Thái Cổ Thần Vương

Chương 107: Dốc sức châm chích




Tần Vấn Thiên khoanh chân ngồi trên thạch đài, ánh mắt mọi người đều rơi vào trên người hắn. Lời Thu Mạc nói ra tựa như nhắc nhở bọn họ, họa quyển mang tính đột phá trong lời đồn kia thật sự do bản thân Tần Vấn Thiên sáng tạo ra sao?
Hắn có thể khắc họa ra thần văn cấp ba ở tuổi mười bảy, có lẽ có kỳ ngộ kia không hè tầm thường đâu.
- Tần Vấn Thiên có bí mật!
Trong lòng rất nhiều người sinh ra suy nghĩ này, ánh mắt nghiêm túc dò xét Tần Vấn Thiên.
Tần Vấn Thiên có thể cảm thụ được rõ ràng từng ánh nhìn kia. Lúc này trong lòng hắn ẩn chứa một cơn giận dữ, hắn rất tức giận, hắn đương nhiên có lý do tức giận.
Hôm nay là lần đầu tiên hắn gặp mặt Thu Mạc. Nếu đối phương nghi ngờ chất vấn tu hành của hắn thì cũng được thôi, nhưng lại ác độc chĩa mũi dùi vào hắn như vậy, dưới khuôn mặt mang theo nụ cười ôn hòa kia cất giấu tâm tư gì đây?
Nhìn đôi mắt bình tĩnh kia của Thu Mạc, Tần Vấn Thiên ngăn lại tâm tình trong lòng, mở miệng nói:
- Lời của sư huynh, Tần Vấn Thiên không dám gật bừa.
- Ồ?
Thu Mạc lộ ra vẻ giật mình, lập tức mỉm cười nhìn Tần Vấn Thiên nói:
- Lẽ nào Tần sư đệ chỉ muốn dựa vào kỳ ngộ chứ không phải tự mình nỗ lực tăng cao thực lực lên à?
- Kỳ ngộ là vận khí, vận khí là thuận theo tự nhiên mà có được. Ta đương nhiên sẽ không phí lòng mong mỏi những thứ hư ảo này. Nhưng mà chẳng lẽ vận khí không phải một loại thực lực à?
Tần Vấn Thiên nhìn Thu Mạc nói:
- Hiện tại có một thần binh cấp bốn hoặc một thần thông Thiên cấp đặt trước mặt sư huynh. Thử hỏi sư huynh muốn hay là không muốn?
- Đương nhiên muốn rồi.
Thu Mạc nói.
- Thế tại sao lúc này sư huynh không nghĩ đến việc phải dựa vào bản thân chứ không dựa vào kỳ ngộ đó rồi vất nó qua một bên?
Tần Vấn Thiên nhìn Thu Mạc rồi tiếp tục hỏi.
Thu Mạc nhìn Tần Vấn Thiên, vẻ mặt lộ ra ý khinh miệt, nói:
- Đây là ngụy biện, đúng là hoang đường!
- Ngụy biện?
Tần Vấn Thiên vẫn bình tĩnh như trước, hắn nói:
- Võ đạo hiểm nguy, mỗi một vị cường giả đứng trên đỉnh cao có ai mà không trải qua vô số sinh tử? Không có một chút vận khí thì bọn họ làm sao có thể biến nguy thành an, tìm đường sống trong chỗ chết? Bọn họ làm sao có thể không ngừng đạt được công pháp tốt hơn, thần thông mạnh hơn chứ? Ngoại trừ thiên phú cùng nỗ lực bản thân ra thì bất kỳ nhân vật thông thiên nào cũng đều có vận khí tốt cả. Sư huynh nói có đúng không?
- Đúng thế, cho nên ta nói kỳ ngộ là thứ yếu, nhưng quan trọng hơn hết vẫn là chính bản thân mình. Tần sư đệ cần gì phải nóng lòng biện giải.
Thu Mạc cười nói.
