Thần Đạo Đan Tôn

Chương 3845: Buông vật trong tay (2)




- Ai, phụ thân mình cũng là bạo lực điên cuồng, còn nói chúng ta.
Tứ Oa buông thõng tay.
- Theo phụ thân như vậy, chúng ta rất dễ dàng học cái xấu.
Ngũ Oa cũng lắc đầu.
Kim Thiếu Kiếm cười lạnh, nói:
- Lăng Hàn, ta lại là Minh Văn Cảnh, hơn nữa còn là nhị văn, thực lực vượt xa Cực Cốt Cảnh! Hơn nữa, ta biết bộ quần áo trên người ngươi có trận pháp, có thể kéo tu vi của đối thủ đến trình độ giống như ngươi. Nhưng cũng đừng quên, Kim gia ta lại là gia tộc ẩn thế, nội tình vượt quá sức tưởng tượng của ngươi.
- Ta có thủ đoạn, khiến cho trận pháp của ngươi mất đi hiệu lực!
Lăng Hàn không khỏi bật cười:
- Ngươi đừng lại dát vàng lên mặt mình nữa. Đánh loại cặn bã giống như ngươi, ta còn cần sử dụng tới tuyệt đối công bằng sao?
Sắc mặt Kim Thiếu Kiếm nhất thời khó coi. Ngươi nhìn nhận về ta như vậy sao?
- Tên nhà quê huyết mạch thấp kém, đâm đầu vào chỗ chết!
Hắn nói nhỏ.
Gia tộc ẩn thế cho rằng mình mới là người thừa kế võ đạo chính thống của Thiên Hải Tinh. Cái gì Huyền Bắc Quốc, cái gì yêu tộc, đều mới xuất hiện ở thời đại này, làm sao có thể so sánh cùng bọn họ?
Cho nên, người trong mỗi một gia tộc ẩn thế đều vô cùng kiêu ngạo, cho rằng mình là chủ nhân của tinh thể này, những người khác chỉ là con kiến hôi vô tri.
Nhưng bây giờ lại có một con kiến hôi dám xem thường mình?
Kim Thiếu Kiếm nổi giận. Hai tay hắn rung lên, nhất thời có hàn khí bay lên.
Hắn vận dụng năng lượng cấp độ cao, phải lấy thế lôi đình vạn quân giết chết Lăng Hàn.
Lăng Hàn đã đi đến gần, rất tùy ý vung lên một quyền, đánh về phía Kim Thiếu Kiếm.
- Chết!
Kim Thiếu Kiếm vung chưởng đón đỡ. Lực băng phong di chuyển. Nhiệt độ ở bốn phía xung quanh nhất thời điên cuồng giảm xuống.
Nắm đấm của Lăng Hàn tiếp tục đánh ra.
Ầm.
Lửa mạnh cháy hừng hực bốc lên ở trên nắm đấm của hắn, trong nháy mắt lại xua tan băng hàn.
Cái gì?
Đồng tử của Kim Thiếu Kiếm không khỏi trợn trừng. Hắn không nghĩ tới Lăng Hàn dẫn động năng lượng cấp độ cao không chỉ cùng hắn đối chọi gay gắt, hơn nữa còn muốn càng cường đại hơn.
Hắn hừ một tiếng, năm ngón tay phải mở ra, quát khẽ:
- Thiên Nhạc Chưởng!
Từng ảo ảnh núi cao xuất hiện, hình như gia tăng ở trên chưởng của hắn, hình thành áp lực kinh khủng.
Lăng Hàn không để ý tới, chỉ là chồng ba mươi tầng lực lượng, đón đánh.
Ầm!
Hai lực lượng va chạm vào nhau, những ảo ảnh núi cao kia nhất thời vỡ nát. Lăng Hàn một quyền tiến quân thần tốc, nện ở trên mặt của Kim Thiếu Kiếm, đánh cho hắn nặng nề bay lên.
Thân hình Kim Thiếu Kiếm rơi xuống đất, gò má ở nửa bên mặt đã biến hình, nhưng hắn lại dường như không có chút cảm giác nào, kinh ngạc nói:
- Làm sao có thể, làm sao có thể? Ta làm sao có thể bị đánh bại bởi một tên nhà quê được?
Đây là cảm giác ưu việt từ đâu tới vậy?
Lăng Hàn lắc đầu, nói:
- Ta ngay cả ba phần chiến lực cũng không có phát huy ra, ngươi đã ngã xuống. Thực sự không chịu được đánh. Ngươi xác định mình thật sự là gia tộc ẩn thế, mà không phải là đầu óc hồ đồ chứ?
Kim Thiếu Kiếm gầm thét giận dữ. Hắn lại chịu không nổi sỉ nhục như vậy. Hai tay hắn vỗ xuống đất, toàn thân bắn lên, lại xông về phía Lăng Hàn.
Lăng Hàn lắc đầu, vẫn là một quyền đáp lễ.
Ầm.
