Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4792: Tòa Thần Điện Thứ Hai




Nhưng cho dù là trận pháp Thánh cấp cũng không sánh bằng Lăng Hàn.

Nếu như bị Lăng Hàn sử dụng năng lượng hủy diệt đánh giết, vậy thì tuyệt đối xong đời, Thế Tử Phù cũng không cách nào phát huy tác dụng, nhưng bây giờ khác biệt, Y Hướng Dương lập tức “sống” lại. Hắn hiển nhiên biết rõ không có khả năng đối đầu với trận pháp, hắn vội vàng toàn lực phá vây.

Đây là trận pháp Thánh cấp, mặc hắn kỳ tài ngút trời thì như thế nào, căn bản không có khả năng ngang hàng.

Hắn lại bị chém giết lần nữa.

– Lăng!

– Hàn!

Hắn đã chết hai lần, lúc này mới hô ra hai chữ

Lăng Hàn tạm dừng trận pháp:

– Muốn cầu xin không? Được, giao Đế kinh ra đây, ta có thể cân nhắc thả ngươi một con đường sống.

– Si tâm vọng tưởng!

Y Hướng Dương lập tức nói, Đế kinh chính là căn bản của Đế tộc, ai nắm giữ Đế kinh cao thâm, ai có thể thu hoạch quyền khống chế Đế binh, đây là khái niệm gì?

Hắn không có khả năng làm tội nhân thiên cổ của Y gia, hơn nữa, cho dù hắn giao ra Đế kinh cũng không được, trong linh hồn đã bị Thánh Nhân hạ cấm chế, chạm vào là phải chết.

– Hơn nữa, cho dù ngươi đạt được Đế kinh, gia tộc cũng sẽ không tiếc bất cứ giá nào xử lý ngươi.

Việc này đã động tới căn cơ của Đế tộc, cho dù sau lưng hắn có Cửu Sơn Thánh Nhân hay vẫn là Đa Gia Phật, xử lý, xử lý, xử lý, cùng lắm co đầu vào trong Đế tộc, có Đế binh cộng thêm trận pháp Đại Đế bảo vệ, tự nhiên sẽ không có việc gì.

Dù sao, không phải Đại Đế chân chính, không ai có thể vượt qua Đế binh và trận pháp Đại Đế bảo hộ.

Lăng Hàn lắc đầu:

– Vậy ngươi còn nói cái rắm.

– Đúng đấy, không có chút giá trị gì!

Đại Hắc Cẩu gật gật đầu.

– Còn cái gì thế hệ bạch ngân, ta nhổ vào!

Tiểu Thanh Long cũng lên tiếng.

Y Hướng Dương tức giận run rẩy, trận pháp phát động lần nữa, tuỳ tiện “giết” hắn một lần.

Lại qua mấy lần, Y Hướng Dương đã cuống lên.

Thế Tử Phù của hắn sắp dùng hết.

– Có chuyện gì cứ từ từ nói!

Hắn lớn tiếng nói:

– Ta có thể mua mạng của mình!

Lăng Hàn tạm dừng trận pháp, nói:

– Mua mạng? Ha ha, ngươi vừa chết, thứ gì của ngươi cũng là của ta, cần gì mua?

– Ta bảo đảm trước khi chết sẽ bóp nát pháp khí không gian, như thế, đồ vật bên trong vĩnh viễn lưu tại trong không gian hư vô.

Y Hướng Dương quát:

– Giết ta, ngươi không chiếm được bất cứ thứ gì.

Lăng Hàn nhún vai:

– Vậy thì không có gì để nói!

Oanh, trận pháp lại vận chuyển.

Móa!

Y Hướng Dương rất muốn chửi mẹ, tại sao hắn lại gặp kẻ như vậy?

Trận pháp quét qua, Y Hướng Dương lại bị giết một lần, không có gì bất ngờ, hắn đã dùng hết Thế Tử Phù.

Trong lòng của hắn hung ác, ba, hắn bóp nát pháp khí không gian.

Nếu như hắn chết, Lăng Hàn cũng đừng hòng đạt được bất cứ chỗ tốt gì.

Oanh, trận pháp lại quét qua, Y Hướng Dương bị chém giết không còn cặn bã.

Thế hệ bạch ngân thì như thế nào, khi chết cực kỳ uất ức.

Lăng Hàn cảm khái, mặc ngươi thiên tài thì thế nào, lúc gặp lực lượng không thể đối kháng, tất cả phản kháng đều là buồn cười.

– Đi thôi.

Hắn không để ý tới người khác, chỉ cần người không phạm ta, hắn cũng lười đi nhằm vào ai, nhưng nếu ai động sát ý với hắn, vậy hắn sẽ không nhân từ nương tay.

Một đoàn người rời đi, tiếp tục đi dọc theo dòng sông dung nham, qua mấy ngày sau, bọn họ dừng bước.

Ngược lại không phải không có đường đi, mà là có một đạo bình chướng vô hình chặn bọn họ.

