Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4795: Cửu Đằng Hỏa Nguyên Quả




Mọi người ngẩng đầu nhìn lên.

Chỉ thấy đó là một con hung thú cực lớn, hình dáng như hùng sư, bên cổ mọc đầy lông bờm đỏ rực, trên lưng còn mọc ra hai cánh khổng lồ giương mở ra như phô thiên cái địa.

Cho dù đám người Lăng Hàn ở cách xa, thời điểm hung thú mở cánh ra, bọn họ vẫn có thể cảm giác được kình phong rất mạnh thổi tới giống như gió lốc.

– Hỏa Dực Sư!

Liên Ngọc Đường lập tức nói với Trì Mộng, nói:

– Hung thú rất hiếm thấy, nghe nói đã sớm diệt tuyệt. Hỏa Dực Sư sinh ra Thất Khiếu Linh Lung Tâm, có hiệu quả trị thương cho nên, trước đây thật lâu đã bị bắt giết không sai biệt lắm, không nghĩ tới nơi này còn có thể gặp được một con.

Hắn tự nhiên cố ý khoe khoang học thức, cũn thu hoạch ánh mắt bội phục của giai nhân.

Nhưng Trì Mộng Hàm còn không có gì biểu thị, Tiểu Thanh Long và Đại Hắc Cẩu lại lộ ra vẻ mặt “chấn kinh”.

– Liên biểu ca, ngươi hiểu thật nhiều!

– Ta thật bội phục ngươi nha!

Hai con hàng này dùng ánh mắt tỏa sáng và mê đắm nhìn sang, Liên Ngọc Đường nổi da gà.

Con Hỏa Dực Sư này đanig dùng móng vuốt bắt lấy man ngưu, hiển nhiên là con mồi của nó, rõ ràng con man ngưu dài mười trượng nhưng lại trở nên nhỏ bé dưới móng vuốt của Hỏa Dực Sư.

– Nơi có Hỏa Dực Sư sẽ có Cửu Đằneg Hỏa Nguyên quả.

– Đây chính là đồ tốt.

Liên Ngọc Đường tiếp tục nói, hắn hơi lộ ra vẻ kích động.

Cửu Đằng Hỏa Nguyên quả có thể giúp tu vi hắn tiến nhanh sau khi tiến vào Tiểud Thừa cảnh, cho nên hắn rất động tâm.

– Đi.

Hắn ra lệnh, thân là thế hệ hoàng kim, lại là Hóa Linh cửu biến, đương nhiên hắn tự cho rằng mình là đội trưởng.

Lăng Hàn cũng không có phản đối, bởi vì hắn rất hứng thú với Cửu Đằng Hỏa Nguyên quả.

Nhưng mà, thực sự đánh ngã Hỏa Dực Sư chẳng phải sẽ đoạt thứ ăn trong miệng Liên Ngọc Đường hay sao?

Hắn vừa tự hỏi vừa truy kích Hỏa Dực Sư trên cao.

Nếu như Liên Ngọc Đường biết rõ trong lòng của hắn suy nghĩ, khẳng định sẽ cười to.

Ha ha, thật sự là quá buồn cười, chỉ là Hóa Linh nhị biến, lại còn muốn đoạt thức ăn trong miệng Hóa Linh cửu biến? Suy nghĩ nhiều quá!

Không bao lâu, bọn họ thấy đầu thân thể Hỏa Dực Sư đáp xuống, nó tiến vào một sơn cốc.

Mọi người vội vàng đuổi theo, nhưng tốc độ chậm lại và tiến vào trong sơn cốc.

Sào huyệt Hỏa Dực Sư rất dễ tìm, lúc này đi tới một vách đá lớn đã nhìn thấy Hỏa Dực Sư đứng phía trên, nó đang ăn như gió cuốn.

Con man ngưu kia còn chưa chết, nó không ngừng rên rỉ.

Bên trái tảng đá có một gốc cây leo già kết ra chín trái cây đỏ rực.

– Cửu Đằng Hỏa Nguyên quả!

Liên Ngọc Đường nói, trên mặt còn mang theo sợ hãi lẫn vui mừng,

– Thật sự là vận khí, gốc tiên dược này đã mọc ra dây leo thứ chín, nó cho ra trái cây đủ chất lượng và số lượng, tất cả đều đạt đến đỉnh phong.

Cửu Đằng Hỏa Nguyên quả phá đất chui ra ngoài, ba ngàn năm mới có thể dài ra một gốc dây leo, sau đó nở hoa kết trái, nhưng chỉ có một viên trái cây, sau đó lại ba ngàn năm, mọc ra dây leo thứ hai, kết ra hai trái cây.

Kéo dài suốt ba vạn năm mới có thể mọc ra chín dây leo, kết ra chín trái cây, đối với Thánh Nhân mà nói, thời gian như vậy cũng rất dài.

Dù cho cách xa như vậy, bọn họ vẫn có thể ngửi được mùi thơm, lỗ chân lông của mọi người nở ra, đạo tắc như nước rót vào trong người.

Liên Ngọc Đường không nói hai lời, hắn lập tức lao ra ngoài.

