Thần Chủ Ở Rể

Chương 410:




CHƯƠNG 410

“Thím hai, con thật sự sai rồi, con không dám nữa, người cứu con, cứu con với, anh ta thật sự sẽ giết con, thật sự sẽ giết con đấy.”

Triệu Hồng đã sợ đến tè ra quần, ánh mắt sắt bén kia của Vương Bác Thần, giống sói đói quay đầu lại, khủng bố vô cùng.

“Bác Thần, đem cô ta ném ra ngoài, đừng làm dơ nhà chúng ta, đừng làm dơ tay của con!”

Trong mắt Trần Ngọc hiện lên một tia không đành lòng, bà và Triệu Thanh Hà giống nhau, cuối cùng cũng là không thể độc ác như người nhà họ Triệu bọn họ.

Người nhà họ Vương đối đãi với mẹ con bọn họ như vậy, bọn họ nhiều lắm cũng chỉ là muốn giáo huấn người nhà họ Triệu, trước giờ chưa từng nghĩ qua sẽ giống người nhà họ Triệu, đuổi tận giết tuyệt!

Đều là người một nhà, cái loại chuyện không bằng heo chó kia, bọn họ không làm được.

Vương Bác Thần bóp cổ Triệu Hồng, trong lúc lơ đãng, trong tay bắn ra một cây kim bạc, đâm vào một vị trí nào đó ở sau ót của Triệu Hồng, sau đó Triệu Hồng giống như chó chết, trực tiếp ném ra ngoài.

Cô dùng thủ đoạn giống như ác ma hành hạ con gái tôi, tôi làm sao có thể buông tha cho cô.

Tôi sẽ không cần mạng của cô, nhưng nửa đời sau của cô, đừng mong có một ngày tốt lành!

Tôi muốn nửa đời sau của cô, sống không bằng chết!

Vương Bác Thần hít một hơi thật sâu, cảnh tượng thê thảm đã từng bị Triệu Hồng hành hạ của Dao Dao nổi lên trong lòng, mà tất cả mọi thứ, đều là do Triệu Hồng xúi giục.

Cho tới bây giờ, trên người Dao Dao còn có những vết sẹo nhợt nhạt!!

Nếu như không phải trong khoảng thời gian này anh luôn âm thầm điều trị thân thể của Dao Dao, luôn dẫn dắt tâm tính của Dao Dao, chỉ sợ con gái của anh, cả đời này cũng sẽ không thể trị bệnh tận gốc!!

Giết Triệu Hồng, thật sự là quá tiện nghi cho cô ta rồi!!

“Mẹ, mẹ không sao chứ? Mẹ với Thanh Hà, chính là quá nhân từ nương tay rồi, cứ luôn lấy ơn báo oán, aizz”

Vương Bác Thần thở dài, đừng nhìn mẹ vợ bình thường trừng mắt hung dữ, trên thực tế là nói năng chua ngoa nhưng lòng như đậu hủ, không thì Triệu Thanh Hà cũng sẽ không thiện lương như vậy.

“Đều là người một nhà, không cần phải đuổi tận giết tuyệt, cho một bài học là được rồi, chúng ta không cần phải so đo với loại người như bọn họ, bọn họ là cặn bã, chẳng lẽ chúng ta cũng muốn học bọn họ?”

Trần Ngọc mặc dù bị đánh, mặc dù bị người nhà họ Triệu một mực khi dễ, nhưng bên trong xương cốt bà rất kiêu ngạo, luôn chướng mắt người nhà họ Triệu.

“Dao Dao đâu?”

“Đi chơi cùng cô giáo Phương Viên của con bé rồi.”

Vương Bác Thần vừa nói xong, bên kia Lan Tầm liền gọi điện thoại qua: “Anh rể, anh mau đến đây một chút, công ty xảy ra chuyện lớn rồi.”

“Xảy ra chuyện gì rồi, nói rõ ràng.”

Vương Bác Thần nhíu mày, đám người kia chờ không được đã ra tay rồi sao?

“Trong điện thoại nói không rõ ràng được, anh rể anh mau tới công ty đi.”

Trong điện thoại, Lan Tầm gấp muốn khóc rồi.

“Anh lập tức đến liền, em và Thanh Hà ở lại công ty đừng có đi ra ngoài.”

Ngắt điện thoại, Vương Bác Thần lập tức chạy tới công ty.

Hai ngày này, bất kể là biến động của thành phố Hà Châu, hay là biến động của 5 tỉnh Giang Nam đều ở trong mắt anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.