Thái Cổ Thần Vương

Chương 108: Chiêu thức giao phong




Thu Mạc, nhân vật Nguyên Phủ cảnh. Xếp thứ tư trong kinh thành thập tú, thành danh đã lâu.
Tần Vấn Thiên, nhân vật ngôi sao mới nổi của học viện Đế Tinh. Trong vòng một năm ngắn ngủi đã vang danh khắp nước Sở. Nhân vật thiên tài có thể khắc chế ra được thần văn cấp ba.
Thu Mạc là sư huynh, quả thực hắn có tư cách dạy bảo Tần Vấn Thiên. Nhưng lời nói của hắn rõ ràng không phải dạy bảo mà là châm chích.
Tần Vấn Thiên đương nhiên phải phản bác lại rồi. Học viện Đế Tinh có không ít đệ tử Nguyên Phủ cảnh, Thu Mạc này ban đầu còn hơi lộ vẻ khiêm tốn, nhưng sau đó lại làm bộ làm tịch, cứ như toàn bộ học viện này cũng chỉ có một mình hắn là Nguyên Phủ cảnh vậy.
- Tần sư đệ nói không sai. Thu Mạc sư huynh tu hành sớm mấy năm mà thôi, bây giờ lại ở chỗ này giáo huấn sư đệ như thể chỉ có mỗi mình ngươi bước vào Nguyên Phủ vậy. Nếu ta nhớ không lầm thì đừng nói khi vừa mới bước vào học viện Đế Tinh, cho dù là mới năm ngoái thì tất cả những gì ngươi làm được còn lâu mới có thể sánh được với Tần sư đệ.
Đúng lúc này, giọng Nhược Hoan lại vang lên, chỉ thấy cô cười nhạt nói:
- Nếu Thu sư huynh không tu luyện sớm mấy năm thì thật đúng là không có tư cách để đứng đó soi mói Tần sư đệ đâu.
- Tranh cãi cũng chẳng nghĩa lý gì. Nếu đã không phục thì chi bằng luận bàn một phen đi, cần gì phải lắm mồm.
Chỉ nghe Giang Tú mở miệng, lạnh lùng nói:
- Hôm nay vốn là giao lưu luận bàn tài nghệ, công phu ngoài miệng chung quy không hề thực tế hay có sức thuyết phục gì cả.
- Ngươi đúng là không biết ngượng mồm. Thu Mạc hắn tu hành sớm hơn mấy năm so với Tần sư đệ, ngươi kêu bọn họ luận bàn á? Sao ngươi không đi luận bàn một phen với sư huynh Nguyên Phủ cảnh đi.
Đại Sơn hừ lạnh một tiếng tức giận nói.
- Luận bàn không nhất định phải trực tiếp dùng thực lực bản thân để chiến đấu mà. Thu sư huynh luận bàn cùng Tần sư đệ đương nhiên sẽ không thể dùng cảnh giới áp chế mà giành thắng lợi được.
Lúc này ở bên cạnh lại có một người mở miệng nói chuyện. Chỉ thấy Thu Mạc đã ngồi lại trên thạch đài lần nữa, không khỏi cười nói:
- Học viện Đế Tinh ta ngày xưa không hề lấy nguyên lực làm căn cơ, có tiền lệ chỉ dùng chiêu thức thần thông để so tài. Đây là khảo nghiệm xem ngộ tính cùng năng lực ứng biến mạnh hay yếu, chẳng phải đẹp thay.
- Lời tuy là vậy, nhưng tu vi của Thu Mạc hắn là Nguyên Phủ cảnh, linh đài sáng trong, ý thức càng nhạy bén hơn, cộng thêm cảnh giới hắn cao hơn Tần Vấn Thiên, cảm ngộ với thần thông đương nhiên cũng sâu hơn. Hai người cảnh giới bất đồng, tố chất thân thể không cùng một cấp bậc, Thu Mạc tất nhiên chiếm ưu thế.
Nhược Hoan nhìn người kia nói:
- Như vậy vẫn là Thu Mạc được lợi hơn.
- Ta chưa hề vào Nguyên Phủ, chi bằng để ta thay Thu Mạc sư huynh luận bàn cùng hắn một phen đi. Như vậy phù hợp rồi chứ?
Giang Tú đột nhiên mở miệng nói:
- Bản thân Tần Vấn Thiên kiêu ngạo như vậy, hơn nữa Nhược Hoan ngươi tự tin về hắn đến thế. Chi bằng để ta khảo nghiệm thử xem, cũng tiện cho mọi người nhìn xem năng lực của hắn rốt cuộc được đến đâu.
- Nếu hắn vẫn một mực từ chối như thế thì ta cũng không nhiều lời thêm nữa làm gì.