Kim Thiếu Kiếm nhất thời lại bị đánh bay, ngã mạnh một cái.
Hắn thật ra có chút kiên cường, tự nhiên lại bò dậy, tiếp tục lao về phía Lăng Hàn.
Đáng tiếc, thực lực chênh lệch quá lớn. Hắn có lao tới thế nào cũng chỉ là vô dụng.
Kim Thiếu Kiếm cuối cùng đã hiểu rõ điểm này. Hắn vung tay lên.
Vèo.
Chỉ thấy một pháo hoa xông thẳng lên vòm trời.
- Ha ha ha ha, Lăng Hàn, ngươi căn bản không biết lần này Kim gia ta xuất động bao nhiêu cường giả!
Hắn cười nói.
- Chờ xem. Cường giả Kim gia ta vừa đến, ngươi chỉ có phần chết không có chỗ chôn.
Lăng Hàn nhất thời lại nổi giận. Hắn vốn chỉ muốn giáo huấn Kim Thiếu Kiếm một chút. Nhưng đối phương rõ ràng muón dồn hắn vào chỗ chết. Điều này làm cho hắn cũng động sát khí.
- Thật đúng là một kẻ ngu xuẩn!
Hắn thản nhiên nói.
Ầm.
Sát khí bay lên, đánh về phía Kim Thiếu Kiếm.
Đây chính là lúc thất biến hình thành, ngay cả thiên địa cũng xuất hiện hiện tượng khác thường. Cường giả giống như Vũ Văn Hống vậy, thiên tài cũng phải chịu ảnh hưởng, huống gì loại như Kim Thiếu Kiếm này.
Hắn nhất thời lộ ra vẻ sợ hãi, hai mắt trợn tròn, miệng không tự chủ được m raở, chảy ra nước bọt.
Đây là bị hù dọa nghiêm trọng, tâm thần đều bị đoạt đi.
Lăng Hàn phát hiện. Mình chỉ là phát hiện ra sự kỳ diệu của thất biến sau khi nhận được đồng thuật, lại không để mắt đến uy lực của sát khí này.
Dù sao cũng là sau khi thất biến hình thành, làm sao có thể bình thường được?
- Tự tìm đường chết!
Lăng Hàn một chỉ điểm ra.
Vút.
Đầu Kim Thiếu Kiếm nhất thời nổ tung.
- Phụ thân, ngươi thực sự tàn nhẫn!
Đại Oa nói.
- Quá bạo lực.
Tứ Oa gật đầu.
- Muốn dạy hỏng tiểu hài tử.
Ngũ Oa cũng nói theo.
Thôi đi. Bảy tiểu hài tử bú sữa này, mỗi người đều có khuynh hướng bạo lực, còn cần hắn dạy hỏng sao?
Lăng Hàn cười ha hả, từ trên người Kim Thiếu Kiếm lục soát ra một pháp khí không gian. Chỉ có điều bên trong ngoại trừ một ít hạt ngọc ra, cũng không có thứ gì đáng tiền.
Hắn thở dài. Truyền nhân của gia tộc ẩn thế này có phải là giả hay không? Tại sao nghèo như vậy?
- Rời khỏi nơi này trước đã.
Lăng Hàn nói.
Người của Kim gia khẳng định rất nhanh sẽ lại tới. Lăng Hàn mặc dù có tuyệt đối công bằng không khiếp sợ nghênh chiến đấu với đối thủ cường đại hơn. Nhưng trong di tích cổ đoạt bảo, ai biết còn có bao nhiêu kẻ địch. Cho nên vẫn lưu lại tuyệt chiêu ở trong tay thì thỏa đáng hơn. Chỉ nên dùng ở thời điểm mấu chốt nhất.
Hắn lại lấy ra Thiên Văn Ngọc. Bởi vì niệm lực của hắn đã biến mất, nó một lần nữa khôi phục lại vạn cân nặng.
Lăng Hàn một lần nữa rót vào niệm lực. Khối ngọc thạch này lập tức trở nên nhẹ đi. Nhưng cho tới khi còn khoảng mười cân, còn muốn nhẹ nữa lại rất khó khăn.
- Tiếp tục rót vào lực lượng.
Tam Oa nói.
Lăng Hàn làm theo lời nàng. Tám cân, năm cân, ba cân. Thiên Văn Ngọc trở nên càng ngày càng nhẹ. Nhưng ba cân lại là cực hạn của Lăng Hàn hiện nay. Hắn không có cách nào tiến thêm một bước.
- Phụ thân, ngươi ném ra đi. Sau khi rời tay trong nháy mắt, ngươi thu hồi lại niệm lực.
Lục Oa nói.
Lăng Hàn cũng làm theo. Hắn giơ tay lên một cái, lại ném Thiên Văn Ngọc ra ngoài. Trong nháy mắt khi vừa xuất thủ, hắn thu hồi niệm lực. Nhất thời thấy hòn đá này chỉ chừng bằng nắm tay lại lấy tốc độ gấp sáu lần vận tốc âm thanh bay ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.