Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4316: Băng cốc, băng hổ




- Không biết phía trước có nguy hiểm gì.
Có người nhìn Băng cốc, trong mắt có một tia ước mơ, cũng có một tia lo lắng.
Sau khi tiến vào nơi này, bọn họ chưa đạt được cơ duyên gì nhưng nguy hiểm lại theo nhau mà tới, tự nhiên làm không ít người sợ hãi.
Không ít người đều gật đầu, sinh ra cộng minh.
Lăng Hàn nhanh chân đi vào sơn cốc, trước đó là sa mạc mặt trời chói chang, sau khi đi vào sơn cốc thì nhiệt độ giảm mạnh đủ đông cứng một người thành băng.
Sau khi mở màn sáng tinh thần ra, tất cả hàn ý bị ngăn cản bên ngoài, Lăng Hàn tiếp tục đi tới, hắn đi mỗi bước rất cẩn thận, ai biết có khe nứt băng tuyết làm cho người ta ngã xuống vạn kiếp bất phục hay không.
A, nơi này không có trọng lực áp chế?
Lăng Hàn sử dụng Hỗn Độn Cực Lôi tháp, hắn dự định ngự khí phi hành.
Nhưng hắn vừa mới sử dụng pháp khí phi hành, đột nhiên một tia hàn ý hóa thành băng nhận đâm thẳng về phía hắn.
Hắn xuất quyền, bành, băng nhận bị đánh nát nhưng nắm đấm của Lăng Hàn cũng bị thương, máu tươi đỏ thẫm chảy ra ngoài.
Xoát xoát xoát, càng nhiều băng nhận xuất hiện.
Khốn kiếp.
Lăng Hàn vội vàng đáp xuống, băng nhận thật đáng sợ, chỉ một đạo đã làm hắn đổ máu, nếu có thêm vài đạo, hắn sẽ thừa nhận không nổi.
Sau khi hắn đáp xuống thì tất cả bình thường.
Nói cách khác, ngươi phải có bản lãnh mới đi nghênh ngang trên bầu trời, chỉ cần đánh nát băng nhận là đủ. Nhưng không có năng lực này thì thành thật đi dưới đất đi.
Lăng Hàn đi một hồi, phát hiện nơi này trừ cái lạnh ra cũng không có cạm bẫy gì.
Hắn nhìn lại, hắn lắc đầu.
Hắn có màn sáng tinh thần cho nên không có vấn đề gì, nhưng đối với những người khác, nơi này không khác gì địa ngục, phần lớn người bị hàn khí làm run rẩy, đừng nói xuất thủ, có thể đi đã không tệ lắm rồi.
Sơn cốc rất rộng, càng đi càng rộng, sau khi đi mười mấy phút, đột nhiên có đội ngũ đi ra khỏi sơn động..
- Các vị, không cần đi về phía trước.
Có một người nói.
- Vì cái gì?
- Phía trước có một đầu Băng hổ, là tồn tại Sinh Đan cảnh chặn đường đi, không xử lý nó, chúng ta sẽ bị ngăn cản tại nơi này.
Người đối diện giải thích.
- Sinh Đan cảnh!
Tất cả mọi người kinh hô, người nơi này đều là Chú Đỉnh, gặp được Sinh Đan chỉ có chết mà thôi.
Nhắc tới cũng đúng dịp, rõ ràng có không ít Trúc Cơ cùng Sinh Đan tiến vào nơi này, vì cái gì bọn họ gặp phải đều là Chú Đỉnh?
- Thi huynh!
Có nhiều người đi ra khỏi sơn động, thật nhiều người đều là nhận ra Thi Đức Trạch, mỗi người rất nhiệt tình.
Bài danh tinh võng hơn bảy trăm vị, đây là hung nhân.
Thi Đức Trạch nào dám lỗ mãng, vội vàng nói:
- Vị này là Lý Tự Toán Lý huynh, chính là người đại chiến với Lục Kỳ năm trăm hiệp! Lần này nhờ có Lý huynh nên chúng ta mới có thể vượt qua sa mạc.
- Cái gì, vị này chính là Lý huynh!
Tất cả mọi người chấn kinh.
Lý Tự Toán rất cao ngạo, đây là vinh quang.
Tất cả mọi người đi tới gặp nhau, nơi này không có người nào bài danh tinh võng cao hơn Thi Đức Trạch, bởi vậy Thi Đức Trạch còn tự nhận kém xa Lý Tự Toán, có người nào dám không cung kính với Lý Tự Toán?
- Lý huynh, rốt cục đã chờ được ngươi đến!
- Có ngươi dẫn đầu, chúng ta có thể đánh bại Băng hổ và vượt qua nơi này.
- Lý huynh, ngươi đến chỉ huy đi!
Tất cả mọi người nói ra, mỗi người đều chờ mong.
Lý Tự Toán run rẩy, nói đùa, đi khai chiến với hung thú Sinh Đan cảnh?
Chẳng phải muốn lấy cái mạng già của hắn?