Trong mắt Giang Tú ẩn chứa ý cười lạnh, khiêu khích thẳng mặt.
Nhược Hoan nhíu nhíu mày nhìn Tần Vấn Thiên.
Suy cho cùng thì Tần Vấn Thiên chỉ mới bước vào học viện Đế Tinh một năm, lại còn tu hành thần văn, ít tinh thông thần thông hơn. Từ điểm này mà nói thì hắn sẽ chịu thiệt nhiều lắm.
Nếu không so nguyên lực mà chỉ so chiêu thức thần thông vậy thì rõ ràng tinh thông càng nhiều chiêu thức thần thông thì càng chiếm ưu thế.
Thu Mạc không nói tiếp, nếu Giang Tú đã thay hắn mở miệng thì hắn đương nhiên bằng lòng im lặng.
Ánh mắt mọi người rơi vào trên người Tần Vấn Thiên. Thần sắc đối phương vẫn bình tĩnh như trước, nhìn không ra hắn đang suy nghĩ gì.
Lúc này Tần Vấn Thiên đang suy nghĩ hắn chưa từng đắc tội với Thu Mạc và Giang Tú. Vì sao hai người này trông có vẻ như có thành kiến với hắn như thế. Cứ cố tình gây sự, chĩa mũi nhọn vào hắn như vậy. Hôm nay dường như cứ nhất định phải để cho hắn xấu mặt, giống như muốn chứng minh cho mọi người thấy Tần Vấn Thiên hắn chỉ là dựa vào kỳ ngộ nên mới có chút thành tựu chứ kỳ thực thiên phú chẳng ra làm sao. Tương lai nhất định sẽ ngã xuống.
Nghĩ mãi không ra nên Tần Vấn Thiên không thèm suy nghĩ nữa làm gì. Mọi người chỉ thấy hắn chậm rãi đứng lên từ thạch đài, ngay sau đó bước tới quảng trường ở giữa. Bình tĩnh đối mặt với Giang Tú nói.
- Xin sư huynh chỉ giáo.
Tần Vấn Thiên đứng ở trong sân. Ánh mắt nhìn thẳng vào Giang Tú, hành động càng có sức thuyết phục hơn so với lời nói.
Giang Tú nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên. Ngay sau đó hắn cũng đứng dậy, thân hình run lên một cái rồi bay vút lên, trực tiếp đáp xuống trước mặt Tần Vấn Thiên.
- Đừng khách khí.
Trong mắt Giang Tú mơ hồ có ánh sáng sắc bén lóe lên như thanh lợi kiếm ra khỏi vỏ. Ba chữ kia của hắn quả thực là chẳng khách khí gì.
- Sư đệ tu hành còn thấp, nghiên cứu đối với thuật thần thông cũng không uyên thâm gì, chỉ hiểu sơ sơ mà thôi. Xin sư huynh thủ hạ lưu tình.
Tần Vấn Thiên khiêm tốn như cũ khiến người khác đều cảm thấy nghi hoặc. Thế này hoàn toàn không giống hắn ban nãy chút nào.
- Ha ha, ta lấy kiếm làm binh khí, ngươi chọn binh khí đi.
Giang Tú rút một thanh kiếm từ phía sau ra. Tuy là thần binh lợi khí nhưng nếu không rót nguyên lực vào thì nó chỉ là binh khí bình thường.
Hai người đã nói trước không dùng nguyên lực để luận bàn, như vậy muốn phân thắng bại thì lấy binh khí giao chiến rõ ràng là cách tốt nhất. Bẳng không chưởng ẩn thần thông, không có nguyên lực tinh thần thì sẽ không phát ra chưởng ấn được thế thì còn gì là thần thông.
- Ta lấy kích làm vũ khí.
Tần Vấn Thiên lấy Phương Thiên Họa Kích ra từ nhẫn thần văn. Tay cầm cán kích, mũi kích chỉ xuống đất, hai lưỡi dao sắc bén hình bán nguyệt lóe hàn quang.
- Mời.
Bàn tay Tần Vấn Thiên nắm chặt Phương Thiên Họa Kích, bình tĩnh nhìn đối phương.
Bàn tay Giang Tú khẽ run lên, trên thân kiếm có ánh hàn quang lóe sáng. Chỉ thấy hắn bước về phía Tần Vấn Thiên, bộ pháp vừa ra, dù chưa dùng đến nguyên lực nhưng bọn họ mỗi người đều luyện thể tràn đầy. Sức mạnh thân thể vốn đã cực kỳ mạnh mẽ, sức mạnh khi bước ra vẫn mang theo một luồng khí thế khủng bố như cũ.
