Thần Đạo Đan Tôn

Chương 1617: Di thư




- Còn có một bộ phận bảo vật cuối cùng không có lấy đi, nói không chắc biến số ở nơi đó.
Lăng Hàn nhìn về nơi sâu xa của kho báu, theo lý mà nói, bảo vật càng quý giá thì càng đặt ở nơi sâu xa.
Loạn Tinh nữ hoàng cũng tràn đầy chờ mong, tuy tổ tiên của nàng đến từ Tiên Vực, nhưng nàng ngoại trừ huyết mạch thơm lây ra, kỳ thực cũng không có được chỗ tốt khác, bởi vậy nàng cũng hết sức tò mò bảo vật của Tiên Vực là hình dáng gì.
Hai người tiếp tục thu lấy bảo vật bốn phía, rất nhanh, cái kho báu này liền bị thu hết sạch, mà phía trước, chỉ còn lại một bàn trà, phía trên có một cái hộp ngọc.
Sẽ không lại tới thế giới trong hộp gì chứ?
Lăng Hàn cùng Nữ Hoàng lẫn nhau nhìn, thẳng đến lúc này, bọn họ đều không có phát hiện đồ vật Thánh cấp trở lên, quả thật cái kho báu này tương đối quý giá, nhưng thế lực trong Tiên vực cả tộc di dời, gốc gác hẳn có thể đạt đến mức độ như thế.
Trước đó Lăng Hàn từng thấy ký ức của Đinh Tử Chân, đối với gốc gác của Đinh gia vẫn hơi hiểu biết, mà Đinh gia chính là thế lực Trảm Trần Cảnh, như vậy Lão tổ có thể lấy mười tính toán, hiển nhiên, cái này không thể nào là gia tộc cao cấp ở Tiên Vực.
Tài lực của Đinh gia liền không thua kém nơi này, bởi vậy muốn nói một cấm địa sẽ vì vậy vây công Thiên Hà Vương, Lăng Hàn là không thể nào tin được.
Có thể, trong hộp ngọc cất giấu chí bảo kinh người.
- Cẩn thận!
Nữ Hoàng Đại Nhân nhắc nhở, tay phải nhưng nắm viên gạch thật chặt, tình huống không đúng liền sẽ đánh ra.
Lăng Hàn gật đầu, hai tay đặt ở trên hộp ngọc, chậm rãi mở ra.
Hộp ngọc không một chút trầm trọng nào, dễ dàng liền mở ra, một vệt kim quang kích bắn, cũng không có lực sát thương gì, nhưng tràn ngập khí tức hùng vĩ, như một vị thần linh viễn cổ tỉnh lại.
Theo hộp mở ra càng ngày càng nhiều, kim quang phủ kín toàn bộ kho báu, thậm chí xông ra cung điện, tràn ngập ở trên bầu trời.
Nhưng cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi, kim quang nhạt đi, chỉ thấy trong hộp lại chỉ có hai cuộn giấy.
Chuyện này... Đây cũng là bảo vật?
Cho dù hai tờ giấy này đều là Thánh Vương pháp chỉ, vậy cũng có số lần sử dụng, thời gian có hạn, càng không đáng cấm địa ra tay a.
Quái lạ.
- Ồ!
Lăng Hàn sững sờ, hắn ở trên một tờ giấy phát hiện vết máu, chỉ một chút xíu liền cho hắn cảm giác trấn áp chư thiên, trầm trọng đến không cách nào hình dung, đây tuyệt đối thuộc về một vị cường giả vô thượng.
Cũng còn tốt chính là, trong giọt máu này cũng không có sát cơ, bằng không một giọt máu của Thánh Nhân liền có thể xoá bỏ Hằng Hà Cảnh.
Lăng Hàn muốn cầm lên, lại phát hiện nó cực kỳ nặng, mặc hắn làm sao dùng sức cũng vô dụng, tờ giấy cũng không nhúc nhích, hơn nữa không có một chút xíu di động.
- Không bắt được ngươi sao!
Lăng Hàn hừ một tiếng, nếu trong máu tươi không có sát cơ, hắn trực tiếp lấy thần thức bao vây hộp ngọc, sau đó hơi suy nghĩ, hộp ngọc liền bị thu vào trong Hắc Tháp.
Ha, tiến vào Hắc Tháp, Thánh Vương thì đã làm sao, như thường chôn giết.
Nói đến, lá bài tẩy to lớn nhất của Lăng Hàn kỳ thực là Hắc Tháp, ngay cả Bất Diệt Thiên Kinh cũng là Hắc Tháp truyền thừa.
