Thần Đạo Đan Tôn

Chương 1618: Thánh Vương huyết




Ạch, lại kéo trở về.
Thiên Hà Vương được di bảo của một vị Tiên Vương, tuy số lượng không nhiều, nhưng đây là Thần giới, đủ để lực lượng của Thiên Hà Vương tăng mạnh, nhất phi trùng thiên. Nhưng đây cũng không phải là cơ duyên to lớn nhất, trong di vật của Tiên Vương còn có một chổ, chính là tổ địa của vị Tiên Vương này, ngay cả Tiên Vực cũng không người nào biết.
Coi như biết, còn cần phương pháp đặc thù mới có thể mở ra, mà cái phương pháp này ở trong tay Thiên Hà Vương.
Thiên Hà Vương đã sớm cực kỳ khát vọng xông vào Tiên Vực, đồng thời, hắn còn triệu tập một vài người cùng chung chí hướng, tỷ như Thập Nhị Tướng, bọn họ đều là Cổ Tộc, bằng không cũng không thể mỗi người đều bước vào cấp bậc Đại Thánh.
Nhưng ở thời điểm Thiên Hà Vương đắc ý nhất, hắn gặp phải rất nhiều cấm địa vây công, mà mầm tai hoạ lại xuất hiện ở trên người trợ thủ hắn hết sức tin tưởng.
Khai Vân Vương.
Cùng hắn tình như huynh đệ, nhưng lại thông báo, liên hệ tất cả đại cấm địa, mai phục ở trên con đường tam Phượng kéo chiến xa cần trải qua.
Sau trận chiến này, mười hai vị đại tướng trực tiếp chết trận mười một tên, tên cuối cùng là ở dưới sự liều chết bảo vệ của Thiên Hà Vương mới có thể chạy trốn, nhưng chạy ra xong cũng hồn về Tây Thiên.
Cũng còn tốt, người này trốn vào một tiểu thế giới, tránh thoát cấm địa tìm tòi, cũng thành lập Thập Nhị Cung bí cảnh, truyền xuống di bảo của Thiên Hà Vương.
Lại nói tuy Thiên Hà Vương gặp phải rất nhiều cấm địa Thánh Vương vây công, nhưng hắn thật vô cùng tuyệt vời, dưới tình huống như vậy vẫn trọng thương Khai Vân Vương, đồng thời lưu lại phong di thư này, đưa chiến xa đi, một mình ngăn cản những Thánh Vương kia.
Đương nhiên, hắn cuối cùng vẫn lạc, bị chư Thánh Vương vây công còn có thể không chết, vậy quá không có thiên lý.
Có thể ở Thần Giới tu đến Thánh Vương, thật giống như ở trong tiểu thế giới tu đến Phá Hư tầng chín, kia đều là thiên tài đỉnh tiêm.
- Thiên Hà Vương nói, được di bảo, liền phải vì hắn giết chết Khai Vân Vương, bằng không, máu của hắn sẽ hóa thành nguyền rủa, vĩnh viễn dây dưa chúng ta.
Vẻ mặt của Lăng Hàn quái lạ, xem xong phong di thư này, giọt máu kia phảng phất như sống lại, muốn phân biệt đi vào trong cơ thể Lăng Hàn cùng Loạn Tinh nữ hoàng.
Cho dù Thánh Vương chết đi ngàn tỉ năm, chấp niệm vẫn như cũ cực kỳ đáng sợ, có thể chém Tiểu Thánh, Trung Thánh, thậm chí Đại Thánh yếu kém cũng phải gặp đại kiếp.
Đáng tiếc chính là, đây chính là trong Hắc Tháp!
Đừng nói chỉ là một giọt máu, một tia chấp niệm của Thánh Vương, ngay cả tự thân tới thì đã có sao?
Lăng Hàn kiên quyết sẽ không để cho một giọt máu của người khác tiến vào trong cơ thể, thê tử là càng đừng hòng, hắn nhìn giọt máu nói:
- Xin tiền bối yên tâm, đợi ta bước vào Đại Thánh hoặc Thánh Vương Cảnh, tất nhiên sẽ tìm Khai Vân Vương kia tính sổ.
Mục đích Khai Vân Vương làm phản đương nhiên là di bảo của Tiên Vương, hắn đã sớm biết nơi tổ địa của Tiên Vương, nhưng pháp tắc mở ra trước sau chỉ có Thiên Hà Vương biết, hiện tại đã biến thành của Lăng Hàn cùng Loạn Tinh nữ hoàng.
Có điều, Khai Vân Vương vẫn được đến Tiên Vương bí pháp, không nói có thể trở thành Tiên Vương, nhưng dựa vào cái này tiến vào Tiên Vực không khó lắm. Nhưng Thiên Hà Vương trọng thương Khai Vân Vương, tổn thương bản nguyên của đối phương, cũng đứt đoạn mất hi vọng bước vào Trảm Trần của đối phương.
