Thần Đạo Đan Tôn

Chương 3846: Vũ khí tinh thần lực




Ầm!
Hòn đá nện ở trên tường, cứng rắn đập thủng bức tường thành một lỗ thủng, cắm ở bên trong.
Lăng Hàn hoảng sợ. Hắn biết bức tường này có bao nhiêu kiên cố. Cho dù là hắn vận dụng năm mươi tầng lực chồng chất cũng không có cách nào đánh phá. Nhưng hắn chỉ là đơn giản đập xuống một tảng đá, lại đập thủng một lỗ thủng trên bức tường.
Nhưng cũng có thể tưởng tượng được, lấy tốc độ gấp sáu lần vận tốc âm thanh ném đến tảng đá vạn cân, sẽ hình thành lực va đập kinh khủng tới mức nào?
Hắn không khỏi nghĩ đến, nếu như ở trong quá trình ném ra, lại kèm theo niệm lực đẩy mạnh, như vậy sẽ thế nào đây?
Lăng Hàn thu hồi Thiên Văn Ngọc lại, một lần nữa lấy niệm lực tiến hành nén. Rất nhanh lại biến thành hình dáng ba cân nặng. Hắn ném, sau đó lấy niệm lực đẩy mạnh.
Niệm lực của hắn hiện tại có thể bao trùm trong phạm vi năm trượng. Nói cách khác, ở bên trong phạm vi này hắn có thể không ngừng lấy niệm lực tăng nhanh.
Vèo.
Ầm.
Thiên Văn Ngọc bay ra, đập ở trên tường, nhưng cũng không đập thủng tường, tạo thành phá hủy tự nhiên nhỏ hơn.
Đây là vì sao?
Hắn suy nghĩ một chút, sau đó bừng tỉnh hiểu ra. Đây là bởi vì tốc độ hắn rút về niệm lực chậm, dẫn đến thời điểm Thiên Văn Ngọc đập phải trên tường cũng không khôi phục lại trọng lượng vạn cân.
Lực lượng, tốc độ, đều quyết định lực va đập.
Điều này cần từ từ suy nghĩ.
Lăng Hàn lộ ra vẻ tươi cười. Hắn lấy niệm lực huy động vật thể tiến hành công kích. Cái này vốn chính là đòn sát thủ của hắn. Hiện tại uy lực của đòn sát thủ này lại có phần nâng cao.
Chỉ tiếc, thời gian cần thiết để nén trọng lượng của Thiên Văn Ngọc hơi dài, khoảng chừng mười giây. Điều này ở dưới tình huống bình thường chỉ là chút chuyện nhỏ. Nhưng ở trong chiến đấu, mười giây đồng hồ cũng không tính là ngắn.
Muốn dùng đến đòn sát thủ, đối thủ tất nhiên không tầm thường. Cho nên, muốn tranh thủ được mười giây đồng hồ lại trở nên khó khăn.
Lăng Hàn không chỉ phải khống chế chính xác thời điểm thu hồi niệm lực. Còn muốn nâng cao hiệu suất nén, giảm thời gian từ mười giây ngắn lại còn năm giây, ba giây thậm chí ngắn hơn. Như vậy đòn sát thủ mới xứng đáng với cái tên của nó.
- Cái này không vội. Ta có thể từ từ sẽ làm được.
Lăng Hàn lẩm bẩm nói.
- Phụ thân, Thiên Văn Ngọc này còn có thể chế tạo một chút. Ví dụ như làm thành các loại hình thái đao, kiếm, khiến cho lực phá hoại lớn hơn nữa.
Lục Oa nói bổ sung.
Lăng Hàn gật đầu. Đây cũng điều là hắn muốn.
- Chỉ có điều, Thiên Văn Ngọc vô cùng cứng rắn. Chính là nguyên liệu tiên cấp nhị tinh. Bây giờ căn bản không có ai có thể đúc luyện.
Nhị Oa giội nước lã nói.
- Trừ khi có thể nhận được Thiên U Thủy.
Tam Oa nói.
- Cái này có thể mềm hoá phần lớn nguyên liệu trên thế gian, tạo thành hình thái muốn có. Hơn nữa hoàn toàn không có một chút nào lãng phí nào.
Thất Oa đột nhiên nói.
A, ngươi chừng nào mới tỉnh lại?
- Thiên U Thủy?
Lăng Hàn lặp lại một câu.
- Đây cũng là thứ hiếm thấy vô cùng.
Nhị Oa nói.
- Chỉ có điều phụ thân số phận nghịch thiên như vậy, tin tưởng nhất định có thể nhận được.
Lăng Hàn cười ha ha:
- Nhận được lời nói tốt lành của các ngươi, lòng tin của ta đột nhiên tăng lên gấp trăm lần.
