Thần Đạo Đan Tôn

Chương 1649: Mắng máu chó đầy đầu




Nhưng chỉ hai ngày sau, chỉ thấy một kim quang đại đạo từ nơi sâu xa trong vũ trụ rải lại, cấp tốc vượt qua Xuyên Vân Toa, bóng người lóe lên, một người thanh niên đã xuất hiện ở trên kim quang đại đạo, chặn lại đường đi của Xuyên Vân Toa.
- Phiền phức ngừng một hồi, thỉnh giáo một chút.
Người trẻ tuổi này nở nụ cười nhã nhặn, thật giống như chào hỏi bạn cũ.
Cái này rất quỷ dị, trong tinh không thê lương, một người ngăn cản đường đi, thật giống như là hàng xóm, gọi ngươi lại nói việc nhà.
Nhưng đây là ở trong tinh không a!
Thánh Nhân của Hồ gia.
Lăng Hàn lập tức ở trong lòng kết luận, ngoại trừ cấm địa am hiểu thôi diễn này, hắn cũng không có đắc tội Thánh Nhân nào, muốn nói vừa vặn bị Thánh Nhân nào tâm huyết dâng trào ngăn lại, hắn thực sự là không tin.
Hắn ra Xuyên Vân Toa, vung tay phải lên, thu Xuyên Vân Toa vào Hắc Tháp, sau đó nhìn về phía người trẻ tuổi kia, đây thực sự là trẻ tuổi đến đáng sợ, tinh lực hừng hực không phải mượn, phấn chấn phồn thịnh, thật giống như có thể phá tan Tinh Vũ.
- Bát Thạch cấm địa?
Lăng Hàn hỏi, nếu đến truy sát hắn, hắn tự nhiên không cần khách khí.
Hắn rất ghét loại người khẩu phật tâm xà này.
Người trẻ tuổi kia đương nhiên chính là Hồ Phong, hắn vẫn mỉm cười như cũ, lấy Thánh Nhân cao cao tại thượng, đặc biệt là từ cấm địa đi ra, hắn đương nhiên sẽ không để một con kiến nhỏ phản kháng ở trong lòng.
Mặc ngươi chửi đến kinh thiên động địa thì đã làm sao, người nào sẽ coi chim hót líu ra líu ríu ở bên tai là chuyện to tát?
Hắn nhoẻn miệng cười nói:
- Nếu biết ta là từ Bát Thạch cấm địa đến, vậy khẳng định là ngươi không sai rồi.
Hắn dừng một chút, lại nói.
- Ta tên Hồ Phong, ngươi có thể gọi thẳng tên của ta.
Cái này thật đúng là khiêm tốn đến mức độ nhất định, đường đường Thánh Nhân lại để Hằng Hà Cảnh gọi thẳng tên, cái này hiền hoà đến cỡ nào?
Quá hết sức, thật không có thiên lý.
Lăng Hàn thầm lắc đầu, nếu như Đại Hắc Cẩu ở đây là tốt rồi, khẳng định sẽ mỉa mai hắn đến chết. Đáng tiếc, con chó chết này ở trong Vũ Viện sống vui vẻ không thôi, căn bản không muốn cùng hắn đi.
Đương nhiên, Lăng Hàn cũng không muốn mang nó, cái này không phải tự tìm phiền phức sao?
Lăng Hàn cũng cười nói:
- Ta tên Lăng Hàn, ngươi cũng có thể gọi thẳng tên của ta.
Hồ Phong vừa nghe, khóe miệng không khỏi co giật. Hắn là Thánh Nhân, để người ta gọi thẳng tên mình đó là hắn biểu hiện khiêm tốn, hiền hoà, nhưng ngươi một Hằng Hà Cảnh cũng dám như thế? Đệt!
Cho ngươi ba phần màu sắc, ngươi quay đầu liền mở phường nhuộm rồi!
Ngữ khí của hắn chìm xuống nói:
- Ngươi giết người của Hồ gia ta, cho rằng chạy thoát sao?
Lăng Hàn ngược lại nở nụ cười nói:
- Tận lực thử một lần, nhất định không phụ kỳ vọng!
Khóe miệng của Hồ Phong lại có chút co giật, câu nói kia của hắn tự nhiên là nói mát, nhưng Lăng Hàn lại theo lời nói của hắn tiếp tục nói. Ta còn hi vọng ngươi có thể chạy sao? Vậy ta làm Thánh Nhân cặn bã đến cỡ nào, ngay cả một Hằng Hà Cảnh cũng không bắt được?
Hắn chỉ kiêng kỵ trên người Lăng Hàn còn có Thánh Vương tinh huyết mà thôi, tuy hắn rất khẳng định đối phương hẳn chỉ có một giọt, hơn nữa đã dùng mất rồi, nhưng không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Hắn là một người cực kỳ cẩn thận.
