Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4793: Biểu Ca




Liên Ngọc Đường khẳng định có ý khác với Trì Mộng Hàm, bằng không hắn cũng không mở miệng cảnh cáo.

Uy hiếp trần trụi như thế, rõ ràng là kẻ lòng lang dạ thú.

Nếu là lúc trước, Lăng Hàn sẽ lười để ý, nhưng bây giờ hắn đã mở rộng nội tâm, nhận định thân phận của Trì Mộng Hàm, cho nên Liên Ngọc Đường còn muốn có suy nghĩ khác với nữ nhân của hắn, hắn sẽ không bỏ qua..

Lăng Hàn mim cười:

– Liên biểu ca đúng không, chào ngươi.

Ai là biểu ca của ngươi?

Liên Ngọc Đường sửng sốt một chút, sau đó mới ý thức Lăng Hàn đang dùng thân phận hôn phu của Trì Mộng Hàm nói với mình, cho nên hắn dùng cách gọi của Trì Mộng Hàm để gọi hắn.

Mẹ nó, ngươi thật to gan lớn mật!

Vừa mới cảnh cáo ngươi không nên suy nghĩ lung tung, mới nói xong thì ngươi quên sạch.

Nhưng hắn không phát tác trước mặt Trì Mộng Hàm, còn phải cười và gạt sang một bên.

– Ngươi tốt.

Thời điểm nói ra hai chữ này, hắn cảm giác trái tim như bị đâm trúng.

Càng đáng ghét nhất chính là, Lăng Hàn lại nghiêng đầu sang nơi khác nói chuyện với Trì Mộng Hàm, cũng gạt hắn sang một bên.

Khốn kiếp!

Liên Ngọc Đường kém chút đã bộc phát, nhưng hẳn là thế hệ hoàng kim, tương lai có cơ hội xung kích Đế vị! Hơn nữa, hắn hiện tại là Hóa Linh cửu biến, nếu không phải hắn muốn xung kích cực hạn, hắn đã sớm có thể đột phá Giáo Chủ.

Ngươi là gia hỏa rể cỏ lại dám không nhìn ta?

Ngươi muốn lật trời rồi?

Hắn ở trong học viện Tổ Vương đều tiến vào trạng thái bế quan, bởi vì đã sớm đạt đến Hóa Linh cảnh đỉnh phong, hắn cũng không cần tài nguyên của học viện, cũng làm hắn không biết kẻ chẳng biết sống chết như Lăng Hàn.

Lần này hắn đi ra gặp được biểu muội lần đầu, trái tim của hắn đập thình thịch.

Lương phối!

Cho nên, hắn dùng thân phận biểu ca tiếp cận, từ đó Trì Mộng Hàm căn bản không có phòng bị.

Hắn đã sắp xếp tốt, bây giờ lại xuất hiện một tên Lăng Hàn.

Hừ, dám đánh chủ ý lên nữ nhân của ta?

Muốn chết!

Trong nháy mắt mà thôi, Liên Ngọc Đường đã khôi phục lại, hắn thản nhiên nói:

– Lăng Hàn sao, ta nghe nói qua ngươi, trước kia ngươi gây ra động tĩnh không nhỏ trong học viện.

– Ha ha, việc nhỏ việc nhỏ, không đáng được Liên biểu ca khích lệ như thế.

Lăng Hàn quay đầu lại nói một câu.

Phi!

Ngươi có muốn mặt mũi hay không? Ta đang khen ngươi sao? Trong lòng ngươi không biết rõ hay sao? Chính mình ở trong học viện chẳng khác gì chuột chạy qua đường, nếu không có chiêu bài của Cửu Sơn Thánh Nhân và Đa Gia Phật, chỉ sợ ngươi đã bị giẫm thành thịt nát.

Da mặt của ngươi dày cỡ nào mới có thể nói ra lời không biết xấu hổ như vậy?

– Tiểu Hàn tử nha ta chính là kỳ tài ngút trời, ép đám thiên tài trong học viện không còn tính tình.

Đại Hắc Cẩu nói vào đúng lúc.

– Ân, mặc dù còn kém Long gia một chút, vượt qua các ngươi là không thành vấn đề.

Tiểu Thanh Long cũng nói.

Liên Ngọc Đường suýt phun ra một ngụm máu tươi, các ngươi có cần mặt mũi hay không?

Hiếm thấy.

Lăng Hàn cười ha ha, hắn đứng trước cửa và nói:

– Thế nào, không thể phá cửa mà vào sao?

– Những người hơi hiểu trận pháp đang nghiên cứu, nhưng hiện tại…

Trì Mộng Hàm lắc đầu, bọn họ đã chờ ở nơi này nhiều ngày, từ đầu tới cuối không ai mở ra trận pháp.

Còn tốt, bọn họ biết rõ hiện tại càng khó khăn, về sau thu hoạch sẽ càng lớn, không có người nào cảm thấy thất vọng chán ngấy.

Bọn họ vẫn có chút kiên nhẫn như vậy.

– Ta tới đi.

Lăng Hàn cười nói.

– Đúng rồi, ngươi còn là trận đạo tông sư đấy!

