Thần Chủ Ở Rể

Chương 740:




CHƯƠNG 740

Trần Hương Lan ôm mặt oán hận mắng, còn chưa mắng xong lại bị Vương Bác Thần tát một cái.

Hai cái bạt tai, đánh Trần Hương Lan đến mức không xác định được đông nam tây bắc, dáng vẻ người đàn bà chanh chua muốn bùng lên, vừa muốn phát ra, lại nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng ép người của Vương Bác Thần, trong lòng không khỏi run lên.

“Mắng một câu nữa thử xem.”

Ánh mắt lạnh lùng của Vương Bác Thần, nhìn Trần Hương Lan có rùng mình, câu nói tiếp theo cũng nuốt xuống.

Bà ta cảm thấy nếu mình mắng thêm mấy câu nữa, sẽ bị đánh chết ở đây.

Người đàn bà chanh chua đừng nhìn người đó chanh chua, chỉ cần không chiều theo người đó, xem còn dám khóc lóc om sòm không.

Huống chi lúc này đã hơi trễ rồi, tất cả khách khứa đều đã đi vào, Trần Hương Lan đến đã có chút muộn, trái phải cũng chỉ còn một mình bà ta. Nếu Vương Bác Thần thật sự muốn đánh ta bà ta, cũng không có ai giúp.

Trong lòng tính một lúc, Trần Hương Lan cảm thấy mình không nên chịu thiệt trước mắt, sớm muộn gì cũng phải trả thù lại.

“Mấy người chờ đó cho tôi!”

Trần Hương Lan tâm không cam tình không nguyện nói ra một câu dữ dằn, vừa muốn đi vào đã bị Vương Bác Thần kéo lại.

“Mày, mày muốn làm gì.” Trần Hương Lan ngoài cứng trong mềm nói.

“Xin lỗi.” Vương Bác Thần thản nhiên nói.

Trần Hương Lan cắn răng nói: “Mày đừng khinh người quá đáng, tao chính là tiểu thư nhà họ Trần, chồng tao chính là tổng giám đốc của công ty IPO Mộc Lai!”

Bốp!

Vương Bác Thần trực tiếp quăng một cái bạt tai, đối với loại người này, anh chẳng muốn nói thêm gì.

Loại người này chính là thiếu đòn.

Trần Hương Lan lập tức sợ: “Đừng, đừng đánh, tôi, tôi xin lỗi. Chị Ngọc, thật xin lỗi, em sai rồi, thực xin lỗi.”

Trần Ngọc khinh thường nói khẽ: “Bà là con vợ nhỏ, còn không xứng nói xin lỗi tôi, ô uế lỗ tai tôi.”

Trong lòng Trần Hương Lan tức đến nghiến răng, vô cùng oán hận, nhưng không dám thể hiện ra ngoài, vội vàng đi vào.

Triệu Thanh Hà lo lắng nói: “Sẽ không có chuyện gì chứ? Chúng ta vừa mới đến đây.”

Vương Bác Thần còn chưa kịp nói nói gì, Trần Ngọc đã giống như một con gà trống thắng lợi, khinh thường nói: “Thanh Hà, sợ là con không biết địa vị của mẹ ở nhà họ Trần. Mẹ là con gái đầu của vợ cả nhà họ Trần, là cô cả nhà họ Trần. Cái loại như Trần Hương Lan này, năm đó mẹ cũng lười nhìn đến, bà ta ở trước mặt mẹ một ánh mắt cũng không dám có.”

Vương Bác Thần bên cạnh giống như là vai phụ diễn cho mội người, đáp lời: “Đúng thế, mẹ em là ai chứ? Loại mặt hàng này có thể vào mắt mẹ em sao? Đặt ở hoàng thất cổ đại, thân phận của mẹ chính là trưởng công chúa, mấy người đó gặp đều phải quỳ xuống.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.