nguyện ý thử chiêu hay không?

Những Đế tử kia nhìn nhau, trong thời gian ngắn không ai nói chuyện.

Bọn họ đều chiếm được Thánh Nhân gia tộc dùng thần thức truyền âm, bảo bọn họ không nên vọng động, thực lực Dương Dịch Hoàn khó lường, nên để người khác thử chiêu đi, vạn nhất mạnh đến mức đáng sợ, khi đó ngươi muốn mất mặt hay sao?

Dương Dịch Hoàn kinh ngạc:

– Không người sao?

Hắn nói cầu này, sắc mặt các Đế tử khó coi.

Bọn họ bị khinh miệt cỡ nào?

Cho rằng không người nào có thể ngang hàng với hắn sao?

Ngươi bước ra từ ma vụ thì trâu bò lắm sao? Không người có thể địch ngươi sao?

– Ta đến lãnh giáo một chút!

Có một tên Đế tử đứng dậy, hắn là Y Thái Minh của Huyết Diễm Đế tộc, cũng không phải là thế hệ hoàng kim, cũng không phải thế hệ bạch ngân, mà là Đế tử bình thường.

Nhưng hai chữ Đế tử chính là danh hào vang dội nhất, đại biểu thiên tài tuyệt thế.

Dương Dịch Hoàn tươi cười thong dong, hắn chắp tay với Y Thái Minh:

– Mời.

Y Thái Minh quát một tiếng, hắn lao tới tấn công Dương Dịch Hoàn.

Dương Dịch Hoàn xuất thủ, hắn chỉ đấm ra một quyền phổ thông, nhưng một quyền này có thể đánh nát thiên địa, khủng bố khó có thể hình dung.

Ầm, Y Thái Minh ngã trên mặt đất, trực tiếp ngất đi.

Thấy cảnh này, tất cả mọi người cau mày.

Trên thực tế, Y Thái Minh cũng chỉ mới bước vào Hóa Linh cảnh, mặc dù là Đế tử, nhưng gặp thiên từ tứ biến ngũ biến, hắn vẫn không địch nổi.

Nhưng một quyền của Dương Dịch Hoàn thật đáng sợ.

Không chỉ uy lực, còn có khí thế và lòng tin, dường như hắn có lòng tin hủy diệt thiên địa, đây là việc đáng sợ cỡ nào?

Đây là ý chí bao la cỡ nào?

Dương Dịch Hoàn cười nhạt nói:

– Còn có vị huynh đài nào nguyện ý ban chiêu?

Thế hệ bạch ngân nhìn nhau, chẳng lẽ, sau Lăng Hàn, Đinh Thụ, Thủy Nhất còn có biến thái xuất hiện?

Nhưng mặc hắn lớn lối như thế sao?

Thế hệ bạch ngân Vạn Lôi Đế tộc Hàng Vĩ Lập đi ra, hắn cười nói:

– Tại hạ Hàng Vĩ Lập, cũng thỉnh giáo Dương huynh một ít.

– Mời.

Dương Dịch Hoàn rất khách khí, hắn quá mức ôn hòa.

Hàng Vĩ Lập lập tức giết tới, hắn vận dụng bảy linh thân và cùng thi triển đại chiêu tấn công Dương Dịch Hoàn.

Hiển nhiên, hắn vô cùng kiêng kỵ đối thủ này, cho nên đã dùng toàn lực xuất thủ.

Dương Dịch Hoàn vẫn xuất ra một quyền, cũng giống như lúc nãy, uy thế rất mạnh.

Ầm, Hàng Vĩ Lập bị đánh bay ra ngoài, hắn ngã xuống đất và ngất đi.

Tê, hai quyền đánh bại hai tên Đế tử.

Hơn nữa, càng kinh người là, quyền thứ hai có ụy lực khác biệt quyền thứ nhất, dường như gặp đối thủ nào thì hắn sẽ điều chỉnh uy lực theo thực lực đối thủ.

Dương Dịch Hoàn mỉm cười, nói:

– Ta là cửu biến, nhưng ta sẽ không dùng cảnh giới đè người, cho nên, đối thủ có tu vi gì, ta sẽ dùng cấp độ gì.

Cho nên, uy lực quyền thứ hai và quyền thứ nhất mới có thể chênh lệch nhiều như vậy.

Nghe nói như thế, mọi người càng nghiêm túc, thậm chí có một loại sợ hãi.