- Tam hoàng tử Sở Thiên Kiêu của nước Sở vừa sinh ra đã có kỳ ngộ. Bởi vì hắn sinh ra trong hoàng thất nước Sở, loại kỳ ngộ này khiến hắn có đầy đủ tài nguyên cho việc tu hành của hắn. Vì thế người nước Sở tán tụng hắn là nhất đại thiên kiêu, kính sợ có thừa. Sư huynh dám đứng trước mặt Sở Thiên Kiêu nói một tiếng bởi vì ngươi sinh ra trong hoàng thất mới có ngươi của bây giờ, ngươi phải nhớ kỹ tu hành cần phải dựa vào chính mình hơn không?
Tần Vấn Thiên bình tĩnh nói, bầu không khí trên thạch đài nhất thời có vẻ khá vi diệu.
Mọi người tất nhiên nhìn ra được Thu Mạc cố ý nhắm vào Tần Vấn Thiên. Suy cho cùng thì hắn là sư huynh, hơn nữa còn xếp hàng thứ tư trong kinh thành thập tú. Mặc dù có ý định nhằm vào Tần Vấn Thiên nhưng dường như cũng không bới móc ra được khuyết điểm từ trong lời của hắn. Thế nhưng lúc này Tần Vấn Thiên lại lấy Sở Thiên Kiêu ra phản bác Thu Mạc.
- Thật là nực cười, ngươi có tư cách gì mà so với Tam hoàng tử.
Một giọng nói lạnh lùng vang lên. Ánh mắt của Tần Vấn Thiên nhìn về phía người vừa lên tiếng, chính là Giang Tú ngồi bên cạnh Thu Mạc, cũng là một trong kinh thành thập tú, chẳng qua xếp hạng cuối cùng, bản thân hắn đã có ý kính nể đối với người xếp trước hắn rồi, huống chi là người xếp thứ hai như Sở Thiên Kiêu.
Tần Vấn Thiên lấy Sở Thiên Kiêu làm ví dụ tựa như ẩn ẩn đặt Sở Thiên Kiêu ngang hàng với mình, tất nhiên sẽ khiến hắn cảm thấy khó chịu.
Hôm nay Tần Vấn Thiên hứng chí tới đây nghe sư huynh trong học viện giao lưu với nhau, nào ngờ lại có người cố ý nhằm vào khiến hắn tức giận. Hắn vốn là thiếu niên huyết khí phương cương, liên tục bị khiêu khích như thế lúc này máu nóng trong ngực đã trào lên, không khỏi hừ lạnh một tiếng:
- Vì sao không thể so sánh chứ?
- Tam hoàng tử Sở Thiên Kiêu hơn một năm trước đây đã bước vào Nguyên Phủ cảnh, còn ngươi thì có tu vi thế nào?
Giang Tú nhìn Tần Vấn Thiên, trong mắt lộ ra vài phần lạnh lẽo.
- Ta bước vào học viện Đế Tinh một năm, từ Luyện Thể cảnh bước vào Luân Mạch cảnh tầng sáu. Đánh bại học viên cao niên cấp hơn là Yến Vũ Hàn. Nếu nói chiến lực có thể so với Luân Mạch tầng bảy thì cũng không quá đáng. Ta có thể khắc chế thần văn cấp ba, thanh niên nước Sở dưới hai mươi tuổi mấy người có thể làm được? Có gì mà không thể so với Sở Thiên Kiêu, hiện tại ta không bằng hắn chẳng lẽ vĩnh viễn sẽ không bằng à?
Tần Vấn Thiên bị kích thích ngạo khí trong lòng, nhìn Giang Tú phản bác:
- Dựa theo lý luận của ngươi, người thực lực yếu không dám so sánh với người mạnh hơn mình, lẽ nào chỉ dám so cùng người yếu hơn mình? Đúng là nực cười! Ngay cả lòng tin đuổi kịp cường giả cũng không có thì đừng nói gì tới việc vượt qua tiền nhân. Xem ra ngươi xếp hạng cuối cùng trong kinh thành thập tú cũng là có lý do của nó cả.
- Càn rỡ!
Giang Tú bị Tần Vấn Thiên khiêu khích không khỏi tức giận khiển trách một tiếng. Trong mắt có ánh sáng sắc bén lóe lên.
