Thần Đạo Đan Tôn

Chương 1646: Ta muốn giết Thánh




Đây là Thánh Vương uy hiện ra.
Đùng đùng đùng đùng, phàm phu tục tử tất cả đều quỳ xuống, ngay cả Thiên Hạ Đệ Nhị, Tử Thần Phong cùng Vương giả cấp ba cũng không thể ngoại lệ, hết cách rồi, đây chính là Thánh Vương uy, ngự trị ở trên tất cả.
Có thể đứng, chỉ có chư vị Thánh Nhân, ngoài ra còn có Nữ Hoàng, Thiên Phượng Thần Nữ... ặc Đại Hắc Cẩu!
- Ngươi được Thánh Vương tinh huyết, hơn nữa còn là hoàn chỉnh!
Hồ Mộc Anh kinh hãi đến biến sắc, lần này hắn thực sự là thay đổi sắc mặt, lần đầu cảm giác đối phương uy hiếp trở nên chân thực.
Ánh mắt của Lăng Hàn uy nghiêm đáng sợ, không nói gì, một kẻ hấp hối sắp chết mà thôi.
- Nghĩ muốn giết ta, nằm mơ!
Hồ Mộc Anh không thể làm gì khác hơn là tự nói tự đáp.
- Bát Thạch cấm địa ta sở trường về thôi diễn, coi như ngươi chạy trốn tới chân trời góc biển, cũng nhất định chỉ có một con đường chết.
Đây chính là biến tướng kinh sợ, ngươi tuyệt đối đừng muốn giết ta, bằng không ngươi cũng chạy không được, chính là ý này.
Trong lòng Lăng Hàn hơi động, lúc trước đám người Hồ Xán lại vừa vặn tìm tới như thế, kia là được Lão tổ trong tộc chỉ điểm, thôi diễn đạt được, chỉ là năng lực thôi diễn như vậy hiển nhiên có chỗ thiếu sót rất lớn, nếu không thì mấy người Hồ Xán cũng sẽ không chết.
Năng lực như vậy không thể khinh thường, nhưng cũng không phải vạn năng.
- Lăng Hàn, cân nhắc sau đó làm.
Tinh Sa Đại Sa không có tiếp tục khuyên, chỉ nhắc nhở một câu. Hiện tại Lăng Hàn quá mạnh mẽ, có thể cùng hắn đứng ngang hàng.
Lăng Hàn gật đầu nói:
- Ta nghĩ rõ ràng, con rệp này nhất định phải giẫm chết!
Đệt!
Hồ Anh Mộc thầm mắng một câu, nhưng rắm cũng không dám thả một cái, xoay người bỏ chạy.
Người ta vận chuyển một giọt Thánh Vương tinh huyết, thực lực bây giờ đủ để sánh vai Đại Thánh, đánh cọng lông a! Bảo y trên người hắn cũng chỉ có thể chịu đựng chừng trăm lần công kích, đạt đến hạn mức tối đa này liền tan rã.
- Muốn đi?
Lăng Hàn cười gằn, nếu đã dùng Thánh Vương tinh huyết, lúc này còn có thể thả ngươi đi?
Hắn ra tay, một tay che trời, tóm về phía Hồ Anh Mộc.
Vào lúc này, Lăng Hàn chính là Đại Thánh!
Đại Thánh ra tay, thật giống như vừa nãy Lăng Hàn không thể tránh thoát Hồ Anh Mộc công kích, Tiểu Thánh cũng đồng dạng không thể tránh né, chỉ có đón đỡ.
Vù, bảo y phát quang, thần văn óng ánh, bạo phát uy năng lớn, miễn cưỡng cản lại đòn đánh này của Lăng Hàn.
Lăng Hàn đương nhiên sẽ không để ở trong lòng, tuy Thánh Vương tinh huyết cũng có thời hạn, nhưng tuyệt đối có thể để cho hắn đánh ra không chỉ một trăm lần công kích.
Nói cách khác, Hồ Anh Mộc chết chắc rồi.
Dám ra tay cướp thê tử của mình, hắn không chết ai chết?
Ầm! Ầm! Ầm!
Lăng Hàn cuồng oanh Hồ Anh Mộc, làm cho đối phương chỉ có phần chịu đòn.
Tất cả mọi người trố mắt ngoác mồm, càng nghĩ đến một sự tình quên đi.
Kỳ thực Lăng Hàn căn bản không cần cùng đối phương đánh cược một chiêu gì, hoàn toàn có thể trực tiếp ra tay phế bỏ đối phương. Nhưng vì cái gì Lăng Hàn muốn nhiễu vòng tròn?
Đó là Lăng Hàn muốn cho Hồ Anh Mộc trước tiên cúi đầu xin lỗi!
Bằng không, người ngạo khí như Hồ Anh Mộc, cho dù bị Lăng Hàn tiêu diệt, lại há có thể mở miệng nhận sai?