Đáng tiếc a, Hắc Tháp vẫn không thể tùy ý sử dụng, bằng không hắn ở Thần Giới hẳn là vô địch, xem ai khó chịu liền thu vào Hắc Tháp, tùy ý dằn vặt.
- Thê tử, chúng ta tiến vào Hắc Tháp.
- Ừm.
Hai người Lăng Hàn tiến vào Hắc Tháp, tiếp tục nghiên cứu hộp ngọc kia.
Lúc này, Lăng Hàn liền lẫm lẫm liệt liệt, tùy ý liền mở hộp ngọc ra, sợ cái gì chứ?
Lại đưa tay, tờ giấy liền bị dễ dàng cầm lên, nhẹ như một tờ giấy... cái này vốn là một tờ giấy a, chỉ là dính một giọt máu mới trở nên ghê gớm.
- Thánh Vương huyết sao?
Lăng Hàn ngẩng đầu hỏi, nhưng hỏi không phải Loạn Tinh nữ hoàng.
Tiểu Tháp lặng yên hiện lên, nhẹ nhàng lay động một hồi nói:
- Không sai.
- Có khả năng là Thiên Hà Vương lưu lại.
Lăng Hàn suy đoán nói.
Loạn Tinh nữ hoàng chỉ mỉm cười, cũng không giục, ở trước mặt Lăng Hàn nàng kiên trì tốt đến kinh người. Cho nàng mà nói, Lăng Hàn mới là bảo vật quý giá nhất thế gian, nàng nắm giữ người này chẳng khác nào nắm giữ toàn bộ thế giới.
Lăng Hàn chậm rãi mở giấy ra, cái này như pháp chỉ cuốn lên, lấy một giọt máu trấn áp, có thể trường tồn thiên cổ, bằng không lực lượng thời gian có thể phá hủy tất cả.
- Một phong thư!
Lăng Hàn nhìn lướt qua, đây cũng không phải là pháp chỉ, xác thực mà nói, cũng không phải thư, mà là một di thư.
Hắn cùng Nữ Hoàng đứng sóng vai đọc.
Hồi lâu sau, bọn họ thả di thư xuống, đều hiểu rõ chuyện năm đó đến thất thất bát bát, mà di thư này, xác thực cũng là bảo vật quý giá nhất nơi đây... không phải bản thân di thư, mà là lưu lại một tin tức.
Sự tình còn phải nói từ đầu.
Thiên Hà Vương cũng không phải là người của cấm địa, nhưng hắn thuộc về thượng cổ thiên kiêu, sau khi thức tỉnh huyết mạch, con đường võ đạo của hắn đi rất thuận, hơn nữa, cũng từ trong tổ huấn đời đời truyền lại biết được có tồn tại của Tiên Vực.
Nhưng qua nhiều năm như vậy, kỳ thực rất nhiều Cổ Tộc cũng không tin có Tiên Vực tồn tại, cho rằng đây chỉ là tổ tiên nói bậy.
Thiên Hà Vương mới đầu cũng không tin, nhưng theo huyết mạch của hắn trở nên càng ngày càng mạnh, hắn dần dần tin tưởng, cũng bước lên con đường tìm kiếm manh mối của Tiên Vực. Nhưng kết quả, Tiên Vực là không có chút đầu mối nào, lại làm cho hắn tìm được động phủ của một vị Tiên Vương.
Hắn chỉ biết lúc trước phát sinh một hồi náo động lớn, vị Tiên Vương này một mình giết ra Tiên Vực, cuối cùng chết đi, mà bên người mang theo bảo vật đều bị Thiên Hà Vương đoạt được... đại bộ phận chính là Thánh liệu Lăng Hàn nhìn thấy.
Điều này cũng như Tiểu Tháp từng nói, trên Thần Thiết cấp hai mươi chính là Tiên Kim, chưa từng có qua tương xứng. Nếu không thì, Tiên Vương như thế nào sẽ không có Thần Thiết cấp hai mươi mốt, hay là Tiên Kim cấp năm...
Không có, trên Thánh liệu đỉnh cấp chính là Tiên Kim, một bước lên trời.
Nhưng ngay cả một vị Tiên Vương cũng không có Tiên Kim, điều này nói rõ cho dù là ở Tiên Vực, Tiên Kim cũng cực kỳ quý giá.
Lăng Hàn không khỏi nắm Tiên Ma Kiếm thật chặt, ở trước khi thực lực của hắn không có đại thành, ở Tiên Vực lấy ra Tiên Ma Kiếm không phải là một chuyện tốt, vạn nhất bị người nhận ra, nói không chắc Tiên Vương cũng muốn truy sát hắn.
Ở Tiên Vực, cường giả có thể nhìn thấu Hắc Tháp hẳn không ít, cái này không còn là che chở tuyệt đối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.