Nhưng bây giờ không đi, hắn sợ hay sao?
- Mọi người không nên vọng động, dù sao cũng là tồn tại Sinh Đan cảnh, đừng nói ta, cho dù là Lục Kỳ tới cũng không dám lỗ mãng.
Hắn lại lấy chuyện Lục Kỳ ra nói, tấm chiêu bài này rất dễ sử dụng.
Tất cả mọi người gật đầu, nếu Lục Kỳ cũng không dám dùng sức mạnh, vậy bọn họ càng phỉa cẩn thận.
- Chúng ta chờ một chút, nhiều người sẽ có thêm lực lượng, như thế cũng có thể tận lực giảm bớt thương vong.
Lý Tự Toán lại nói.
Rõ ràng là sợ nhưng mọi người nghe xong lại cảm thấy Lý Tự Toán nhân tâm hiệp nghĩa, ngươi xem, hắn rất quan tâm sinh tử của mọi người.
- Lý huynh, ta phục!
- Thoải mái!
- Đại khí!
Bọn họ rất cảm khái, hiện tại nào có người nào thực lực cao cường còn quan tâm tới người khác chứ?
Từng đội ngũ vượt qua sa mạc, làm đám người Lý Tự Toán buồn bực là, chỉ có bọn họ dùng nhiều thời gian mới vượt qua sa mạc, những người khác chỉ dùng hai ngày, nhiều chỉ dùng sáu ngày là vượt qua sa mạc.
Việc này còn phải dựa vào vận khí.
Lăng Hàn quan sát bốn phía, hắn muốn xem một chút, có thể bố trí Tam Tương Bảo Bình trận chém giết Băng hổ hay không.
Nhưng làm cho hắn thất vọng, hoàn cảnh nơi này không thích hợp bày trận, bởi vì bọn họ đang ở trong trận pháp, làm sao có thể mượn nhờ đại thế?
Khó như lên trời.
Thiên Đạo Hỏa?
Lăng Hàn lắc đầu, không thể gặp được khó khăn thì nghĩ sử dụng Thiên Đạo Hỏa, từ đó sẽ hình thành tính ỷ lại, năm lần sử dụng Thiên Đạo Hỏa dùng hết, hắn dựa vào cái gì bảo vệ tính mạng?
Vậy thì chờ một chút, chờ số người đầy đủ lại tấn công Băng hổ.
Mấy ngày sau, lần lượt có đội ngũ và độc hành khách xuất hiện, nhưng Lăng Hàn không có phát hiện đám người Nữ Hoàng, Hổ Nữu hay Lâm Lạc và Đại Hắc Cẩu.
Từ trên thực lực, nơi này nhiều nhất chính là Nhân Đỉnh cùng Địa Đỉnh, cho nên, muốn nói thực lực đám người Nữ Hoàng mà không tiến vào nơi này thì không thành lập, chí ít cũng có thể có vài người đi tới?
Cho nên, Lăng Hàn càng có khuynh hướng cho rằng, khu vực như sa mạc và băng cốc có rất nhiều, chúng còn có hiệu quả phân lưu, bằng không tất cả Chú Đỉnh đều tới, Sinh Đan cảnh thì như thế nào, nhìn thấy bọn họ cũng phải nghe ngóng rồi chuồn.
Người tới càng ngày càng nhiều, nhưng không ai có thể dao động địa vị của đám người Lý Tự Toán, về sau có người bài danh hơn bốn trăm xuất hiện, mặc dù hắn kích động nhưng càng sợ bại bởi Lý Tự Toán cho nên đối phương lựa chọn ít xuất hiện.
Nhưng bởi vì hắn ngầm thừa nhận càng làm người ta sợ Lý Tự Toán.
Kế tiếp có mấy cao thủ bài danh hơn hai trăm tới, nhưng từng người đều ngầm thừa nhận địa vị lãnh đạo của Lý Tự Toán.
Chuyện này dựa theo suy nghĩ của người khác, người có thể đại chiến năm trăm hiệp với Lục Kỳ, chẳng lẽ thực lực còn không thể tiến vào tốp một trăm tinh võng hay sao?
Nhưng Lý Tự Toán lại lo lắng nhiều hơn, lần này chơi lớn rồi, nếu bị những người kia biết rõ thực lực của hắn, chẳng phải hắn sẽ bị đám người này bóp chết?
Nhưng đâm lao phải theo lao, lúc này chỉ có thể đi tới cùng.
Lăng Hàn còn buông lời, nói tu vi của Lý Tự Toán hiện tại tiến nhanh, cho dù là Lục Kỳ cũng không phải đối thủ của hắn.
Việc này người tin tưởng rất ít, dù sao uy danh Lục Kỳ quá mạnh, trải qua tinh võng kiểm nghiệm, nhưng Lý Tự Toán suýt ngất đi, ánh mắt nhìn Lăng Hàn đầy ai oán.
Ca, ngươi muốn chơi ta hay sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.