Thần Đạo Đan Tôn

Chương 1613: Lai lịch cấm địa (Thượng)




Quái lạ, rõ ràng mọi người đều bị gió núi ảnh hưởng, mỗi người không cách nào phát huy ra sức chiến đấu mạnh nhất, một tiểu cực vị mà thôi, làm sao lợi hại như vậy?
Lẽ nào đối phương thực sự là người của Đại Lăng cấm địa gì? Nếu không, nơi nào dạy ra thiên tài mạnh như thế?
- Đúng là coi thường ngươi!
Hồ Tĩnh trước ra tay giải vây đứng dậy, trên mặt có vẻ tức giận, nàng đã ra tay rồi, nhưng vẫn không thể nào bảo toàn Hồ Binh, để trong lòng nàng sinh tức giận.
Lăng Hàn không có để ý tới, tiếp tục đào bậc thang.
Đây là miệt thị cỡ nào?
Thời khắc này, Hồ Tĩnh thật sự có kích động muốn giết người.
Loạn Tinh nữ hoàng đứng dậy nói:
- Phu quân nhà ta không đếm xỉa tới ngươi, ta cùng ngươi qua hai chiêu.
Ánh mắt của Hồ Tĩnh thâm độc, nàng vốn là hận Loạn Tinh nữ hoàng đoạt danh tiếng của mình, lại thêm ở trên người Lăng Hàn bị tức, vừa vặn trút lên người nữ nhân này. Nàng sẽ không giết đối phương, mà muốn ở trên mặt của đối phương lưu lại vết thương đại đạo lau không đi, làm cho đối phương vĩnh viễn biến thành một kẻ xấu xí!
Xem ngươi còn dám cợt nhã làm dáng không!
Nàng trực tiếp ra tay, khẽ quát một tiếng, ngọn núi ầm ầm ầm vang lên, vô số đá từ dưới nền đất thò ra, như từng thanh trường mâu, đâm xuyên về phía Loạn Tinh nữ hoàng.
Nữ Hoàng Đại Nhân không phải là Lăng Hàn, không có thể phách kinh người, ở đây đồng dạng phải bị hạn chế to lớn, nhưng nàng còn có một khối Thái Sơ Thạch, đây chính là Thần Khí có thể hóa giải tất cả công kích.
Nàng xông ra ngoài, oành oành oành oành, viên gạch bay qua, tất cả đều nát.
Một đại mỹ nữ lại cầm một cục gạch, đây nhất định không ra ngô ra khoai, nhưng nữ hoàng đẹp là nghiền ép tất cả, cho dù vung vẩy viên gạch cũng đẹp đến nổi bong bóng, khiến người ta tâm thần thoải mái.
Nàng trực tiếp giết tới, một viên gạch đập lên mặt Hồ Tĩnh.
Ở gió núi ảnh hưởng, Hồ Tĩnh làm sao chặn, đùng, liền bị đánh bay ra ngoài, ầm ầm nằm trên đất.
Lần này nàng bị thương còn nghiêm trọng hơn Hồ Binh nhiều, là được người nâng dậy, trên mặt thình lình ấn vài chữ “Tiên Tổ Văn Tâm”, rất chọc người ta cười.
Nhưng đám người Hồ Xán lại không hề có ý cười, bọn họ nhìn chằm chằm viên gạch trong tay Nữ Hoàng, dồn dập nhíu mày.
- Thái Sơ Thạch?
Hồ Xán trầm giọng nói.
Nữ Hoàng Đại Nhân không để ý tới, nàng không có nghĩa vụ trả lời bất luận người nào, người ta kiêu ngạo yêu kiều a.
- Không sai được, nhất định đúng là Thái Sơ Thạch, ngoại lực không tổn thương, lại có khắc truyền văn, tất là Thái Sơ Thạch.
Một cô gái rất khẳng định nói, nàng gọi Hồ Thư Ngữ, tu vi đại viên mãn sơ kỳ.
- Đoạt lại!
Những người khác đều là hai mắt phát sáng.
Đừng xem Thái Sơ Thạch không có tác dụng gì quá to lớn, nhưng bởi vì đặc tính không hư này, có lúc cũng sẽ dùng để ghi chép một ít bí mật, mới có thể đời đời truyền thừa, bởi vậy trong Thái Sơ Thạch có khả năng bao hàm bí pháp kinh người.
Lùi một bước mà nói, cho dù không có, Thái Sơ Thạch ở Thần Giới cũng bất phàm, có thể trở thành chí bảo phòng ngự.
Nhưng vấn đề là, gió núi nơi này quá mạnh, áp chế tu vi của bọn họ rất lớn, đã như thế, Nữ Hoàng Đại Nhân nắm giữ Thái Sơ Thạch liền uy vũ, làm sao thắng được nàng?