Không vội ra tay, không có Thánh Vương tinh huyết, đối phương có thể trốn đi nơi nào?
- Có thủ đoạn gì xuất ra đi.
Hồ Phong lạnh nhạt nói.
Lăng Hàn tâm tư nhạy cảm cỡ nào, lại thêm cùng Đại Hắc Cẩu, lão nhân sâm, con thỏ ở chung lâu, dự đoán lòng người là cao cấp nhất, cười nói:
- Tuy ngươi làm ra một bộ hiền hoà, kỳ thực là dò xét trên người ta có còn Thánh Vương tinh huyết hay không, nếu không có, chỉ sợ sẽ lập tức trở mặt a?
Bị nói trúng rồi!
Sắc mặt của Hồ Phong bất biến, điểm ấy lòng dạ hắn vẫn có, tuy hơn mười ngàn năm qua hắn đều đang tu luyện, nhưng nhanh như vậy liền bước vào Thánh Cảnh, hắn tự nhiên là người thông minh tuyệt đỉnh, năng lực tự kiềm chế siêu cường.
Hắn cười ha ha nói:
- Một Hằng Hà Cảnh nho nhỏ, có tư cách gì làm càn ở trước mặt ta?
- Chà chà.
Lăng Hàn lắc đầu.
- Nếu ta nói, ngươi chỉ là một tiện nhân! Trưởng bối trong nhà bị ta làm thịt, con mẹ nó ngươi lại còn một mặt hòa khí, móa, chưa từng thấy đồ bỏ đi như ngươi! Nếu như ngươi là cháu của ta, ta đã sớm đánh gãy chân chó của ngươi!
Cái này cái này cái này cái này cái này!
Hồ Phong trợn mắt ngoác mồm, cái giun dế này lại dám nhục mạ mình! Tiện nhân? Đồ bỏ đi? Chân chó? Hắn lại nhịn cũng không chịu được a, bị người chỉ vào mũi mắng, hắn lại muốn nhẫn, không phải thành Ô Quy sao!
- Thật là to gan!
Hắn cuối cùng không nhịn được ra tay, sắc mặt có chút dữ tợn.
Nếu như có người của Bát Thạch cấm địa ở đây, nhất định sẽ khó mà tin nổi đến cực điểm. Bởi vì Hồ Phong từ nhỏ đã như ông cụ non, được gọi là “bất động bàn thạch”, mặc cho trời sập ở trước mắt cũng sẽ không thay đổi, khi còn bé chơi đùa, bị người cướp đoạt đồ chơi cũng không khóc không nháo.
Nhưng hiện tại, bàn thạch cũng động hỏa khí, hoàn toàn thất thố, quả thực không thể tưởng tượng!
Cái gọi là “gần đèn thì sáng”, bên người Lăng Hàn đều là người nào? Đại Hắc Cẩu, lão nhân sâm, con thỏ,... ở cùng một chỗ lâu, hắn muốn làm người tức giận, tuyệt đối có thể làm người tức chết.
Lăng Hàn đã sớm vận chuyển Bất Diệt Thiên Kinh, oanh, đánh xuống một đòn, hắn bị đánh bay mấy vạn dặm, trong tinh không hoàn toàn không có lực cản, nếu không có hắn chủ động dừng lại, thì vẫn sẽ bay như thế, đụng vào thiên thạch, tinh thể gì mới sẽ dừng lại.
- Hả?
Hồ Phong không khỏi khiếp sợ, người này có thể đón đỡ một đòn của hắn?
Nghịch thiên rồi! Nghịch thiên rồi!
Tinh Sa Đại Thánh chỉ nói Lăng Hàn vận chuyển một giọt Thánh Vương tinh huyết giết Hồ Anh Mộc, ẩn giấu trận đánh cược trước, vì lẽ đó Hồ Phong cùng Hồ Lạc không biết phòng ngự của Lăng Hàn có thể đạt đến trình độ khủng bố thế nào.
Cái này tuyệt đối không phải bảo y phát uy, mà là thực lực của bản thân.
Đây là công pháp gì?
Con mắt của Hồ Phong nhất thời sáng ngời, làm thiên kiêu của cấm địa, hắn đương nhiên biết lúc trước Tiên Vực phát sinh một hồi đại rung chuyển, đây là nguyên nhân dẫn đến Bát Thạch tộc rời Tiên Vực.
Nhưng so sánh với đó, Bát Thạch tộc ở trong các thế lực bị trục xuất cũng không thể xem như hàng đầu, có người nói thậm chí có Tiên Vương vẫn lạc... Thiên Hà Vương liền được truyền thừa như vậy, mới có thể trong khoảng thời gian ngắn quật khởi, cùng cấm địa hò hét.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.