Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4315: Lục đỉnh




- Đúng rồi chủ nhân, những Xích Dương Hàn Lộ Châu này bị mang lên mặt đất sẽ biến mất.
Sa nữ đầu mục nói.
Cái gì?
Lăng Hàn quay đầu nhìn nàng, gương mặt đen lại.
Khốn kiếp, không thể đưa ra ngoài, hắn cầm nhiều như vậy thì có ích lợi gì?
Lăng Hàn thở dài:
- Được, ta đã biết.
Hắn đang ngập vui sướng hóa thành thất vọng, nhưng có thể luyện hóa ở nơi này cũng tốt.
Hắn muốn một gian phòng, cũng bảo sa nữ không nên quấy rầy mình, sau đó hắn bắt đầu luyện hóa Xích Dương Hàn Lộ Châu.
Một viên lại một viên, tu vi của hắn tăng lên như bay.
Trên thực tế, hiệu quả của đồ chơi này không tốt hơn Chú Đỉnh đan bao nhiêu, nhưng nó lại chính là thiên tài địa bảo, thuần thiên nhiên nên không hề có tác dụng phụ gì, ăn nhiều hơn nữa cũng không cần lo lắng đan độc.
Nửa tháng sau, tu vi của Lăng Hàn đã đạt tới Ngũ Đỉnh đỉnh phong.
Hắn lắng đọng hai ngày, sau đó liền bắt đầu xung kích Lục Đỉnh.
Đối với người bình thường mà nói, việc đột phá Tứ Đỉnh đã vô cùng khó khăn, việc này cần đánh phá cực hạn, nhưng đối với Lăng Hàn mà nói, Lục Đỉnh cũng không phải cực hạn của hắn, bởi vậy, chỉ hai ngày đi qua, hắn đã hoàn thành đột phá.
Lục Đỉnh!
Lăng Hàn tươi cười, lại đánh vỡ cực hạn lần nữa, chiến lực của hắn mạnh mẽ đến mức nào?
Hiện tại hắn giao thủ với Lục Kỳ đã không cần Hỗn Độn Cực Lôi tháp, lúc đó hắn có thể đánh ngang tay với Lục Kỳ.
Tiếp tục.
Lăng Hàn tiếp tục luyện hóa Xích Dương Hàn Lộ Châu, nhưng hắn phát hiện hiệu quả càng ngày càng kém.
Không có biện pháp, mặc dù đây là thiên tài địa bảo nhưng cho dù là thiên tài địa bảo ăn nhiều cũng sẽ có kháng tính, hiệu quả sẽ càng ngày càng yếu, bằng không chỉ cần có linh dược kéo dài tuổi thọ, chẳng phải cường giả có thể vĩnh viễn không chết hay sao?
Lại qua hai mươi mấy ngày, Lăng Hàn ngừng tu luyện.
Bởi vì Xích Dương Hàn Lộ Châu đã không có hiệu quả.
Đáng tiếc, hắn cách Lục Đỉnh đỉnh phong còn kém một đoạn, không thể một mạch đột phá cực hạn tu thành Thất Đỉnh.
Nhưng làm người nên cảm thấy thỏa mãn, chỉ một tháng hắn đã tu luyện từ Ngũ Đỉnh trung kỳ tu đến Lục Đỉnh đỉnh phong, tiến cảnh vô cùng kinh người.
Hắn quyết định rời đi, nơi này đã không có thứ hắn cần.
- Chủ nhân, ngài muốn rời đi?
Sa nữ đầu mục hỏi.
Lăng Hàn gật đầu.
- Chủ nhân, tỷ muội chúng ta đều đã mang thai, những nam nhân này cũng vô ích.
Sa nữ đầu mục nói.
Ách, hoàn thành phối giống nhanh như vậy, hiệu suất rất cao nha.
Lăng Hàn nuốt nước bọt, hắn sử dụng bí lực cuốn lấy đám nam tử kia, sau đó phá vỡ tầng cát và bay lên mặt đất.
Có sa nữ chỉ dẫn, Lăng Hàn cũng biết chỗ ở của đám người Lý Tự Toán, hắn trực tiếp đi qua, chỉ mười mấy phút sau hắn liền phá đất chui ra ngoài.
Bành, cát bụi bay lên.
- Người nào!
- Lại muốn tới bắt người sao?
Đám người Lý Tự Toán quát lớn, từng người rất khẩn trương.
Mặc dù từ khi Lăng Hàn bị bắt đi, hung thủ thần bí không tiếp tục gây án, khoảng cách hiện tại đã gần hai tháng nhưng Lăng Hàn là “đệ nhị cao thủ” không phòng bị vẫn bị bắt đi, có người nào dám không phòng bị?
Cho nên, tình huống bây giờ phát sinh dị biến, cho dù là ai cũng khẩn trương.
Dù sao Thi Đức Trạch cũng là cao thủ bài danh tinh võng hơn bảy trăm, hắn liếc mắt một cái đã nhận ra Lăng Hàn, hắn vui mừng lẫn sợ hãi, nói:
- Là Lăng Hàn!