Lời này của Tần Vấn Thiên có thể nói là không hề khách khí chút nào, trực tiếp làm nhục hắn. Hắn cũng không có hàm dưỡng cỡ như Thu Mạc nên lập tức nhịn không được mà lên tiếng quát lớn. Giang Tú hắn thân là một thành viên trong kinh thành thập tú, ở trong học viện có khi nào không được người ngước mắt dõi theo, lần này lại bị một tân sinh mở miệng sỉ nhục ngay trước mặt đông đảo học viên thế này, đương nhiên sẽ cảm thấy khó chịu mất hết mặt mũi.
- Có gì mà càn rỡ? Người tu võ chẳng lẽ không nên có lòng tin và ý chí sẽ trở nên mạnh mẽ à? Người có mặt ở đây đều là đệ tử ưu tú của học viện Đế Tinh, ai lại cam chịu khuất phục ai? Hôm nay Thu Mạc sư huynh lấy lời nói như vậy “dạy bảo” ta, nguyên nhân thật ra rất đơn giản bởi vì hắn mạnh hơn ta.
Tần Vấn Thiên chậm rãi nói khiến mọi người dưới đài tán thành ngầm trong lòng. Lời này của Tần Vấn Thiên quả là một châm thấy máu, sở dĩ Thu Mạc nói chuyện với hắn như vậy chỉ là vì Thu Mạc mạnh hơn hắn. Vì Mạc Thu chính là người đứng thứ tư trong kinh thành thập tú, còn Tần Vấn Thiên hắn mới chỉ ở Luân Mạch cảnh tầng sáu.
Đúng như Tần Vấn Thiên đã nói, nếu đổi thành Sở Thiên Kiêu thì Thu Mạc sẽ không thể nào nói như vậy được, bởi vì Sở Thiên Kiêu mạnh hơn Thu Mạc.
Đương nhiên, nếu Thu Mạc chỉ là muốn dạy bảo thì Tần Vấn Thiên không đến mức nổi giận như thế, nhưng đối phương lòng dạ khó lường cứ một mực châm chích hắn.
Trong lúc nhất thời bầu không khí có vẻ càng vi diệu hơn, thần sắc Thu Mạc lóe lên, không ngờ Tần Vấn Thiên ăn nói lại sắc bén như vậy.
Cuối cùng vẫn là Thu Mạc phá vỡ yên lặng.
Chỉ thấy Thu Mạc mỉm cười, khí thế trên người bùng lên như có như không. Thân thể hắn lại chậm rãi trôi lơ lửng từ trên thạch đài, một luồng nguyên lực cường đại lan ra.
Sau đó Thu Mạc dần dần ngồi xếp bằng, thân thể treo lơ lửng giữa trời khiến nội tâm mọi người khẽ run lên.
- Nguyên Phủ cảnh!
- Thu Mạc sư huynh bước chân vào Nguyên Phủ cảnh rồi, thật lợi hại!
- Kinh thành thập tú năm ngoái cuối năm mới xếp hạng lại một lần nữa, Thu Mạc sư huynh đứng hạng tư, Túy Tửu Tiên đứng hạng ba, nếu Túy Tửu Tiên không vào Nguyên Phủ thì e rằng Thu Mạc sư huynh sẽ thay thế vị trí của hắn.
Trong lúc nhất thời xung quanh trở nên nhao nhao, hiển nhiên rất nhiều người đều vô cùng giật mình.
Từ Luân Mạch cảnh đến Nguyên Phủ cảnh là bước qua ranh giới cực kỳ khó khăn. Rất nhiều thiên tài đều phải tốn rất nhiều thời gian mới có thể phá cảnh.
Cũng có nhiều thiên tài ở cảnh giới Luân Mạch biểu hiện ra thiên phú kiệt xuất, sau khi vào Nguyên Phủ cảnh lại trở nên bình thường. Mỗi cảnh giới là một thế giới riêng biệt, không hề giống nhau.
Từ ý nào đó mà nói, Thu Mạc giáo huấn Tần Vấn Thiên không hề sai, quả thật có rất nhiều thiên tài ngã xuống.
Bây giờ Thu Mạc bước vào Nguyên Phủ, như vậy rõ ràng hắn có tư cách dạy bảo Tần Vấn Thiên. Bởi vì hắn đã vượt qua lằn ranh kia để chứng minh bản thân rồi.
