Thần Đạo Đan Tôn

Chương 1647: Thật tàn sát




- A!
Hắn kêu thảm thiết, bị xé rơi mất một cánh tay.
- Ngộ!
Hắn kêu rên, ngực có thêm một lỗ thủng to.
- Hí!
Hắn cau mày, trên lưng đã trúng một chưởng, ngay cả trái tim cũng phá nát.
Nhưng sức sống của Thánh Nhân thực quá ngoan cường, dù như vậy hắn còn có thể chiến đấu, thậm chí sức chiến đấu không có chịu đến bao nhiêu ảnh hưởng. Đạt đến độ cao như vậy, trọng yếu chính là vận dụng quy tắc thiên địa, chỉ cần thần hồn của hắn bất diệt, sức chiến đấu có thể duy trì ở trạng thái đỉnh cao.
Nhưng mà, thần hồn là thành lập ở trên nhục thể, không có thể xác, thần hồn cũng thành lục bình không rễ, vì lẽ đó chỉ cần đánh nát thân thể của Hồ Anh Mộc, thần hồn của hắn liền lộ ra ngoài, vậy giết liền đơn giản.
Nhưng vào lúc này, khí thế trên người Lăng Hàn đột nhiên rơi xuống.
Hồ Anh Mộc đầu tiên là sững sờ, sau đó đại hỉ, Thánh Vương tinh huyết trên người Lăng Hàn muốn tiêu hao hết.
Hắn chỉ cần kiên trì một hồi nữa, liền có thể vượt qua cửa ải khó.
- Ha ha ha ha!
Hắn cười lớn.
- Chỉ là Hằng Hà Cảnh cũng muốn giết Thánh, ngươi mơ mộng quá rồi!
Đây chính là Thánh Nhân, cho dù Lăng Hàn nắm giữ một giọt Thánh Vương tinh huyết cũng không cách nào tàn sát một tên Thánh Nhân, quá khó giết.
- Thật sao?
Lăng Hàn cười gằn, lấy ra Tiên Ma Kiếm, phốc, cắm vào trong cơ thể của Hồ Anh Mộc.
- Ngươi chỉ là dựa vào một giọt Thánh Vương tinh huyết, chỉ cần Thánh huyết tiêu hao hết, ngươi ở trước mặt bổn tọa ngay cả cái rắm cũng không phải!
Hồ Anh Mộc cười nhạo nói.
- Giun dế chung quy chỉ là giun dế, dù phủ thêm long bào cũng là phế vật! Ngươi... Ồ!
Hắn đột nhiên kinh hãi đến biến sắc, một luồng sát khí đáng sợ ở trong người sôi trào, trong nháy mắt liền phá hoại sinh cơ của hắn hầu như không còn.
Tại sao lại như vậy?
Thần hồn của hắn vội vã xuất khiếu, cho dù bỏ qua thân thể này cũng không tiếc, chí ít có thể bảo vệ mệnh, chỉ cần thần hồn vẫn còn, hắn liền có thể Đông Sơn tái khởi.
Thế nhưng, đã muộn!
Tiên Ma Kiếm là Tiên Kim tạo nên, bị hung binh như vậy đâm vào trong cơ thể, đặc biệt là chỗ yếu, vậy khẳng định là một con đường chết.
Thần hồn của Hồ Anh Mộc xác thực xuất khiếu, nhưng sát khí đã nhiễm, không ngừng ăn mòn thần hồn của hắn, để thần hồn của hắn như phong hoá, trong nháy mắt liền mục nát.
- Không…
Thần hồn của hắn phát ra tiếng rít, vang vọng ở trong thức hải của mỗi người.
Cái này chỉ là trong nháy mắt mà thôi, thần hồn của Hồ Anh Mộc tan thành mây khói, triệt để tiêu vong.
Một vị Thánh Nhân, cứ thế biến mất.
Xoảng, giữa bầu trời vang lên Kinh Lôi, mưa máu dồn dập hạ xuống, một vị Thánh Nhân chết đi, gợi ra thiên địa đau thương. Thánh Nhân từ một loại ý nghĩa nào đó đại biểu thiên địa, Thánh Nhân chết, thiên địa đau buồn.
Tất cả mọi người đều trợn mắt ngoác mồm, thật giết Thánh, chuyện không thể xảy ra lại thật sự phát sinh.
Trời!
Đây tuyệt đối là kỳ tích to lớn nhất trong lịch sử, Hằng Hà Cảnh giết Thánh, hơn nữa không phải Hằng Hà Cực Cảnh, vậy mới có lý luận có thể giết Thánh.
Kéo dài một nén hương thời gian, mưa máu mới ngừng lại, mây đen tiêu tan, tiếng sấm đình chỉ, tất cả khôi phục bình thường.