- Cái gì, Lăng Hàn!
- Thật sự là Lăng Hàn!
Bành, ngay sau đó Lăng Hàn mang những nam tử bị bắt theo cùng, nhưng những người này đều bị đặt chung với nhau, bọn họ rất giống củ cải lớn.
- Hoàng Lương!
- Phó Đông Lẫm!
Mọi người nhận ra những nam tử này, nhưng càng nhiều người xa lạ không biết, bởi vì sa nữ cũng không phải chỉ hạ thủ nhắm vào bọn họ.
Đây đều là người bị bắt đi.
Lăng Hàn không những không có việc gì, hắn còn mang theo những người bị hung thủ thần bí bắt đi.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người phấn chấn không gì sánh được.
- Lăng Hàn, đã xảy ra chuyện gì?
Bọn họ hỏi thăm.
Lăng Hàn đã sớm nghĩ kỹ lời nói, hắn cũng không có nói ra bí mật sa nữ, chẳng qua hắn cũng không biết thân phận chân thật của người thần bí, mà là một đám bóng người.
Hai bên đại chiến, cuối cùng hắn đánh hung thủ chạy đi, lại phí rất nhiều thời gian mới tìm được đám người bị bắt và đuổi kịp mọi người.
Mọi người lay tỉnh đám người Hoàng Lương, sau đó hỏi thăm tình huống.
Nhưng đám người Hoàng Lương cũng không biết xảy ra chuyện gì, chỉ nói mình năm mơ thấy mộng đẹp, trong mộng bọn họ chung độ đêm xuân với vô số mỹ nữ, tuyệt không thể tả.
Lăng Hàn nghe xong, nội tâm âm thầm lắc đầu, không có nhẫn tâm nói với bọn họ, bằng không mộng đẹp sẽ biến thành ác mộng, lưu lại bóng ma tâm lý cả đời.
Ngay cả như vậy, mọi người vẫn khâm phục Lăng Hàn.
Ngươi xem, bọn họ đều không có biện pháp với hung thủ thần bí, nhưng Lăng Hàn lại có thể đánh người ta chay, đây chính là thực lực!
Lăng Hàn lại cười một tiếng, hắn đẩy công lao lên đầu Lý Tự Toán.
Mọi người nghe xong đều rung động.
Đúng vậy, Lăng Hàn chỉ là cao thủ gần với Lý Tự Toán, mà hắn có thể đánh hung thủ thần bí chạy đi, nếu đổi thành Lý Tự Toán thì sao?
- Lý huynh xuất thủ, hung thủ kia khẳng định chỉ có thể thúc thủ chịu trói!
- Đúng vậy.
- Đáng tiếc, hắn không có ra tay với Lý huynh, bằng không đã tự chuốc lấy đau khổ.
- Khẳng định đã biết Lý huynh lợi hại, cho nên hung thủ kia không dám xuất thủ với Lý huynh.
Tất cả mọi người khen ngợi, càng biểu đạt ca ngợi Lý Tự Toán lên trời.
Lý Tự Toán đầy cao ngạo, hắn nhận hết lời ca ngợi của mọi người nhưng trong lòng muốn khóc.
Trời ạ, may mắn Lăng Hàn trở về, không thì hắn sẽ hỏng mất.
- Lên đường đi.
Lăng Hàn nói:
- Ta biết làm như thế nào đi ra ngoài.
Lăng Hàn dẫn đường, hắn đi trước mọi người, hắn cũng không có đi thẳng tắp, hắn đi cong vẹo như đang đi loạn.
Việc này làm không ít người khó hiểu.
- Người bất kính với Lăng Hàn chính là bất kính với Lý mỗ.
Lý Tự Toán lớn tiếng nói ra, lộ ra bá khí mười phần.
Tất cả mọi người cảm thán, Lý Tự Toán rất tín nhiệm Lăng Hàn.
Nhưng Lý Tự Toán lại biết rõ ràng, địa vị cùng danh vọng của hắn hiện tại đều là Lăng Hàn cho hắn, hắn dám không coi Lăng Hàn ra gì sao?
Hai ngày sau, phía trước xuất hiện một sơn cốc bị tuyết trắng mênh mang bao phủ.
- Đi, đi ra!
- Ha ha, cuối cùng chúng ta đã thoát được!
Tất cả mọi người rất hưng phấn, ở trong sa mạc rất lâu, nội tâm mọi người rất nôn nóng, hiện tại đã tìm thấy đường ra, tâm tình bọn họ vô cùng thoải mái.
- May mà có Lăng huynh chỉ đường.
Có người nói.
- Không, may mắn có Lý huynh lãnh đạo.
Có người quay đầu vuốt mông ngựa Lý Tự Toán.
- Đúng, Lý huynh là thủ lĩnh của chúng ta, tất cả đều là công lao của Lý huynh.
Lý Tự Toán bất an, hắn sợ chọc giận Lăng Hàn, khi đó hắn sẽ chết không chỗ chôn.
Cũng may chính là, Lăng Hàn không thèm để ý.
Phía trước là... Băng cốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.