Thái Tử Phi Bất Lương: Công Chúa Dễ Thương Quá

Chương 53: Muốn Lấy Một Thê Tử Như Thế Nào?




Trên yến hội có vũ công dáng dấp thướt tha đang lắc lắc vòng eo mảnh khảnh, nhảy múa uyển chuyển.
Khuôn mặt vũ nữ diễm lệ, dáng điệu uyển chuyển, nhảy múa như một con bướm đang bay lượn, rất đẹp mắt.
Tần Cẩn Du và Ngụy Thanh Hoài nhìn những vũ nữ này, thì thầm bên dưới.
Tần Cẩn Du tay cầm một khối điểm tâm, hai mắt tỏa ánh sáng nói "Những vị tỷ tỷ này thật đẹp! Xiêm váy của các nàng nhìn thật đẹp! Ta muốn mặc!"
Đây là lần đầu tiên từ khi tiến cung Tần Cẩn Du tham gia yến hội lớn như vậy.
Tần Cẩn Du thấy thanh thế lớn như vậy khiến nàng phát ngốc rồi, nàng hưng trí nhìn ngắm xung quanh, không ngừng nhỏ giọng sợ hãi than.
"Ngươi một nam hài tử, mặc váy gì chứ!" Ngụy Thanh Hoài cười nhạo liếc mắt nhìn Tần Cẩn Du "Cũng không sợ mất mặt!"
Tần Cẩn Du bĩu môi, có chút rầu rĩ không vui nhét hết toàn bộ điểm tâm cầm trong tay vào miệng, lại bưng lên một chén bột củ sen hoa quế đường cao, ủy khuất ăn thật nhiều.
Ngụy Thanh Hoài nhìn Tần Cẩn Du buồn bực, trong lòng lộp bộp một tiếng, mới nhớ ra, Tần Cẩn Du chính là một nữ hài tử.
Hắn luôn quên việc Tần Cẩn Du là nữ hài tử.
Ngụy Thanh Hoài vẫn chưa nghĩ ra nói lời gì để dịu đi không khí này, Tần Cẩn Du sau khi ăn no điểm tâm đã quên hết việc vừa rồi, mặt có chút ghé gần vào tai Ngụy Thanh Hoài, hưng phấn thần bí nhỏ giọng nói thầm "Huynh sau này muốn thú một thê tử như thế nào?"
Ngụy Thanh Hoài ngẩn người "Ngươi sao lại đột nhiên hỏi vấn đề này? Hiện tại thảo luận vấn đề này có phải quá sớm hay không?"
"Còn sớm gì chứ!" Tần Cẩn Du chỉ tiếc rèn sắt không thành thép vỗ đùi Ngụy Thanh Hoài "Vài năm nữa là huynh cũng đến lúc nghị hôn! Đến lúc đó nếu Hiền phi nương nương cùng bệ hạ tuyển cho huynh một thê tử huynh không thích thì làm thế nào? Việc này vẫn nên nghĩ sớm thì tốt hơn!"
Ngụy Thanh Hoài vốn cũng không phải người nghiêm túc, bị Tần Cẩn Du nói như vậy, cũng động tâm, hắn xua tay, bỗng cảm thấy lúc này quả thật cũng cần suy nghĩ chút về vấn đề này.
"Để ta nghĩ xem." Ngụy Thanh Hoài ra vẻ cao thâm khoanh tay, bày ra một tư thế tự cảm thấy tuấn tú nhất, bắt đầu tự hỏi rốt cuộc mình muốn thú một nàng dâu như thế nào.
Đợi Ngụy Thanh Hoài suy nghĩ xong, Tần Cẩn Du lại đói bụng, lại cầm lên một bát đường chứng tô lạc (*), vui vẻ ăn.
"Ta nghĩ xong rồi!" Ngụy Thanh Hoài kích động dùng khửu tay huých Tần Cẩn Du, đáng khinh cười "Hắc hắc" không ngừng "Ta đã nghĩ xong muốn thú thê tử như thế nào rồi!"
Tần Cẩn Du đang ăn rất hăng say, bị hắn huých như vậy, tay đang cầm bát đường chưng tô lạc bị lung lay, thiếu chút nữa là đổ lên người Tần Cẩn Du.
Tần Cẩn Du đang định tặng cho Ngụy Thanh Hoài một cài lườm, nghe thấy Ngụy Thanh Hoài nói như vậy, gạt bỏ cảm giác bị quấy rầy khi đang ăn mà hưng phấn, cũng nở nụ cười đáng khinh "Nói mau nói mau!"
Ngụy Thanh Hoài lại thừa nước đục thả câu "Ngươi đoán xem."
Tần Cẩn Du "hừ" một tiếng, rồi lại cầm thìa lên, chuẩn bị tiếp tục ăn, khinh thường nói "Ta thấy huynh chính là chưa nghĩ ra, còn muốn ta đoán."
