Thần Đạo Đan Tôn

Chương 1650: Đuổi tận cùng không buông




Tiểu tử này nhất định được di bảo của Thiên Hà Vương, thậm chí đã tu luyện thành công, bằng không làm sao có khả năng chặn được một đòn của Thánh Nhân?
Nhất thời, tham niệm của hắn như rực cháy, lần thứ hai ra tay, tóm về phía Lăng Hàn.
Lăng Hàn trốn không được, chỉ có thể vận chuyển Bất Diệt Thiên Kinh lại vác một cái, vù, toàn thân hắn kim quang bắn ra bốn phía, như Chiến Thần bất bại, lại ngăn cản đòn đánh này. Hắn thầm nhe răng, Hồ Phong này còn lợi hại hơn Hồ Anh Mộc, hắn chỉ chịu đựng hai kích mà thôi, nguyên lực trong cơ thể cũng đã tiêu hao hầu như không còn.
Hắn cười ha ha:
- Cái Bát Thạch cấm địa gì, Thánh Nhân chó má gì, chỉ đến như thế! Tiểu Phong nhi, ca không chơi với ngươi, lần sau trở lại chỉ điểm ngươi a.
Nói xong, hắn trực tiếp tiến vào trong Hắc Tháp.
Vừa vào Hắc Tháp, hắn liền chổng vó nằm ở trên đất, kêu đau liên hồi.
Đòn thứ hai của Hồ Phong đã tạo thành thương tổn nhất định cho hắn, để thần cốt của hắn vang vọng leng keng, thật giống như muốn đứt rời.
- Dựa theo cái này đến xem, ta không hẳn tiếp được một đòn toàn lực của Đại Thánh.
Lăng Hàn thở dài, cái gọi là tiếp một đòn của Thánh Nhân, cũng chỉ là giới hạn ở Trung Thánh.
Tinh Thần Cảnh đối ứng chính là Tiểu Thánh, Hằng Hà Cảnh là Trung Thánh.
Nếu như hắn oán giận như vậy bị người nghe được, tuyệt đối sẽ tức giận đến bóp cổ hắn, dựa vào, trên đời này trừ biến thái như ngươi ra, còn có Hằng Hà Cảnh nào có thể chặn được một đòn của Thánh Nhân?
Hồ Phong sửng sốt.
Tuy rằng hắn là Thánh Nhân, đứng ở đỉnh điểm của vùng tinh không này, nhưng hắn vẫn đầy mặt mờ mịt.
Người đâu?
Hắn biết có Không Gian Thần Khí, chính hắn liền có thể luyện chế, chỉ là sẽ rất tiêu tốn thời gian, hơn nữa hắn dù sao chỉ là Tiểu Thánh, luyện ra Không Gian Thần Khí to nhỏ cực kỳ có hạn.
Nhưng cũng không trở ngại hắn biết, cho dù là Không Gian Thần Khí cũng hữu hình, từ bề ngoài mà nói, kỳ thực không hề khác gì không gian linh khí phổ thông, thế nào cũng phải làm thành một cái hình dạng.
Có thể là giới chỉ, có thể là dây chuyền, có thể như món đồ chơi, nhưng bất luận làm sao, thế nào cũng phải thấy được.
Nhưng mà, Lăng Hàn biến mất rồi, hiện trường không có để lại một vật.
Thuấn di?
Không thể!
Hồ Phong thầm lắc đầu, hắn cách rất xa liền dùng thần thông phòng tỏa, cho dù Lăng Hàn sử dụng Thuấn Di Phù cũng không có thể đột phá Ngũ Chỉ sơn của hắn, điểm ấy tự tin hắn vẫn có.
Chỉ có khả năng là trốn vào trong Không Gian Thần Khí, nhưng cái Thần khí này đâu?
Hồ Phong mở ra thần thức, tìm tòi ở trong tinh không.
Cũng còn tốt, vùng trời này cực kỳ sạch sẽ, cũng không có thiên thạch, lưu tinh lưu lại mảnh vỡ, hắn rất nhanh thì tra xét một lần.
Không thu hoạch được gì.
Tại sao lại như vậy?
Hồ Phong trố mắt, đồng thời trong lòng cũng bắt đầu kích động mãnh liệt, có thể giấu diếm được một vị Thánh Nhân, đây là kinh người cỡ nào? Người này tất nhiên được đến chí bảo ghê gớm của Tiên Vực!
Năm đó Thiên Hà Vương cũng không có trâu như thế đi, bằng không hắn không phải có thể tránh thoát tai nạn sát thân sao?
- Người này hẳn có gặp gỡ khác, nói không chắc được chí bảo chân chính... Tiên Khí!
Hai mắt hắn phát sáng, âm thanh có chút run rẩy.
Tiên Khí!