Vì lẽ đó, chỉ cần Lăng Hàn bước vào Đại Thánh hoặc Thánh Vương Cảnh, liền có tư cách chém giết Khai Vân Vương.
Thiên Hà Vương hận nhất chính là Khai Vân Vương, lúc trước liều mạng cũng đánh Khai Vân Vương trọng thương, chính là không muốn để cho đối phương tiến vào Tiên Vực, vậy cho dù cuối cùng không có ai có thể được di bảo của hắn, Khai Vân Vương cũng sẽ tuổi thọ khô cạn mà chết, không cách nào vĩnh sinh.
Đương nhiên, có người có thể báo thù cho hắn đương nhiên là tốt nhất.
- Bị người tin tưởng nhất phản bội, yêu nhau giết nhau, không chết không thôi a.
Lăng Hàn cảm khái nói.
Hắn không cách nào tưởng tượng nếu như bị Phong Phá Vân, Vũ Hoàng, Mộ Dung Thanh ở sau lưng đâm một đao sẽ là cảm thụ gì, hắn cũng tuyệt đối không tin ba vị huynh trưởng sẽ đối với hắn như vậy, lại như hắn vĩnh viễn không phản bội ba vị huynh trưởng của mình.
- Ta hận nhất chính là người như thế, coi như không có Thiên Hà Vương thỉnh cầu, ta cũng sẽ làm thịt hắn!
Lăng Hàn oán hận nói.
Ở hắn nghĩ đến, chỉ cần đám người Vũ Hoàng nói ra, hắn sẽ không chút do dự mà nói ra tổ địa Tiên Vương cùng phương pháp mở ra, bảo vật quý giá nữa lại bù đắp được tình huynh đệ sao?
- Ta nghĩ, nếu như Khai Vân Vương mở miệng, Thiên Hà Vương hẳn sẽ không từ chối, bằng không hắn ở sau khi bị phản bội cũng sẽ không phẫn nộ như vậy.
Lăng Hàn lắc đầu.
Loạn Tinh nữ hoàng tiếp lời nói:
- Có khi Khai Vân Vương này xưa nay chưa từng thật tình với Thiên Hà Vương, hắn vừa bắt đầu mục đích chính là vì từ trên người Thiên Hà Vương được chỗ tốt, vì lẽ đó suy bụng ta ra bụng người, cho rằng Thiên Hà Vương chắc chắn sẽ không nói bí mật với mình, hơn nữa còn sẽ đề phòng mình, liền binh đi nước cờ hiểm, dẫn sói vào nhà.
Lăng Hàn lắc đầu, dựa theo cái này xem ra, cự trảo chọc thủng kho báu kia nói không chắc chính là Khai Vân Vương, hắn tự nhiên rành rẽ nhất nơi của kho báu.
- Lão khốn nạn này, còn phá huỷ nhiều Thần Thiết Thánh liệu của ta như vậy, ta không để yên cho hắn!
Hắn cắn răng nói, cái cự trảo này không biết phá hoại bao nhiêu Thánh liệu, để hắn đau lòng chết mất.
Loạn Tinh nữ hoàng lắc đầu bật cười, nàng không nghĩ tới Lăng Hàn còn có một mặt “đáng yêu” như thế.
Còn sót lại một tờ giấy, đây thật là Thánh Nhân pháp chỉ, phong ấn một đòn tuyệt mạnh của Thiên Hà Vương. Có điều, lúc đó Thiên Hà Vương đã cùng đường bí lối, có thể lưu lại một phong di thư cũng đã rất tốt, bởi vậy pháp chỉ này phòng hộ liền không quá ra sức.
Theo thời gian chuyển dời, đại bộ phận lực lượng cùng quy tắc trong pháp chỉ đã trôi đi, hiện tại uy lực chỉ là Hằng Hà Cực Cảnh hậu kỳ, ngay cả uy lực của Thánh cấp cũng không còn.
Hơn nữa, còn chỉ có thể sử dụng một lần.
- Giọt máu này đúng là có thể lợi dụng một chút.
Lăng Hàn thầm nghĩ, cái này không phải Thánh Vương huyết phổ thông, mà là Thánh Vương tinh huyết, trên người của Thiên Hà Vương cũng không có bao nhiêu giọt, bằng không làm sao có thể để một tờ giấy trường tồn vạn cổ?
Thần tính trong tinh huyết đã tiêu hao gần hết, nhưng sát khí của Thánh Vương vẫn còn, vứt ra vẫn như cũ có uy lực đáng sợ không gì sánh nổi.
- Lại thêm một đòn sát thủ, đáng tiếc giống pháp chỉ, cũng chỉ có thể sử dụng một lần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.