Kiếm ảnh lập lòe, chỉ thấy một luồng kiếm quang đâm thẳng về phía Tần Vấn Thiên, lộ ra vài phần hàn ý.
- Tuyệt Ảnh Kiếm Pháp.
Tất cả mọi người trên đài đều không phải người thường, lập tức nhận ra đây là Tuyệt Ảnh Kiếm Pháp thần thông Địa cấp hạ phẩm ở tầng thứ tư của Thiên Tinh các.
Kiếm lạnh như tuyết, kiếm quang nhập ảnh.
Một kiếm này đâm thẳng đến yết hầu Tần Vấn Thiên giống như tia chớp.
Tần Vấn Thiên lui về sau hai bước, Phương Thiên Họa Kích đột nhiên đâm ra thẳng đến mũi kiếm, muốn đối cứng cùng đối phương.
- Tuyết Ảnh Kiếm tinh diệu bực nào sao có thể bị bắt được.
Trong lòng mọi người thầm nghĩ thế, ngay sau đó chỉ thấy kiếm chiêu bỗng nhiên chuyển biến, giống như hoa tuyết tung bay, tiêu sái rơi xuống hóa thành một đường hình cung thẳng đến mi tâm của Tần Vấn Thiên. Thân thể của Giang Tú cũng theo kiếm mà chuyển động, vô cùng tiêu sái.
- Hóa ra dù không sử dụng nguyên lực chiến đấu thì cũng có thể tinh diệu như vậy, có một phần tư vị khác hẳn. Như thé càng có thể khiến người ta thấy rõ kiếm chiêu của Giang Tú sư huynh.
Đoàn người phía dưới thấy một màn như vậy nhịn không được mà thán phục. Kiếm pháp quá tuyệt diệu, nếu như có thêm nguyên lực thì một kiếm này sẽ có uy lực bực nào đây?
Bước chân Tần Vấn Thiên vẫn lui ở như cũ, nhưng Phương Thiên Họa Kích của hắn lại vũ động hóa thành một cơn lốc xoáy, giống như có một bóng dáng thần quy Huyền Vũ thoáng hiện. Kiếm pháp nhất thời không có cách nào đột phá phòng ngự của hắn.
- Đây là thần thông Cuồng Thú Kích Pháp Địa cấp trung phẩm. Kích pháp bá đạo, có yêu cầu cực cao đối với tu hành, Tần Vấn Thiên vậy mà lại chọn tu hành kích pháp.
- Giang Tú sư huynh biến chiêu rồi, là Điểm Tinh Kiếm Thuật.
Mọi người chỉ thấy kiếm pháp của Giang Tú nhẹ nhàng biến hóa. Kiếm quang liên tục điểm ra như ánh sao, đột phá phòng ngự của Phương Thiên Họa Kích, dường như chỉ cần cho hắn một khe hở thì hắn có thể đánh trúng Tần Vấn Thiên vậy.
- Cuồng Thú Kích Pháp Chu Tước thức.
Kích pháp của Tần Vấn Thiên cũng thay đổi, Chu Tước thức được xuất ra, kích pháp trở nên vô cùng linh hoạt sắc bén, dường như muốn lấy khéo phá khéo. Âm thanh đinh đinh đang đang không ngừng truyền ra, trong nháy mắt ngắn ngủi không biết hai người đã va chạm bao nhiêu lần.
- Chiến đấu gần như vậy cực kỳ mạo hiểm, một chiêu sai lầm là có thể chôn vùi thắng lợi ngay.
Đoàn người chỉ thấy hai người kia càng đánh càng nhanh, không có nguyên lực, bóng kiếm vẫn tung hoành như cũ, mà kích pháp của Tần Vấn Thiên không kém cạnh bao nhiêu. Mặc dù không lộng lẫy như vậy nhưng lúc phòng ngự cũng vững như bàn thạch, khi công kích lại như rồng tựa hổ vô cùng bá đạo, hơn nữa hai người nhiều lần đối đầu nhau, cánh tay nắm binh khí vẫn trầm ổn không gì sánh được như cũ, từng chiêu đoạt mệnh.
Không dùng nguyên lực cũng chỉ có thể xem lĩnh ngộ chiêu thức thần thông của ai càng sâu hơn, có thể phá cuộc.
Từ tình hình lúc này xem ra kiếm pháp của Giang Tú không ngừng biến hóa, từng bước ép sát, đại đa số thời gian Tần Vấn Thiên đều trong tư thế phòng thủ, tiếp tục như vậy sợ là tất bại.
Nhưng Tần Vấn Thiên dường như không có loại giác ngộ này, tuy phần lớn thời gian đều trong tư thế phòng ngự nhưng vẫn vững như bàn thạch, không lộ chút sơ hở nào. Dưới kiếm chiêu cuồng bạo không ngừng biến đổi của đối phương lại không có một chiêu sai lầm.