Hắn hết sức tự phụ, cũng không cần tuyệt chiêu gì, hắn vung tay chém xuống, đạo tắc chém về phía Hỏa Dực Sư.

Việc này cũng chọc giận hung thú, nó giương cánh lao tới tấn công Liên Ngọc Đường.

Nó vô cùng hung hãn, một móng vuốt chém ra binh khí hình loan đao tấn công đạo tắc đang đánh tới.

Phốc!

Kình khí và đạo tắc va chạm, sau đó cả hai cùng tan rã.

– Ân?

Liên Ngọc Đường kinh ngạc, một kích của hắn bị phá giải?

Lúc này, Hỏa Dực Sư đã lao lên phía trước, nó vung vuốt, giương cánh và vô số đạo tắc hóa thành lợi kiếm chém về phía Liên Ngọc Đường.

Liên Ngọc Đường hừ một tiếng, hắn dùng nhục quyền đấu với Hỏa Dực Sư.

Thế hệ hoàng kim thật sự cường đại, đánh ra từng quyền làm Hỏa Dực Sư không có cách nào đối kháng.

Phải biết, tu giả đấu với hung thú, điểm mạnh nhất chính là triệu hồi linh thân ra đấu, khi đó chiến lực sẽ gia tăng gấp bội, mà chín cái sẽ khủng bố cỡ nào?

Hung thú mạnh thế nào?

Chiến lực cá nhân, nhục thân cường hoành!

Cho nên, Liên Ngọc Đường có thể không sử dụng linh thân vẫn có thể nghiền ép Hỏa Dực Sư, có thể thấy được chiến lực của hắn biến thái đến cỡ nào.

Thế hệ hoàng kim đều kiêm tu thể thuật, giữ vững cùng cảnh giới tương đương, cũng không phải tùy tiện tu chơi một chút.

Bởi vì Hỏa Dực Sư quý giá là ở trái tim, cho nên Liên Ngọc Đường hoàn toàn không cần hạ thủ lưu tình, cường thế áp chế, chỉ qua mười mấy chiêu, hắn đã đánh chết Hỏa Dực Sư.

Bành!

Lại thấy man ngưu rơi từ trên tảng đá xuống dưới, bụng của nó bị Hỏa Dực Sư xé rách lỗ thủng lớn, còn bị ăn hết một chút nội tạng, hung thú Hóa Linh cảnh có sinh mệnh lực ương ngạnh không gì sánh được, chỉ cần có hi vọng sống thì nó sẽ chạy trốn.

– Lăng Hàn, thịt thịt! Thịt thịt!

Hổ Nữu vội vàng nói, hai mắt đang phát sáng.

Lăng Hàn gật đầu, hắn xuất thủ bắt lấy man ngưu.

– Bò. . . . ò. . .

Man ngưu kêu một tiếng, cho dù không có linh trí nhưng nó cũng biết nguy hiểm.

Nó biết nếu không chạy thì sẽ chết.

Liên Ngọc Đường thét dài một tiếng, hắn nhảy lên khối đá kia.

Mục tiêu của hắn đương nhiên là Cửu Đằng Hỏa Nguyên quả.

Không khí nơi này đầy nguyên tố hỏa diễm, chỉ cần tốc độ nhanh một chút, chỉ có gió thổi qua cũng sinh ra lực phá hoại kinh người . Nhưng việc này không thể làm khó thế hệ hoàng kim Hóa Linh cửu biến, thể phách của hắn rất mạnh.

– Ngô!

Chẳng qua hắn vừa vun tay ngắt lấy Cửu Đằng Hỏa Nguyên quả thì kêu lên đau đớn, hắn lập tức thu tay về, vẻ mặt đầy đau đớn.

Hắn nhìn lòng bàn tay một chút, trong lòng bàn tay có dấu bị đốt.

Xảy ra chuyện gì?

Hắn sử dụng thần thức cảm ứng mới phát hiện trên Cửu Đằng Hỏa Nguyên quả bị đạo tắc phong tỏa, thời điểm hắn vươn tay ra đã bị đốt.

Khó trách trái cây trên dây leo đã chín nhưng Hỏa Dực Sư cũng không có ăn, không phải không muốn, mà là không thể.

Hắn ý đồ mở quy tắc nhưng vô dụng, cấp độ quy tắc ít nhất cũng là Giáo Chủ, thậm chí còn cao hơn một bậc, không phải hắn hiện tại có thể đối kháng.

Nhìn chín bảo quả trước mặt nhưng không thể hái, hắn đau lòng cỡ nào?

Hắn nếm thử đủ kiểu, lại hoàn toàn không có biện pháp, lúc này mới nhảy xuống.

– Không có cách nào.

Hắn nói:

– Có hỏa diễm đạo tắc cường đại phong tỏa, ta không cách nào ngắt lấy mấy quả trái cây kia.

– Đáng tiếc!

Hắn lắc đầu.

Nếu như hái, hắn sẽ phân cho Trì Mộng Hàm một viên, đám người Lăng Hàn nghĩ cũng đừng nghĩ.

– Ta có thể thử một chút chứ?

Lăng Hàn mở miệng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.