Không phải bọn họ không mạnh, mà là hoàn cảnh nơi này quá thiên vị Nữ Hoàng Đại Nhân.
- Đi, chúng ta trước tiên đi chỗ khác, chỉ cần bọn họ xuống núi, chúng ta liền bắt bọn họ!
Hồ Xán quyết định thật nhanh, cho dù hắn là đại viên mãn đỉnh cao cũng không có nắm chắt ở chỗ này bắt được Lăng Hàn cùng Loạn Tinh nữ hoàng.
Đặc biệt là Lăng Hàn, quá quái lạ, thật giống như căn bản không bị gió núi ảnh hưởng.
- Ai ai ai, đi cái gì chứ?
Lăng Hàn đứng lên.
- Đang hàn huyên vui vẻ, tại sao có thể ra đi không lời từ biệt?
Ai hàn huyên vui vẻ với ngươi, rất quen sao?
Hồ Xán lắc đầu:
- Không cần để ý hắn, lùi!
Không tranh khí nhất thời, ở đây khai chiến bọn họ quá chịu thiệt.
Bảy người muốn đi, nhưng Lăng Hàn lại tung người ngăn cản đường lui của bọn họ, không cho bọn họ xuống núi.
Nhìn thấy Lăng Hàn từ đỉnh đầu xẹt qua, bảy người không không biến sắc.
Ngươi biến thái a!
Gió núi nơi này nắm giữ lực phá hoại đáng sợ, bọn họ ngay cả đi nhanh cũng không dám, bằng không gió núi cắt qua, bọn họ sẽ thương tích khắp người, trực tiếp bị cắt chết cũng có thể. Cái này cũng là nguyên nhân tại sao trước đó Hồ Binh, Hồ Tĩnh sẽ bị oanh trúng, không dám trốn a.
Nhưng Lăng Hàn lại có thể từ trên đầu bọn họ phóng qua, chỗ cao không chỉ gió càng to lớn hơn, tốc độ cũng nhanh a, nhưng mà, Lăng Hàn yên lành đứng đó, một chút tổn thương cũng không có.
Điều này làm cho bọn họ da đầu tê dại, cái tên này tu chính là công pháp gì, sức phòng ngự đáng sợ như vậy?
Lẽ nào thật sự là biến thái của một cấm địa nào đó?
Bọn họ nguyên bản chắc chắc không có Đại Lăng cấm địa, nhưng hiện tại lại không khỏi dao động, dù sao số lượng cấm địa nhiều lắm, bọn họ không có nghe nói một hai cái trong đó cũng bình thường, nói không chắc người ta khá khiêm tốn a?
Lăng Hàn cười nói:
- Mọi người đều là huynh đệ tỷ muội từ cấm địa đến, ngồi xuống hảo hảo tâm sự.
Bảy người Hồ Xán đều thầm lắc đầu, thật muốn nhét một câu tán gẫu muội muội ngươi trở lại, nhưng thân phận địa vị của bọn họ tự nhiên là xem thường nói thô tục như thế. Hồ Xán dù sao cũng là lãnh tụ trong bảy người, liền mở miệng nói:
- Nếu cùng là huynh đệ của cấm địa, lúc nào không thể tán gẫu? Không bằng tới Bát Thạch cấm địa chúng ta ngồi một chút.
Ngươi dám đáp ứng sao?
Đi tới cũng đừng trở về, mặc ngươi có bí mật động trời cũng phải đàng hoàng giao ra.
- Tốt, chờ sau đó liền đi chỗ các ngươi làm khách, có điều, ta không quen Bát Thạch cấm địa, không bằng các ngươi trước tiên giới thiệu cho ta đi.
Lăng Hàn cười nói, nói trắng ra, hắn chính là muốn biết lai lịch của Bát Thạch cấm địa.
Bảy người này rất trâu bò, rất không coi ai ra gì a.
Nếu như không có thực lực mạnh mẽ, đây nhất định là hành vi ngốc bức, nhưng bảy người đều là Hằng Hà Cảnh, vậy liền không phải ngốc bức, mà là hậu trường thật rất cứng.
Hồ Xán đối chọi gay gắt nói:
- Ta cũng chưa từng nghe nói Đại Lăng cấm địa, không bằng vị huynh đệ này cũng nói cho chúng ta một chút.
Người của hai bên đều cười híp mắt, dáng dấp vô cùng khách khí.
Trong lòng Lăng Hàn hơi động nói:
- Lúc trước trong những người vây công Thiên Hà Vương, sẽ không phải có Bát Thạch cấm địa chứ?
Bằng không, những người này làm sao có khả năng “vừa vặn” xuất hiện?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.