- Xem ra Tần Vấn Thiên không phải chỉ có hư danh, nhìn như ở vào thế yếu nhưng vô cùng vững vàng, mặc dù chủng loại thần thông nắm trong tay kém xa đối phương nhưng thời khắc mấu chốt luôn có thể biến nguy thành an, sử xuất diệu chiêu.
Người trên đài thấy được càng nhiều thứ hơn, dạng quyết đấu có tốc độ nhanh như vậy mà Tần Vấn Thiên có thể ổn định như thế thì có hai nguyên nhân.
Thứ nhất, bản thân hắn đã cực kỳ thành thục đối với việc vận dụng chiêu thức thần thông mình quen thuộc, chắc chắn sẽ không vì hoảng loạn mà xuất hiện sai lầm.
Thứ hai, ý thức của hắn vô cùng nhạy bén, có thể dưới áp lực cường đại bắt được tất cả công kích của đối phương, không có sai sót.
- Kiếm Tâm Cô Ảnh.
Đám người chỉ nghe một tiếng quát vang lên. Kiếm chiêu của Giang Tú lại biến đổi, cả người mang khí thế thẳng tiến không lùi, kiếm của hắn giống như hình bóng cô độc phá vỡ tất cả, mỗi một ánh kiếm đều lạnh lẽo vô cùng.
Tần Vấn Thiên vòng quanh quảng trường không ngừng lùi lại khiến mọi người thầm than, chung quy Tần Vấn Thiên vẫn là sẽ bại. Không ngờ Giang Tú lại tu hành Kiếm Tâm Cô Ảnh đến có hình có dáng thế này, một thức kiếm chiêu này tùy tâm mà động, bất luận là tốc độ hay trình độ tinh diệu đều đạt tới tiêu chuẩn đỉnh phong của Giang Tú, phòng ngự của Tần Vấn Thiên càng ngày càng lộn xộn.
- Bại!
Một nháy mắt này, toàn thân Giang Tú giống như một thanh kiếm sắc bén, đâm thẳng ra tựa như kinh hồng.
- Thanh Long thức.
Tần Vấn Thiên gầm lên một tiếng, Phương Thiên Họa Kích đồng dạng đâm ra, bá đạo tuyệt luân, một thức đơn giản nhất lại là công kích bá đạo nhất.
- Buông tay!
Ánh mắt Giang Tú như kiếm, kiếm trong tay theo tâm hắn mà chuyển động, liên tục biến hóa chín lần, Phương Thiên Họa Kích của Tần Vấn Thiên rời tay, nhưng đồng thời kiếm của Giang Tú cũng hơi lệch một chút.
- Tần Vấn Thiên thất bại rồi.
Thấy một màn như vậy đoàn người thầm nghĩ trong lòng, kiếm của Giang Tú trong nháy mắt này có thể kết thúc chiến đấu.
Kiếm pháp của Giang Tú thắng ở xảo diệu, Cuồng Thú Kích Pháp bá đạo nhưng không có lực lượng ẩn chứa trong đó, không phát huy ra được uy lực.
Nhưng ngay trong nháy mắt này, bọn họ nhìn thấy Tần Vấn Thiên chẳng những không lùi mà còn tiến tới, bàn tay dùng lực vỗ một chưởng vào thân kiếm bị lệch kia, hoàn toàn dùng tay không trực tiếp ấn lên sống kiếm.
- Chán sống rồi sao!
Giang Tú quát lạnh một tiếng, kiếm trong tay xẹt qua một độ cong hoàn mỹ. Lần thứ hai chém ngang về phía Tần Vấn Thiên, nhưng lúc này hắn lại thấy bộ pháp của Tần Vấn Thiên tinh xảo không gì sánh được, lại duy trì tần suất di động cùng kiếm. Người và kiếm trước sau vẫn song hành, đồng thời hắn vươn tay, lại bắt được Phương Thiên Họa Kích bị tuột khỏi tay kia.
Một khắc này khoảng cách giữa hai người Giang Tú cùng Tần Vấn Thiên chỉ chừng một gang tay, tay trái Giang Tú đánh ra, Tần Vấn Thiên cũng vỗ ra một chưởng giống vậy. Hai người va chạm, thân thể trong nháy mắt kéo ra một khoảng cách. Mà cũng trong một giây đó, Cuồng Thú Kích Pháp Chu Tước thức càn quét ra, vô cùng sắc bén. Trong nháy mắt, lưỡi dao sắc bén hình trăng non kia đã gác lên cổ Giang Tú, còn kiếm của hắn vẫn còn cách Tần Vấn Thiên một khoảng nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.