Tuy nói như vậy, nhưng Tần Cẩn Du vẫn rất hiếu kỳ.
"Nói linh tinh gì chứ!" Ngụy Thanh Hoài quả nhiên không chịu nổi phép khích tướng, bật thốt lên ý tưởng trong lòng mình "Ta muốn thú người lớn lên xinh đẹp!"
Sau khi nói xong, Ngụy Thanh Hoài lại nghĩ, dùng thanh âm rất nhỏ nói bên tai Tần Cẩn Du "Ít nhất phải đẹp hơn ngươi."
Lời này thật muốn ăn đòn, nhưng Tần Cẩn Du lại không tức giận, liếc mắt đồng tình nhìn Ngụy Thanh Hoài "Vậy sợ rằng kiếp này huynh không thú được thê tử."
"Ngươi cũng thật tự kỷ, chẳng lẽ trên thế gian này không có người đẹp hơn so với ngươi?" Ngụy Thanh Hoài cười nhạo.
"Vậy huynh nói, ai đẹp hơn ta." Tần Cẩn Du không chút hoang mang tiếp tục ăn đường chưng tô lạc của mình.
"Mẫu phi ta đẹp hơn so với ngươi!" Ngụy Thanh Hoài ôm tâm tình "Cả thế giời này nương ta là tốt nhất", không chịu thua phản bác lại.
"Nhưng, xấp xỉ với độ tuổi của ta, thì không có một ai đẹp hơn so với ta." Tần Cẩn Du tự luyến.
Ngụy Thanh Hoài thấy bộ dáng thiếu đòn của Tần Cẩn Du, vốn định phản bác lại Tần Cẩn Du, áp chế nhuệ khí của nàng xuống, nhưng suy nghĩ hồi lâu, đúng là không có nữ hài tử nào đẹp hơn so với Tần Cẩn Du.
Tần Cẩn Du vừa ăn vừa hỏi "Huynh đối với thê tử tương lai không có yêu cầu gì khác sao?"
Ngụy Thanh Hoài cười hì hì "Đẹp là được rồi, ta còn thể có yêu cầu gì chứ."
Tần Cẩn Du lắc lắc đầu, học kiểu dáng Lưu phu tử ngày thường phê phán bọn họ, vô cùng đau lòng nói "Đều nói cưới vợ phải cưới hiền thê, huynh thật đúng là nông cạn!"
"Nông cạn cái gì, " Ngụy Thanh Hoài ủy khuất nói "Tứ ca tuổi lớn hơn ta, yêu cầu đối với thê tử cũng là đẹp, ta chỉ giống với tứ ca, có gì sai đâu. Hơn nữa, ai không thích mỹ nhân chứ?"
Tần Cẩn Du tự hỏi một lát, cảm thấy Ngụy Thanh Hoài nói hình như cũng không có sai.
Đừng nói nam hài, cho dù nàng là một nữ hài tử, nhưng khi nhìn thấy mỹ nhân cũng đều cảm thấy tâm tình sảng khoái.
Tần Cẩn Du từ nhỏ đều thích người lớn lên đẹp.
Mà đến việc này, Tần Cẩn Du lúc đầu thích đi tìm Tô Hoành, nguyên nhân phần lớn, cũng là do Tô Hoành đẹp hơn so với những nam hài nàng đã gặp.
Ngụy Thanh Hoài nói xong, tựa hồ cảm lời nói của mình có chút không ổn, hơi hơi đỏ mặt, cảnh cáo Tần Cẩn Du "Những lời hôm nay không được nói cho người khác biết!"
"Được." Tần Cẩn Du vốn cũng không phải là người lắm miệng, nếu Ngụy Thanh Hoài đã nói như vậy, nàng liền sảng khoái đáp ứng.
Đừng nói việc nói với người khác, Tần Cẩn Du ngày mai còn có nhớ việc này hay không cũng còn chưa biết được.
"Đúng rồi, trừ đẹp ra, thê tử của ta còn phải cùng ta chơi đùa, hơn nữa phải ôn nhu với ta, tuyệt đối không thể giống như ngươi, cả ngày nạt ta!" Ngụy Thanh Hoài lại nghĩ ra một ít yêu cầu với thê tử tương lai, đắc ý nói với Tần Cẩn Du "Không chỉ có như thế, còn phải ôn nhu hiền thục, đoan trang thanh lịch, hoạt bát đáng yêu, thông minh trí tuệ, nhu nhược động lòng người, dũng cảm trượng nghĩa..."
Tần Cẩn Du liếc mắt xem thường "Huynh yêu cầu cũng thật nhiều."
Hơn nữa những yêu cầu này lại có mâu thuẫn với nhau, có ai vừa hoạt bát đáng yêu lại vừa đoan trang hiền thục, ai có thể vừa nhu nhược động lòng người lại vừa dũng cảm trượng nghĩa không?