Đây là bảo vật ngự trị ở trên tất cả, cho dù ở trong Tiên Vực, Tiên Khí cũng là chí cao vô thượng. Bởi vì, Tiên Khí chỉ có Tiên Vương mới có thể nắm giữ, thậm chí, đại bộ phận Tiên Vương cũng không có, bởi vì Tiên liệu quá hiếm thấy.
Tiên Khí không chỉ có Tiên Vương mới có thể nắm giữ, hơn nữa chỉ nắm giữ ở trong tay Tiên Vương bá chủ.
- Ha ha, đây là thượng thiên ban cho ta cơ duyên!
Hồ Phong cười to, hắn có thể gặp Lăng Hàn, đây chính là minh chứng, mà đối phương cách Thánh cấp không biết còn có bao nhiêu năm, như thế vẫn chưa đủ hắn cướp đoạt cơ duyên của Lăng Hàn sao?
Được Tiên Khí còn có bí pháp Tiên Vương, sau này hắn giết vào Tiên Vực, chẳng những có thể thành tựu Tiên Vương, hơn nữa còn là bá chủ trong Tiên Vương, ngáp một cái, toàn bộ Tiên Vực cũng phải run lên ba lần.
Hắn càng nghĩ càng đắc ý, gương mặt cũng không nhịn được cười thành hoa, nhưng mạnh mẽ khắc chế, việc còn chưa có thành đâu, quan trọng nhất tự nhiên là tìm ra Lăng Hàn, bằng không tất cả chỉ là hư vô.
Hắn triển khai tìm tòi càng rộng hơn, không tìm được Lăng Hàn, không đắc thủ công pháp Tiên Vương cùng Tiên Khí, hắn tuyệt không về Bát Thạch cấm địa.
Hắn tìm tới chỗ rất xa, nhưng đột nhiên cả kinh, chỉ thấy một ánh bạc xẹt qua, bay nhanh về phía xa xa.
Là Xuyên Vân Toa!
Tiểu tử kia xuất hiện, ánh mắt của Hồ Phong nhất thời sáng ngời, nhanh chóng đuổi tới.
Một kim quang đại đạo lập tức xuất hiện, đuổi về phía Xuyên Vân Toa, tốc độ này càng nhanh hơn, Thánh Nhân lĩnh ngộ quy tắc thiên địa tầng thứ cao nhất, có thể nói cùng thiên địa hợp thành một thể, có thể cùng Thánh Nhân so tốc độ cũng chỉ có Thánh Nhân.
Xèo, Hồ Phong chỉ ba cái cất bước mà thôi, liền đuổi theo, mà khi hắn đưa tay ra muốn bắt Xuyên Vân Toa, lại bắt hụt.
Lại biến mất, cả thuyền lẫn người.
Hồ Phong có chút phát điên, rõ ràng chí bảo ngay ở trước mặt, hơn nữa kẻ nắm giữ chỉ là một Hằng Hà Cảnh tiểu cực vị nho nhỏ, hắn rõ ràng mở tay liền có thể bắt, làm sao nhiều lần không thể kiến công?
Lần này, hắn ngồi xếp bằng ở tại chỗ, chờ đợi.
Một lúc sau, Xuyên Vân Toa tái hiện, nhưng cách xa mấy trăm dặm... vừa nãy hắn đánh ra một đòn, vung lên gợn sóng tinh không, Hắc Tháp nước chảy bèo trôi, tự nhiên “tung bay” ra thật xa.
Một kim quang đại đạo trải ra, Hồ Phong lần thứ hai đuổi theo, mà thời điểm hắn đuổi kịp, Xuyên Vân Toa tự nhiên lại biến mất.
- A!
Hắn ngửa mặt lên trời gào lớn, chỉ cảm thấy cực kỳ uất ức, đường đường Thánh Nhân, một ý nghĩ liền có thể dời sông lấp biển, dưới một đòn toàn lực ngay cả Tinh Thần cũng có thể nát tan, lại trước sau không thể cầm được một Hằng Hà Cảnh tiểu cực vị.
...
Trong Hắc Tháp.
- Kêu la cái gì, ca cũng rất phiền muộn.
Lăng Hàn khó chịu nói, bị một tên Thánh Nhân nhìn chằm chằm, hắn chỉ có thể như ốc sên bò, cái này phải năm nào tháng nào mới có thể đến Vân Đính Tinh?
Hết cách rồi, hiện tại Hồ Phong như là cá mập thấy máu, khẳng định theo dõi hắn không tha.
- Cũng được, có một tên Thánh Nhân nhìn chằm chằm, áp lực này đủ lớn.
Lăng Hàn nghĩ tới chỗ tốt.
Nghỉ ngơi một ngày, nguyên lực của hắn hoàn toàn khôi phục, lần thứ hai rời Hắc Tháp, khi Hồ Phong đuổi theo, hắn lựa chọn cùng đối phương đấu chính diện, liên tục hai lần, hắn liền trốn vào Hắc Tháp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.