Hắn là người xếp thứ tư trong kinh thành thập tú, sau khi bước vào Nguyên Phủ sẽ càng mạnh hơn nữa. Từ từ kéo dài khoảng cách với những người không thể phá cảnh kia. Cho dù là Túy Tửu Tiên không thể phá cảnh thì cũng bị kéo dài khoảng cách như thế.
Đương nhiên bước vào Nguyên Phủ cảnh nghĩa là Thu Mạc không cách nào tham gia Quân Lâm yến cuối năm, nhưng so với phá cảnh vào Nguyên Phủ mà nói, Quân Lâm yến liền có vẻ không quan trọng lắm. Suy cho cùng bản thân Quân Lâm yến chính là vì giao phong cùng thiên tài, từ đó đạt được tiến bộ tranh thủ sớm ngày bước vào Nguyên Phủ, chỉ có mấy người đứng đầu mới có thể nhận được phần thưởng phong phú.
Mà nếu như Thu Mạc hắn không vào Nguyên Phủ, dù tu vi đã đạt đến Luân Mạch đỉnh phong cũng không dám nói chắc chắn có thể đoạt được ba hạng đầu trong Quân Lâm yến. Gặp được cơ duyên phá cảnh thì hắn đương nhiên sẽ không áp chế làm gì kẻo mất đi cơ hội.
- Ngươi nói không sai, ta có tư cách dạy bảo ngươi, không vì lý do gì khác mà chính vì ta mạnh hơn ngươi.
Thu Mạc lơ lửng trên không nhìn Tần Vấn Thiên. Lúc này sự kiêu ngạo của hắn dường như bị phô bày ra không chút che giấu..
- Tần sư đệ vì một lời nói mà nổi giận như thế thì đúng là nóng tính quá. Huống hồ gì ta nói không sai, thiên tài ngã xuống đếm không xuể ấy chứ. Dù là học viện Đế Tinh cũng có rất nhiều người không cách nào ra khỏi học viện, vì sao? Bởi vì mãi mà không thể phá cảnh bước vào Nguyên Phủ. Tần sư đệ bây giờ có được kỳ ngộ, tu hành không gặp bình cảnh, nhưng nếu lúc phá cảnh làm lỡ năm sáu năm thì sớm bị người ta vứt lại không biết bao xa, làm sao mà so bì với những người khác được chứ?
Thu Mạc thản nhiên làm ra vẻ dạy bảo. Bước vào Nguyên Phủ, hắn cũng đặt mình ở một vị trí tương đối cao, giống như đang dạy dỗ vãn bối không nghe lời vậy.
- Nếu như sư huynh thành tâm dạy bảo thì Tần Vấn Thiên đương nhiên sẽ nghe lời khuyên nhủ, nhưng mà ta nghe giọng điệu sư huynh dường như đã nhận định ta chỉ dựa vào kỳ ngộ mới có được chút thành tựu, sớm muộn gì cũng sẽ ngã xuống. Lời này dường như giống nguyền rủa hơn.
Tần Vấn Thiên nhìn Thu Mạc tiếp tục nói:
- Thời gian tu hành của ta ngắn ngủi, không dám nói có thành tựu gì, nhưng ít ra mỗi một bước chân đều giữ vững bản tâm, mặc dù có chút kỳ ngộ nhưng ý chí tu hành chưa bao giờ dao động.
- Sư huynh nói không sai, ngươi vào Nguyên Phủ đương nhiên có tư cách dạy bảo ta. Nhưng cũng chỉ là Nguyên Phủ mà thôi, dường như sư huynh đặt vị thế của mình hơi quá cao rồi. Người không biết còn tưởng rằng học viện Đế Tinh chỉ có một mình Thu Mạc sư huynh bước vào Nguyên Phủ ấy chứ.
Giọng Tần Vấn Thiên bình tĩnh mà ẩn chứa một tia ẩn ý khiêu khích lẫn không phục, nhìn chằm chằm đối phương rồi nói:
- Chẳng qua là tu luyện sớm hơn ta mấy năm mà thôi!
Lời Tần Vấn Thiên thốt ra khiến đám người xung quanh càng yên tĩnh hơn. Dường như chỉ còn mỗi mình âm thanh của hắn, thời khắc này mũi nhọn trong lời nói của Tần Vấn Thiên càng sắc bén hơn, ẩn ẩn đối chọi gay gắt cùng Thu Mạc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.