Hì hì, các nữ hài tử đều nở nụ cười.
Con heo háo sắc lại liếc mắt nhìn Lăng Hàn, có chút kinh ngạc. Gia hỏa kia phúc vận quả thật rất nghịch thiên. Chỉ trong thời gian mấy tháng như thế, hắn lại thu được bao nhiêu bảo vật, thậm chí là tiên cấp.
...
Chỗ thi thể của Kim Thiếu Kiếm trong cung điện.
Vèo, vèo, hai bóng người bay vụt tới, theo thứ tự là một già một trẻ. Người già nhìn qua hơn sáu mươi tuổi. Người nhỏ lại khoảng chừng hai mươi tuổi.
Người già khí thế kinh người, huyết khí trùng thiên, giống như là một con hùng sư bất bại. Người trẻ tuổi lại là khí thế nội liễm, nhưng đứng ở bên cạnh lão nhân lại hoàn toàn không có thua kém.
- Tín hiệu của Thiếu Kiếm chính là phát ra ở chỗ này.
Lão nhân nói.
- Người đâu?
Hắn tìm một chút, rất nhanh liền phát hiện ra thi thể của Kim Thiếu Kiếm, gương mặt nhất thời trở nên uy nghiêm đáng sợ.
Người trẻ tuổi cũng đã đi tới, đồng thời lộ ra sát khí.
- Dám giết người của Kim gia ta, thật sự là chán sống rồi!
Lão nhân hung tợn nói.
Người trẻ tuổi lại lấy ra một cái hộp ngọc, chỉ là mở ra một khe nhỏ, đặt ở bên cạnh thi thể của Kim Thiếu Kiếm bên cạnh thi thể.
Một lúc sau, hắn nói:
- Ta đã sử dụng Câu Hóa Trùng ghi nhớ kỹ khí tức của hung thủ. Chỉ cần gặp phải, ta liền có thể bắt được hung thủ.
- Phải lấy thủ đoạn tàn nhẫn nhất trấn áp giết chết hung thủ.
Lão nhân nói.
- Thiên địa biến hóa kịch liệt chính thức bắt đầu. Kim gia ta liền muốn nhân lúc thời cơ này quật khởi, trở thành chúa tể của Thiên Hải Tinh.
- Cái gì Trần gia, cái gì yêu hoàng, đều chỉ có thể phủ phục trước mặt ở Kim gia ta!
Người trẻ tuổi gật đầu, vẻ mặt suy nghĩ sâu xa.
- Chỉ có điều, người này có thể giết chết Thiếu Kiếm, thực lực tất nhiên không kém. Ngươi cũng không thể khinh thường.
Lão nhân nói.
Người trẻ tuổi lộ ra nụ cười tự tin, nói:
- Tứ gia gia, ngươi không nên quên, ta lại là tu vi Khai Khiếu Cảnh. Cho dù là yêu nghiệt ép trời Hồng Thiên Bộ, gặp phải ta cũng chỉ có thể quỳ xuống.
Hắn là Kim Thiếu Hoàng, từ trong tên của hắn liên có thể nhìn ra được, Kim gia đối với hắn có chờ mong thế nào.
Lăng Hàn mang theo bảy nữ hài tử xuyên qua từng tòa cung điện một. Thời điểm đến tòa cung điện thứ mười bảy, hắn cuối cùng phát hiện bên trong có nhiều người.
Có vài người bởi vì phát hiện ra dị thảo bảo quả phát sinh đại chiến. Có vài người lại bởi vì vài câu nói, không phục lẫn nhau, diễn hóa ra một hồi tranh đấu hoàn toàn không cần thiết. Ở trong các võ giả, thật ra điều này rất thông thường.
Rất nhiều người trẻ tuổi đều cho rằng trời là lão đại, mình là lão nhị, trẻ tuổi khí thịnh, không thích giảng đạo lý, bất cứ việc gì đều dựa vào nắm đấm để giải quyết.
Thời điểm tranh đoạt ở trong di tích cổ, không bị luật pháp áp chế, dẫn tới xung đột lớn.
Lăng Hàn nhìn một chút. Ở đây cũng không có bảo quả dị thảo đáng để hắn ra tay, tất nhiên hắn cũng lười đi góp một chân. Hắn tiếp tục đi tới chỗ sâu hơn trong cung điện. Trên đường, hắn lại không ngừng vận dụng Thiên Văn Ngọc.
Dãy cung điện này lớn đến kinh người. Đợi sau khi xuyên qua ba mươi ba cung điện, sau khi ra cửa nhìn thấy được cũng không phải là một hoa viên, mà là một cây cầu hình vòm, giống bắc ngang ở giữa trời, dưới mây mù lượn lờ, hoàn toàn không nhìn thấy được cảnh sắc ở phía bên dưới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.