Thái Tử Phi Bất Lương: Công Chúa Dễ Thương Quá

Chương 52: Nhân Sinh Đắc Ý Tu Tận Hoan




Hôn lễ của Thái tử đã đến như đã hẹn, cả hoàng cung tràn ngập niềm vui.
Tần Cẩn Du đã hẹn với Ngụy Thanh Hoài dậy sớm để chơi đùa, giờ đang ngủ rất ngọt ngào, đắm chìm vào trong mộng đẹp không thoát ra được.
Mặc dù âm thanh bên ngoài ầm ỹ cũng không đánh thức được nàng, Cẩm Tịch sau khi tiến vào, nhìn thấy cảnh tượng Tần Cẩn Du đang trong chăn ngủ say giấc.
Hiện giờ đã là cuối thu, thời tiết có chút lạnh, Tần Cẩn Du không thích đá chăn giồng khi mùa hè, cho dù còn đang lúc ngủ mơ, Tần Cẩn Du cũng quấn chặt mình trong chăn, cả người chui trong chăn co vào thành một cục, chỉ lộ ra một cái đầu.
Cẩm Tịch nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là tiến lên gọi Tần Cẩn Du dậy "Công tử, đến lúc phải dậy rồi."
Tần Cẩn Du thậm chí mắt cũng không mở, kéo chăn lăn sang về một bên gần sát tường, né tránh ma trảo của Cẩm Tịch.
Cẩm Tịch thở dài, bắt đầu kéo chăn của Tần Cẩn Du, bất đắc dĩ nói "Công tử, người hôm nay không phải đã hẹn với bát Hoàng tử đi chơi cùng sao? Nói không chừng hiện giờ bát Hoàng tử đang đợi người rồi."
Chăn bị xốc lên, một cảm giác mát lạnh đánh úp, Tần Cẩn Du miễn cưỡng mở mắt, ánh mắt mông lung mang theo chút oán hận liếc nhìn Cẩm Tịch, trên mắt xuất hiện biểu tình khó chịu vì giấc ngủ bị quấy rầy, nhưng mất hứng này chỉ xuất hiện trong chớp mắt, Tần Cẩn Du nhanh chóng bị cơn buồn ngủ bủa vây, trong đầu đều mơ hồ.
Tần Cẩn Du lúc này chỉ mơ hồ nghe thấy Cẩm Tịch đang nói linh tinh, bị vây trong tình trạng hỗn loạn khiến nàng không nghe thấy gì hết.
Tần Cẩn Du lại ngã lên giường, còn thuận tay kéo chăn trong tay Cẩm Tịch, quấn vào mình một lần nữa.
Cuối cùng, cơ thể giống như con sâu vặn vẹo, cho đến khi tìm được vị trí thoải mái, nàng mới chìm vào giấc ngủ sâu.
Cẩm Tịch trầm mặc một lát, cũng không đành lòng đánh thức nàng, đành đi ra ngoài.
Dù sao bát Hoàng tử còn chưa có tới, đợi đến khi bát Hoàng tử đến lại gọi công tử dậy thôi.
Ngày thường phải đi thượng thư phòng, lúc nào trời chưa sáng đều phải vội vàng đi thượng thư phòng học tập tu luyện, cho dù Tần Cẩn Du có lòng muốn học tập tu luyện tốt, thời gian dài, cũng có chút mệt mỏi, hôm nay thật vất vả mới có thể ngủ thêm chút, Tần Cẩn Du liền ngã vào giường không dậy nổi.
Lần này là lần Tần Cẩn Du ngủ lâu nhất, và cũng thoải mái nhất từ khi tiến cung đến giờ.
Đợi đến khi Tần Cẩn Du hoàn toàn tỉnh táo, thì mặt trời cũng đã lên cao.
Tần Cẩn Du ngơ ngác nhìn ra bên ngoài, đột nhiên nhớ ra mình có hẹn với Ngụy Thanh Hoài đi chơi, hiện giờ mình lỡ hẹn, Ngụy Thanh Hoài khẳng định mất hứng.
Tần Cẩn Du đột ngột nhảy ra khỏi giường, bối rối hỏi Cẩm Tịch đứng hầu hạ ở một bên từ sớm "Hiện tại là canh giờ nào?"
Cẩm Tịch thở dài nói "Công tử người thật sự có thể ngủ được, người có biết giờ đã sắp đến giờ Tỵ rồi không?!" (Chú thích: sắp đến chín giờ)