Trì Mộng Hàm vỗ tay một cái, gương mặt xinh đẹp mang theo một tia kính nể.

Liên Ngọc Đường nhìn vào trong mắt, trong lòng khó chịu tăng thêm mấy phần, hắn không nhịn được nói:

– Đây chính là cấm chế do tồn tại Đế cấp bày ra, đừng nói trận đạo tông sư, cho dù là trận đạo thánh sư cũng không thể phá vỡ.

Lăng Hàn nhìn về phía hắn, lo lắng nói:

– Liên biểu ca, chúng ta có đánh cược hay không?

– Đánh cược gì?

Liên Ngọc Đường tức giận, hắn lập tức đáp lại.

– Ngươi có thứ gì tốt?

Lăng Hàn, Tiểu Thanh Long, Đại Hắc Cẩu gần như đồng thời nói ra, cũng nhìn chằm chằm vào người Liên Ngọc Đường, dường như đang xem hắn như đồng tử tặng bảo.

Liên Ngọc Đường phiền muộn, các ngươi cần thiết như vậy hay không?

– Ta có một viên Bích Liên quả, nó có trợ giúp gia tăng tu vi Hóa Linh cảnh.

Hắn từ tốn nói:

– Nhưng ta đã là Hóa Linh cửu biến, thứ này không còn tác dụng với ta, nhưng đối với các ngươi lại là chí bảo.

Hắn hơi lơ đãng lộ ra sự thật hắn là Hóa Linh cửu biến, từ đó gia tăng uy thế của bản thân.

– Cảm ơn.

Lăng Hàn, Tiểu Thanh Long, Đại Hắc Cẩu lại trăm miệng một lời.

Mẹ nó!

Liên Ngọc Đường thật muốn xuất thủ đánh chết ba gia hỏa này.

Nói cái gì cảm ơn, các ngươi cho rằng mình thắng sao?

Rất đáng hận.

Lăng Hàn cầm lấyTiểu Hồng Điểu, hắn nhanh chân tiến lên phía trước.

– Ngươi còn chưa nói tiền đánh cược của ngươi là gì.

Liên Ngọc Đường nói vọng tới.

– Không cần phiền toái như vậy, ta thắng chắc rồi.

Lăng Hàn cười nói, hắn đi mấy bước là tới bên cạnh cửa lớn.

– Làm phiền các vị, tránh đường một chút.

Hắn nói với mấy người đang nghiên cứu cấm chế.

– Lăng Hàn!

Sau khi nhìn thấy hắn, rất nhiều người dùng ánh mắt bất thiện nhìn sang.

Học viện Tổ Vương là do các Đế tộc liên thủ xây dựng, với quan hệ giữa Đế tộc và Lăng Hàn, đương nhiên phần lớn người sẽ khó chịu với hắn.

– Dựa vào cái gì?

– Chúng ta không đi, ngươi còn muốn đánh hay sao?

Nơi này có hai người là thế hệ bạch ngân, tu vi cao tới Hóa Linh lục biến, một đấu một có thể trấn áp Lăng Hàn, huống chi là hai người liên thủ.

– Liên biểu ca, mau tới dọn bãi.

Lăng Hàn cũng không dong dài với bọn họ, trực tiếp quay đầu lại nói.

Xoát, lúc này ánh mắt mọi người đều nhìn lên người Liên Ngọc Đường.

Biểu ca?

Vào lúc này Liên Ngọc Đường đã có tâm giết người, hắn còn muốn chờ Lăng Hàn không phá nổi cấm chế mà nhục nhã một phen, cho nên hắn không thể không nhịn cơn tức này.

– Tránh ra.

Hắn thản nhiên nói ra, tiếng nói mặc dù không cao nhưng đầy lực áp bách.

Thế hệ hoàng kim mở miệng, cho dù là thế hệ bạch ngân thì như thế nào, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời, cũng không phải thiên phú kém hơn, chủ yếu là du tu vi kém quá nhiều.

Mặc dù những người kia không cam lòng nhưng chỉ có thể lườm Lăng Hàn, sau đó bọn họ quay người rời đi.

– Ngươi có thể bắt đầu.

Liên Ngọc Đường thản nhiên nói, thậm chí hắn không thèm để ý Lăng Hàn thua sẽ như thế nào, hắn sắp bước vào trong Tiểu Thừa cảnh, Lăng Hàn có thể lấy ra thứ gì tốt chứ?

Cho nên, hắn chỉ muốn nhục nhã Lăng Hàn mà thôi, làm cho đối phương xấu mặt trước mặt Trì Mộng Hàm.

– Phiền phức tránh sang một bên.

Lăng Hàn nói với Liên Ngọc Đường:

– Ta dùng bí pháp độc môn, không thể bị người khác học được.

Liên Ngọc Đường tức giận nổ phổi.

Hắn đường đường thế hệ hoàng kim, quan tâm thủ pháp của ngươi hay sao?

Mà Tiểu Hồng Điểu lại khinh bỉ, rõ ràng là muốn lợi dụng huyết mạch của nàng mà còn nói hùng hồn như thế, thật sự là không biết xấu hổ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.