Nếu như ngươi ỷ vào tu vi cao, một quyền kia đánh bại Đế tử cũng không hiếm lạ, có quá nhiều Hóa Linh cảnh có thể làm được. Nhưng điều kiện tiên quyết là “tu vi” tương đương nhau, còn có thể dùng một quyền đánh bại thế hệ bạch ngân, như vậy rất đáng sợ.

Thế hệ hoàng kim làm được sao?

Lúc này, ánh mắt của mọi người đều nhìn sang Lăng Hàn.

Gia hỏa này làm được, một kích bại thế hệ bạch ngân.

Trời ạ, thực sự lại xuất hiện yêu nghiệt biến thái.

Dương Dịch Hoàn vẫn phong khinh vân đạm:

– Như vậy đi, các ngươi có thể nhiều mấy người cùng tiến lên, mười người, hai mươi người cũng không quan trọng.

Vẻ mặt hắn rất bình thản, nhìn như không màng danh lợi nhưng lời này mang theo kiêu ngạo ngập trời.

Hắn dám bảo Đế tử cùng tiến lên, hơn nữa không là hai ba người, mười hay hai mươi người cũng không đáng kể.

Hắn ngông cuồng cỡ nào?

Khiêu chiến như thế, các Thánh Nhân của Đế tộc cảm thấy mất mặt, bọn họ đại biểu cho thế lực mạnh nhất thiên hạ, nhưng bây giờ lại có người đang khiêu khích quyền uy của bọn họ, nếu không đánh trả, bọn họ sẽ biến thành trò cười của người thiên hạ.

– Ha ha, nếu Dương tiểu hữu tự tin như vậy, vậy thì mọi người cùng xông lên đi.

Có vị Thánh Nhân cười nói.

Khốn kiếp, ngươi không biết xấu hổ?

Nhưng suy nghĩ một chút, một đấu một, có ai là đối thủ của gia hỏa biến thái này?

Thế hệ bạch ngân bị hắn đánh bại, một chọi một là đưa đồ ăn sao?

Hơn nữa, thế hệ hoàng kim đều không có ở đây, thứ hai, thế hệ hoàng kim cuối cùng cũng bước vào Giáo Chủ, hắn tới đây chẳng khác gì lấy lớn hiếp nhỏ?

Thắng có ý nghĩa gì?

Cho nên quần công đi, mặc dù có chút mất mặt nhưng ít ra có thể giết nhuệ khí của Dương Dịch Hoàn, hơn nữa, chẳng phải đây là yêu cầu của hắn hay sao?

Rất nhanh, có Đế tử lục tục đi ra, trên cơ bản đều là thế hệ bạch ngân, số người lên tới hai mươi hai người.

– Tới đi.

Dương Dịch Hoàn mỉm cười nói ra.

Những Đế tử nhìn nhau, hơn hai mươi người liên thủ, đây là chuyện chưa từng có.

Nhưng bây giờ tên đã lên dây, không phát không được.

– Giết!

Bọn họ lao tới và thi triển Đế thuật, uy lực cực kỳ đáng sợ.

Nhưng Dương Dịch Hoàn tiến lên, hắn xuất thủ không sợ hãi.

Lúc này sợi tóc của hắn tung bay, thần thái của hắn biến hóa, hắn không còn là người trẻ tuổi ôn hòa, hắn giống như bảo đao ra khỏi vỏ, cuối cùng còn tỏa ra chiến ý lạnh thấu xương.

Ngông cuồng, bá khí, không kiêng nể gì cả!

Bành! Bành! Bành!

Hắn liên tục xuất quyền, thế hệ bạch ngân thì như thế nào, liên thủ thì như thế nào, hoàn toàn không địch lại một quyền của hắn, chỉ thấy bóng người bay tán loạn, hai mươi hai quyền, toàn bộ thế giới yên tĩnh.

Tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm, hoàn toàn không dám tin vào hai mắt của mình.

Bại, bại, chỉ thời gian mấy giây đã đánh bại hai mươi hai vị Đế tử.

Nói ra có người nào tin tưởng?

Quá rung động!

Dương Dịch Hoàn thu quyền, sợi tóc khôi phục như cũ, hắn nói:

– Còn có người có thể ban thưởng chiêu sao?

Dứt tiếng, không người trả lời.

Thế hệ hoàng kim không ra, ai có thể chống đỡ?

Thậm chí, cho dù thế hệ hoàng kim xuất thế, có ai là đối thủ của hắn?

Nhưng thế hệ hoàng kim có thể sánh bằng Đại Đế lúc trước, nếu người này còn lợi hại hơn thế hệ hoàng kim, vậy hắn đã vượt qua các đời Đại Đế sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.