Thần Chủ Ở Rể

Chương 739:




CHƯƠNG 739

Biểu hiện đầu tiên lộ ra ngoài, chính là tăng lượng cơm ăn.

Nhưng mà cũng không phải là chuyện gì lớn.

Đợi mọi thứ chuẩn bị xong, lại mua ít quà, Trần Ngọc mang theo bốn miệng ăn, đến nhà họ Trần ở Giang Nam chúc thọ cho ông cụ nhà họ Trần.

Nhưng còn chưa vào cửa, đã bị người cản lại rồi.

“Ơ, đây không phải là chị Ngọc sao? Hai mươi mấy năm nay không gặp, sinh một ổ heo con mang về rồi?”

Một người phụ nữ trung niên ăn mặc xinh đẹp âm dương quái khí nói.

Nghe lời nói âm dương quái khí như thế, làm Trần Ngọc tức điên lên, vốn tâm trạng tốt quay lại nhà họ Trần gặp lại cha mẹ, lập tức bị quét sạch đi.

Vương Bác Thần nhíu mày lại, nhìn người phụ nữ trung niên kia.

Trần Ngọc vừa muốn cãi lại, Dao Dao trong ngực bà đã nói: “Bà ngoại, cô Phương Viên nói, người mắng chửi người khác là biểu hiện của không có giáo dưỡng, không có tốt chât, chúng ta không nên chấp nhặt với loại người này.”

Trần Ngọc khẽ cười nói: “Đúng thế, cháu gái bà nói rất đúng, bà tranh với người không có gia giáo làm gì? Trần Hương Lan, năm đó tôi là cô cả nhà họ Trần, bà thì là cái gì? Cũng chỉ là một đứa con thứ ở chi thứ hai mà thôi.”

Nghe như thế, trên mặt Trần Hương Lan xanh hồng một mảng, khuôn mặt vốn bôi một tầng phấn son dày đặt, lúc này giống như mông khỉ bị quét một lớp mỡ lợn, đỏ đến bóng loáng.

Bà ta là do vợ nhỏ của ông cụ Trần sinh ra, năm đó bà ta đủ trò tranh giành tình cảm, đương nhiên Trần Ngọc chưa từng để bà ta vào mắt.

Bây giờ Trần Ngọc từ phượng hoàng biến thành gà đất, làm sao bà ta có thể bỏ qua một cơ hội trào phúng tốt như vậy.

Nhưng không ngờ bà ta còn chưa kịp trào phúng, đã bị Trần Ngọc nhắc đến con thứ, bà ta giống như mèo bị giẫm phải đuôi, lập tức xù lông lên.

Trần Hương Lan hổn hển nói: “Bà nói cái gì!”

Trần Ngọc hất cằm lên, khinh thường hừ một tiếng: “Chó cắn tôi, chẳng lẽ tôi còn phải cắn lại?”

Dao Dao chỉnh lại: “Bà ngoại, cho cũng sẽ không vô duyên vô cớ cắn người, chó không hư như vậy.”

Trần Ngọc vui vẻ nói: “Dao Dao thật thông minh, chó đúng là sẽ không vô duyên vô cớ cắn người, Trần Hương Lan, bà ngay cả chó cũng không bằng.”

“Bà dám mắng tôi!”

Trần Hương Lan tức đến sắp nổ tung, chỉ vào Trần Ngọc và Dao Dao mắng: “Trần Ngọc, bà vẫn cho rằng bà là cô cả ở nhà bà sao? Bà bây giờ là cái gì chứ? Thiếu đàn ông đến mức phải chạy theo đàn ông, bà hạ tiện đến mức nào chứ. Mấy cô ả đào trong hẻm nhỏ cũng không thèm khát như bà, chồng của bà chính là bị bà ép chết như vậy sao. Phì, một con đào không biết xấu hổ, sinh ra một ổ toàn thứ tiện chủng thấp hèn…”

Bốp!

Lời của Trần Hương Lan còn chưa nói hết, một cái tát vang dội đánh lên mặt bà ta, đánh đến mức đầu óc bà ta ong lên, choáng váng.

“Mày, mày dám đánh tao! Mày có biết chồng tao là ai không? Một đám tiện chủng chúng mày, dám ra tay đánh tao, chúng mày chết chắc rồi! Tao sẽ…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.