Lăng Hàn xoay người quay về, thần quang trên người hắn đã yếu đi một đoạn dài, nhưng ánh mắt của tất cả mọi người nhìn về phía hắn vẫn tràn ngập kính nể như cũ.
- Theo bản tọa.
Tinh Sa Đại Thánh đưa tay cuốn một cái, mang Lăng Hàn về Cổ Viện, ngay cả chín Tiểu Thánh cũng không có kêu theo.
Chu Tú Nhi vừa hãi vừa sợ vừa hận, Lăng Hàn lại có thể giết Thánh, cái này tự nhiên hù chết nàng, nhưng Tinh Sa Đại Thánh hoàn toàn không thấy nàng “tao ngộ”, làm cho nàng cực kỳ phẫn nộ... ta là thê tử của ngươi, mẫu thân của con trai ngươi a!
Lăng Hàn cùng Tinh Sa Đại Thánh mật đàm sắp tới một ngày, lúc này mới trở về, hắn lập tức kêu lên hai nữ, chuẩn bị rời Mộc Đồ Tinh.
Ngày đó, hắn thỉnh giáo Tinh Sa Đại Thánh rất nhiều, đặc biệt phương diện liên quan tới thôi diễn, biết được bước vào Thánh Vương, cường giả quả thật có năng lực như vậy, nhưng vô cùng mơ hồ, chỉ có Thánh Vương chuyên tu phương diện này mới có thể làm đến mức độ tỉ mỉ xác thực.
Không may, tên Lão tổ kia của Bát Thạch cấm địa chính là Thánh Vương như vậy.
Hồ Anh Mộc chết đi, không cần mấy ngày vị lão tổ này sẽ giết tới, bởi vậy Lăng Hàn nhất định phải rời đi, mà Tinh Sa Vũ Viện cũng sẽ làm dáng một chút, truy nã Lăng Hàn.
Không những không thể ở Tứ Phương Tinh Vực, thậm chí tinh vực phụ cận cũng không được, Thánh Vương thôi diễn cũng không phải vạn năng, khoảng cách càng gần liền càng chính xác, ngược lại thì càng mơ hồ.
Phải lập tức rời đi, Thánh Nhân có thể xé rách không gian, tốc độ còn nhanh hơn Xuyên Vân Toa, không đi liền không kịp.
Lăng Hàn trưng cầu ý kiến của đám người Vũ Hoàng một hồi, bọn họ đều biểu thị muốn lưu lại, nơi này Vương giả như mây, cùng những Vương giả này đấu võ, có thể để cho tu vi của bọn họ tiến cảnh càng nhanh hơn.
Lăng Hàn lưu lại lượng lớn Luân Hồi Thụ Diệp, còn có thật nhiều Thần binh, Thánh liệu đỉnh cấp, cung ứng đám người Vũ Hoàng chọn, hắn có thể làm cũng đã làm đến cực hạn... mọi người đều có công pháp đỉnh cấp, vật liệu đỉnh cấp, lại có tài nguyên của Vũ Viện bồi dưỡng, nếu như vậy vẫn chưa thể đi đến mức tận cùng, Lăng Hàn cũng không thể nói gì được.
Làm xong tất cả những thứ này, Lăng Hàn liền dẫn Nữ Hoàng cùng Thiên Phượng Thần Nữ lên đường, hiện tại tranh thủ từng phút từng giây.
Ở ngày thứ tư Lăng Hàn rời đi, một vệt kim quang đại đạo đột nhiên từ trong tinh không hạ xuống, rơi xuống trên Mộc Đồ Tinh, sau đó, Thánh uy khủng bố dật động, để mỗi người đều từ sâu trong nội tâm run rẩy.
- Còn không ra gặp bản tọa?
Một thanh âm vang lên, một lão giả xuất hiện, Thánh uy cuồn cuộn, như chúa tể cửu thiên thập địa.
Tinh Sa Đại Thánh lập tức xuất hiện, vừa nhìn thấy người tới liền lộ ra vẻ kinh hãi.
Đây là một vị cường giả vô thượng, cả người quấn quanh khí tức hỗn độn, ngay cả hắn cũng nhìn không thấu, chỉ có thể từ trên âm thanh phán đoán, tuổi của người này hẳn rất già rất già rồi. Mà ở bên cạnh hắn, còn có một người trẻ tuổi, tương tự là Thánh Nhân!
Thế nhưng, quá trẻ tuổi, nhiều nhất sẽ không vượt qua mười vạn năm, thậm chí có khả năng chỉ có một hai vạn tuổi.
Tinh Sa Đại Thánh cực kỳ kinh ngạc, Thánh Nhân một hai vạn tuổi?
Cho dù là thiên tài, ở thời điểm một hai vạn tuổi cũng chỉ là Nhật Nguyệt Cảnh a? Nhưng vị trước mắt này là Thánh Nhân, tuy còn chỉ là Tiểu Thánh, nhưng đã bước vào Thánh cấp, bước mấu chốt nhất a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.