Thần Chủ Ở Rể

Chương 409:




CHƯƠNG 409

Bốp.

Vương Bác Thần tát lần thứ ba vào mặt Triệu Hồng, khiến miệng cô ta ứa đầy máu tươi, anh lạnh lùng nói: “Vậy thì có làm sao?”

Cho dù cô có gọi cả Thiên Vương tới, vậy thì có làm sao?

Tôi muốn cô chết, ai có thể cứu cô chứ?

Ai dám cứu cô?

Bốp.

Vương Bác Thần liên tục tát vào mặt Triệu Hồng, đánh đến máu chảy ra từ trong miệng Triệu Hồng, cả khuôn mặt đều nát bét, giống như một miếng thịt heo bị giã nát.

“Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, tôi sẽ đi ngay, tôi sẽ đi ngay.”

Triệu Hồng cuối cùng cũng sợ hãi, Vương Bác Thần không quan tâm chút nào, những lời đe dọa của cô ta đều vô dụng!

Vương Bác Thần phớt lờ, lại tát thêm một cái nữa.

“Tôi không dám nữa, tôi thật sự không dám nữa, tôi sẽ xin lỗi thím hai, tôi bằng lòng xin lỗi thím hai, tha cho tôi đi, tôi sẽ đi ngay.”

Triệu Hồng khóc, đau đến thấu gan thấu ruột, đau đến linh hồn cô cũng run rẩy.

Vương Bác Thần u ám nói: “Xin lỗi có tác dụng, vậy thì cần cảnh sát làm gì?”

“Ai cho cô lá gan đến thách thức cái giới hạn cuối cùng của tôi hết lần này đến lần khác vậy.”

Vương Bác Thần từng bước một đi tới, Triệu Hồng bụm mặt, sợ tới mức không ngừng lui về phía sau, khoé miệng vẫn còn đang chảy máu.

Cô ta vừa về đến liền không thể chờ được muốn khoe khoang trước mặt tất cả mọi người nhà Triệu Thanh Hà, muốn để cho đám người Trần Ngọc nhìn thấy, cô ta bây giờ, xưa không bằng nay.

Nhưng mà cô ta quá đắc ý rồi, dưới sự đắc ý vênh váo, vậy mà lại một người chạy đến diễu võ dương oai!

Ba!

Vương Bác Thần lại tát một cái lên mặt Triệu Hồng, đánh cho Triệu Hồng ngã trên đất, rơi ra vài cái răng.

Lúc trước, Triệu Hồng xúi giục Triệu Phương, hành hạ Dao Dao. Vương Bác Thần vốn đã muốn giết Triệu Hồng, nhưng mà Triệu Thanh Hà và Trần Ngọc cầu tình, cuối cùng chỉ là cho một cái giáo huấn, không có giết cô ta.

Nhưng bây giờ, Triệu Hồng vậy mà chết không hối cãi, thử thách sự nhẫn nại của Vương Bác Thần hết lần này đến lần khác!!

“Thím hai cứu mạng, thím hai cứu mạng, con sai rồi, con sai rồi, con không dám nữa, về sau con cũng không dám nữa.”

Triệu Hồng bò đến trước mặt Trần Ngọc, ôm lấy chân của Trần Ngọc cầu cứu.

“Đáng đời cô, cô đáng tội!!”

Hiện tại, Trần Ngọc một chút cũng không đồng tình với cô ta, đối với người nhà họ Triệu, bà đã hoàn toàn thấy rõ được bộ mặt của người nhà này.

Năm đó, chồng bà thật vất vả đem nhà họ Triệu phát triển lên, để cho cả một nhà trải qua ngày tháng tốt đẹp, có được tập đoàn của gia tộc mình.

Nhưng mà người nhà họ Triệu đối xử như thế nào với gia đình nhà bà đây? Dùng âm mưu quỷ kế chiếm công ty của chồng bà, sau khi chồng bà chết, không để cho chồng bà nhập vào phần mộ tổ tiên, còn đem con gái mà bà sinh bôi nhọ trên phố, dùng hết thủ đoạn nhục nhã!!

Đây chính là chuyện mà người một nhà làm ra đây sao!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.