"Muộn thế này rồi cơ à!" Tần Cẩn Du sợ ngây người, ủy khuất nói "Ngươi sao lại không gọi ta dậy a!"
Tự nhiên bị úp cho một cái tội danh, Cẩm Tịch không có lời nào để nói "Nô tỳ đã kêu người, nhưng người không chịu tỉnh dậy..."
"Xong rồi xong rồi xong!" Tần Cẩn Du nhanh chóng hoàn thành việc rửa mặt, xông thẳng ra bên ngoài phòng, nhưng không thấy bóng dáng Ngụy Thanh Hoài.
"Ngụy Thanh Hoài đi rồi sao?" Tần Cẩn Du hỏi một cung nhân.
Cung nữ kia là cung nữ quét tước của Dực Khôn cung, thấy Tần Cẩn Du hỏi, mờ mịt lắc lắc đầu "Bát Hoàng tử hôm nay chưa từng đến Dực Khôn cung."
Tần Cẩn Du lại nhanh chóng chạy đến chỗ của Ngụy Thanh Hoài, lại phát hiện ra một "Kinh hỉ"...
Ngụy Thanh Hoài đang nằm trên giường, ngủ đến ngọt ngào, không biết là mơ thấy cái gì, khóe miệng còn chảy ra vật thể khả nghi trong suốt.
Tần Cẩn Du nhìn thoáng qua tư thế ngủ khó coi của Ngụy Thanh Hoài, bình tĩnh kêu người để một cái ghế bên cạnh giường, ngồi bên cạnh Ngụy Thanh Hoài, theo dõi hắn.
Có lẽ là ánh mắt Tần Cẩn Du quá đặc biệt, không bao lâu Ngụy Thanh Hoài, liền dần dần tỉnh.
Hắn thấy Tần Cẩn Du ngồi bên cạnh giường, sau khi biết hiện tại là canh mấy, Ngụy Thanh Hoài đầu bù tóc rối mộng bức nói "Ngươi cứ như vậy nhìn ta cả một buổi sáng sớm?!"
Tần Cẩn Du từ chỗ Cẩm Tịch lấy một khối điểm tâm "Ta cũng vừa mới tỉnh dậy."
Ngụy Thanh Hoài gật gật đầu, sau đó ngã xuống tiếp tục ngủ.
Tần Cẩn Du hít sâu một hơi, bỏ qua ánh mắt khiếp sợ của tiểu thái giám đứng hầu một bên của Ngụy Thanh Hoài, vươn tay, vận dụng linh lực trên người, sử dụng lên chăn của Ngụy Thanh Hoài, ngón tay chỉ lên trần nhà
Tiếp sau đó, chăn của Ngụy Thanh Hoài nhẹ nhàng bay lên.
Tần Cẩn Du lại chỉ về phía cửa sổ, tiếng cửa sổ mở ra, gió lạnh thổi vù vù.
Ngụy thanh hoài (Φ 皿 Φ)!
Tần Cẩn Du cười có chút muốn ăn đòn "Hiện tại đã thanh tỉnh chưa?"
Ngụy Thanh Hoài đành bất đắc dĩ ngồi dậy, miệng vẫn còn đang lẩm bẩm "Nhân sinh đắc ý tu tẫn hoan, ngủ nướng chút thì đã làm sao..."(*)
Sau khi trải qua một phen lăn qua lăn lại, Tần Cẩn Du cùng Ngụy Thanh Hoài lén lút chạy đến xem Ngụy Thanh Cảnh đón dâu.
Nghi thức thành hôn vốn đã phức tạp, nghi thức thành hôn của Thái tử lại càng phức tạp hơn, đến giờ phút này, hoàng Thái tử vẫn chưa xuất cung rước dâu.
Hiện giờ trong cung đang tổ chức cung yến, đến khi cung yến kết thúc, toàn thể quan viên còn phải ở dưới bậc thềm ba quỳ chín lạy hướng về cung điện.
Tần Cẩn Du nghĩ đến mỹ thực được bày trong cung, cũng nhanh chóng gia tốc bước chân của mình.
Trong lòng Ngụy Thanh Hoài biết mình và Tần Cẩn Du đến muộn, liền dẫn nàng đến thiên điện, tùy tiện tìm một vị trí ngồi xuống.
Chú thích: (*)Nhân sinh đắc ý tu tận hoan, Mạc sử kim tôn không đối nguyệt – (Tương tiến tửu – Lý Bạch: Đời người đắc ý hãy vui tràn, Chớ để chén vàng suông bóng nguyệt – theo bản dịch của Hoàng Tạo, Tương Như).

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.