Cảnh vật phía trước rất rõ ràng, dung nham lao nhanh nhưng bọn họ lại không thể đi qua.

Có lẽ tiến vào bên trong dung nham sông, bọn họ có thể thuận lợi đi qua, thế nhưng với thể chất của bọn họ, nếu đi vào khu vực dung nham bao phủ, ha ha, có lẽ sẽ bị đốt thành tro bụi ngay lập tức.

Trừ Tiểu Hồng Điểu.

– Vòng quanh nơi này.

Bọn họ vòng quanh bình chướng trước mặt, qua mấy ngày sau, bọn họ lại gặp dòng sông dung nham.

– A, chúng ta đi một vòng sao?

Đại Hắc Cẩu kỳ quái nói.

Lăng Hàn quan sát cảnh tượng bốn phía một chút, lắc đầu:

– Không đúng, chúng ta không có đi trở về, đây là sông dung nham khác.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, đều là đưa mắt nhìn hạ lưu đi.

– Đi.

Bọn họ đi xuôi dòng, lại qua mấy ngày, phía trước xuất hiện một tòa cung điện vắt ngang trên dòng sông.

– Từ bố trí trước mắt mà nhìn, Chân Hoàng điện ở phía sau bình chướng, từ Tử Ưng điện lần trước, muốn phá vỡ bình chướng, mấu nằm ở bên ngoài những cung điện này.

– Nếu như trong mỗi cung điện đều có thể đạt được một thanh chìa khóa, sau khi tập hợp đủ chìa khóa, có lẽ có thể mở bình chướng, hoặc là mở ra Chân Hoàng điện.

Mọi người tiếp thu ý kiến và đưa ra phỏng đoán, đều là cho rằng suy đoán như vậy rất hợp lý.

Bọn họ vây quanh cung điện trước đó, nó giống như Tử Ưng điện lúc trước, trước cửa cung điện là một quảng trường khổng lồ, trên quảng trường có mấy chục người đang đứng, phần lớn đều là tộc nhân Thiên Điểu Đế tộc, dù sao nơi này do bọn họ phát hiện, nhân số tiến vào gấp đôi những người khác.

Đáng tiếc là, nơi này do Hóa Linh cảnh định đoạt, Chú Đỉnh, Sinh tiến vào nhiều hơn cũng lãng phí.

Hiển nhiên, bọn họ không có biện pháp mở cung điện, cho nên chỉ có thể chờ đợi ở cửa ra vào.

Nếu không thể mở cung điện, bọn họ cũng biết đây không phải là Chân Hoàng điện, mà chỉ là hành cung thủ hạ của Chân Hoàng năm đó.

Đoàn người Lăng Hàn đi tới, phương pháp mở cửa nằm trên người của Tiểu Hồng Điểu.

– Lăng Hàn!

Một giọng nói vang lên, giọng nói đầy vui mừng.

Lăng Hàn nhìn sang, hắn tươi cười.

Trì Mộng Hàm.

Nàng là quý nữ của Đông Lâm Đế tộc, đương nhiên có thể thu hoạch được một danh ngạch, mặt mũi nàng có lớn cũng không thể mang theo Lăng Hàn, không nghĩ tới có thể gặp được Lăng Hàn tại đây, cho nên nàng rất vui vẻ.

Lúc nàng rời khỏi tọc viện Tổ Vương rất đúng dịp, cũng không biết Lăng Hàn có thể tới đây, bằng không thì nàng đã sớm gặp Lăng Hàn.

A?

Lăng Hàn cảm giác có đôi mắt nhìn chằm chằm vào mình như kim đâm. Hắn nhìn sang, chỉ thấy sau lưng Trì Mộng Hàm có một nam tử đi tới, trên mặt mang theo hàn ý.

Trêu chọc ngươi sao?

– Không muốn chết thì cách Mộng Hàm xa một chút.

Nam tử này sử dụng thần thức truyền âm nói ra, mặc dù không phải lời nói nhưng Lăng Hàn cảm giác lời này mang theo cao ngạo rất mạnh.

– Vị này là?

Lăng Hàn nhìn về phía Trì Mộng Hàm.

– A, đây là biểu ca Liên Ngọc Đường của ta.

Trì Mộng Hàm nói:

– Ta có di nương gả cho Thiên Bi Đế tộc, biểu ca ta chính là thế hệ hoàng kim của Thiên Bi Đế tộc.

Lăng Hàn ứng một tiếng, không nghĩ tới Đế tộc còn làm thông gia, càng không nghĩ đến tộc nhân Đông Lâm Đế tộc lại sinh ra thế hệ hoàng kim cho Thiên Bi Đế tộc.

Nếu sớm biết như thế, có lẽ Đông Lâm Đế tộc sẽ không gả con gái ra ngoài.

Nhìn dáng vẻ của Trì Mộng Hàm, có lẽ chỉ xem Liên Ngọc Đường thành biểu ca, Liên Ngọc Đường lại không nghĩ như thế.

Ha ha, lại sắp có chiến đấu nha.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.