Quá hả giận!
Trước hết để cho ngươi nhận lỗi, lại làm thịt ngươi.
- Lăng sư huynh uy vũ!
- Lăng sư huynh khí phách!
- Lăng sư huynh, ta muốn cùng ngươi sinh hầu tử!
Mọi người gọi thành một đoàn, rất nhiều nữ đệ tử càng không rụt rè, ngay cả Long Hương Nguyệt cũng muốn kéo hắn lên giường.
Lăng Hàn không ngừng ra tay, ở dưới Thánh Vương tinh huyết ủng hộ, lực lượng của hắn đạt đến mức độ không thể tưởng tượng nổi.
Hắn nắm giữ bí pháp cũng không hề tăng lên, nhưng lực lượng đạt đến mức độ nhất định, vậy dĩ nhiên là hình thành nghiền ép, huống hồ, Thánh Vương tinh huyết cũng có Thánh Vương quy tắc, chỉ là Lăng Hàn không thể nào hiểu được, tự do điều khiển, chỉ có thể một đòn một đòn đánh văng ra ngoài.
Cái này không thể dùng để lĩnh ngộ, nhưng lại có thể dùng để chiến đấu.
Tình huống của Hồ Anh Mộc bắt đầu xấu đi, bảo y trên người ở dưới không ngừng oanh kích tiêu hao nghiêm trọng, từng viên từng viên phù văn trở nên ảm đạm, bắt đầu xuất hiện rạn nứt.
Hắn cắn răng, nếu đối phương dùng Thánh Vương tinh huyết, hiển nhiên là quyết định chủ ý muốn làm thịt hắn, dù mở miệng xin tha cũng vô dụng. Mà hắn cũng không thể cầu xin giun dế, chút cốt khí ấy hắn vẫn có.
Hắn không cam lòng, đường đường Thánh Nhân, hơn nữa còn từ cấm địa đi ra, lại bị một tên tiểu bối Hằng Hà Cảnh đánh giết, dù chết cũng bị đóng ở trên trụ sỉ nhục, để tiếng xấu muôn đời.
Hắn liều mạng phá vòng vây.
Đáng tiếc, ở trước mặt một vị Đại Thánh, Tiểu Thánh mạnh hơn, vậy cũng chỉ là Tiểu Thánh.
Hồ Anh Mộc cũng không có được ban cho Thánh Vương tinh huyết, đây đối với Thánh Vương cũng là một loại tiêu hao to lớn, sẽ thương tới bản nguyên. Nhưng hắn chính là Thánh Nhân, hơn nữa còn có một bảo y, ngay cả Đại Thánh công kích cũng có thể hóa giải, ở hắn nghĩ đến, đủ để hoành hành Thần giới.
Nhưng mà, hắn gặp phải một “tên thô lỗ”, biết rõ gốc gác của hắn kinh người cỡ nào, còn cầm lấy hắn không tha.
Cần gì chứ?
Hồ Anh Mộc toàn lực phá vòng vây, nhưng ở trước mặt Lăng Hàn hiện tại, đây căn bản là chuyện không thể nào. Chỉ cần hắn vọt một cái, liền bị một bàn tay khổng lồ che trời vỗ trở lại, chỉ để cho mình váng đầu hoa mắt.
Nhiều học sinh tê cả da đầu, đây là muốn giết Thánh!
Thánh Nhân cao cao tại thượng, cho dù cường giả như Tinh Sa Đại Thánh cũng sẽ không dễ dàng đi trấn áp Tiểu Thánh khác, bởi vì Thánh Nhân ở trên tốc độ là gần như, nếu một phương muốn chạy trốn, một phương khác chỉ có thể ở phía sau phí công đuổi.
Hiện tại không giống, ai bảo Hồ Anh Mộc chủ động xông đến, chẳng khác gì tự chui đầu vào lưới, như vậy còn có thể chạy, vậy còn có Thiên Lý sao?
Há không phải nói, Tiểu Thánh nào cũng có thể tới nơi này tiểu một phát, nhưng Tinh Sa Đại Thánh chỉ có thể ngồi xem?
Đùa giỡn.
Bởi vậy, chí ít mấy trăm triệu năm qua cũng chưa từng nghe nói có Thánh Nhân bị giết, chết già thì có, nhưng chết trận lại một cái cũng không.
Nhưng hiện tại, một màn khiến người ta kích động đang muốn trình diễn!
Giết Thánh, hơn nữa người giết Thánh lại còn là một Hằng Hà Cảnh!
Trời!
Hồ Anh Mộc điên cuồng, hắn không tiếc thiêu đốt bản nguyên, nếu không hắn khẳng định chỉ có một con đường chết, đến trình độ này, hắn không liều cũng không được. Nhưng Tiểu Thánh thiêu đốt bản nguyên thì đã làm sao, vẫn không cách nào ngang hàng sức chiến đấu của Đại Thánh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.