"Ta là hoàng tử," Ngụy Thanh Hoài càng nói càng hăng "Ta không chỉ có lớn lên đẹp, đọc sách tu luyện cũng xuất sắc, nói thật, ta cảm thiên hạ này chỉ có tiên nữ mới xứng với ta."
Tần Cẩn Du "..."
Ngụy Thanh Hoài này, thế mà còn tự luyến hơn so với mình...
Ngụy Thanh Hoài nói xong, bắt đầu tò mò nhìn Tần Cẩn Du, nhỏ giọng hỏi "Ngươi thì sao? Ngươi sau này muốn thế nào?"
Tần Cẩn Du tuy rằng nữ phẫn thành nam trang, nhưng rốt cục vẫn là nữ hài tử, tất nhiên không có khả năng thú thê, Ngụy Thanh Hoài cũng chỉ có thể dùng phương thức mơ hồ như vậy hỏi Tần Cẩn Du.
Tần Cẩn Du bỏ bát đã trống không xuống, tựa vào lưng vào ghế, vẻ mặt có chút hoảng hốt, không có trả lời.
Một ngày thời gian trôi rất nhanh, cũng rất chậm, đối với hai người Tần Cẩn Du và Ngụy Thanh Hoài cả ngày trong cung ăn uống vui đùa, tất nhiên là trôi qua rất nhanh.
Hai người chơi không bao lâu, liền nhanh đến buổi tối.
Thái tử Ngụy Thanh Cảnh đã đón dâu về, Tần Cẩn Du cùng Ngụy Thanh Hoài đều bị một thân mũ phượng khăn quàng vai của tân nương tử hấp dẫn ánh mắt.
"Thật đẹp a..." Chỉ một cái liếc mắt, Tần Cẩn Du lại như bị mất đi hồn phách, nụ cười trên mặt nàng biến mất, yên lặng nhìn tân nương tử hồi lâu.
Cho đến khi tân nương tử biến mât trong tầm mắt của Tần Cẩn Du,Tần Cẩn Du vẫn chưa có hoàn hồn.
Tân nương tử tuy rằng đã đi xa, nhưng một thân hỉ phục tinh mỹ hoa lệ lại khắc sâu vào trong lòng Tần Cẩn Du.
"Làm sao vậy?" Ngụy Thanh Hoài tuy rằng cũng kinh diễm, nhưng không có bất thường như Tần Cẩn Du, kỳ quái hỏi "Trên đầu tân nương tử còn có khăn voan, ngươi không nhìn thấy nàng như thế nào, trước kia cũng chưa có gặp mặt nàng, sao lại nói nàng đẹp?"
Tần Cẩn Du nhẹ nhàng nở nụ cười, trong mắt hàm chứa khát khao "Nương ta kể, tất cả nữ tử, vào ngày thành thân, đều là đẹp nhất."
Ngụy Thanh Hoài cũng không hiểu được đạo lý của lời nói này, hắn thấy Tần Cẩn Du có chút không bình thường, hiện tại tưởng rằng Tần Cẩn Du đang hâm mộ tân nương tử, lập tức nắm lấy vai Tần Cẩn Du, nói nhỏ bên tai nàng "Đừng thương tâm! Ta cảm thấy ngươi đẹp hơn so với nàng!"
"Ta không có thương tổn tâm," Tần Cẩn Du nhẹ nhàng nói "Ta chỉ là hy vọng, có một ngày có thể giống như nàng ta vậy."
Tần Cẩn Du phụng theo mệnh của Hiền phi nữ phẫn nam hài tiến cung, tuy rằng ngày thường Tần Cẩn Du vui đùa rất vui vẻ, chưa từng thấy có vấn đề gì, nhưng cũng có lúc rất hâm mộ những nữ hài tử có thể ăn mặc xinh đẹp.
Nàng không biết mình phải nữ phẫn nam trang đến bao giờ, càng không biết sau này mình rốt cuộc có thể giống các nữ hài tử bình thường được thành hôn không.
Tần Cẩn Du tuổi còn nhỏ, trước kia không nghĩ đến chuyện thành hôn, hiện giờ nhìn thấy hôn lễ lớn như vậy, đã có chút động tâm.
"Ta hy vọng..." giọng nói của Tần Cẩn Du rất nhỏ, Ngụy Thanh Hoài phải đứng sát gần nàng mới có thể nghe thấy được "Ta cũng có thể giống như các nàng."
Chú thích: (*)Đường chưng tô lạc: Là món tráng miệng phổ biến, còn là loại sữa chua đặc biệt thuộc kiểu Bắc Kinh chính hiệu. Nguyên liệu là rượu, đường trắng dạng hạt (hoặc đường phèn), bột hạnh nhân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.