Tay Của Ta Xuyên Qua Tóc Đen Của Ngươi

Chương 241:




Trong ảnh chụp tiểu Daniel cười đặc biệt vui vẻ, thỉnh thoảng quơ bàn tay nhỏ bé tròn tròn, nỗ lực chạm vào những món đồ chơi đang bay quanh nó, phát hiện không với tới, liền cong miệng, buồn buồn, bắt đầu xuất hiện nước mắt, cho đến bị món đồ chơi khác hấp dẫn lực chú ý. James như nhận được báu vật, cầm ảnh chụp lật xem, theo từng động tác đáng yêu của Daniel mà mỉm cười, vẻ mặt dịu dàng, tràn ngập sự vui sướng kiêu ngạo và ngốc nghếch của một người cha. Hắn nhìn đi nhìn lại các tấm ảnh chụp, xem rất nhiều lần, cho nên phục vụ đưa tới bữa tối hắn cũng không biết, Harry ám chỉ hắn, cuối cùng phải nói rõ, hắn mới giật mình, phục vụ dọn xong cơm, lực chú ý của hắn lại tập trung vào ảnh chụp, quên cả ăn cơm. Harry lại phải gọi hắn. Cuối cùng James cũng phát giác biểu hiện của mình có chút thất lễ, vì thế đem ảnh chụp đặt một bên, vừa ăn vừa xem, ánh mắt một giây cũng không rời đứa trẻ trên tấm ảnh chụp.
“Vì Daniel đến mà nhóm gia tinh mừng như điên, cậu không biết chứ, bọn họ thích đứa nhỏ, chiếu cố đứa nhỏ vượt xa cả chủ nhân, bởi vậy lúc trước Voldy nói cần một gian phòng trẻ con, bọn họ vô cùng nhiệt tình, chỉ vài ngày, đem phòng trẻ con biến thành cung điện. Trẻ con thích những vật màu sắc sắc sỡ, bởi vậy trong phòng có đủ loại tranh vẽ đầy màu sắc; giường rất lớn rất chắc chắn, bên trong bày năm tầng thảm thật dày và chăn bông, lúc ngủ Daniel mặc đồ tơ lụa, rất thoải mái; thức ăn của nó là do mười hai vị chuyên gia về dinh dưỡng thảo luận với nhau, đồ chơi của nó đầy ba phòng. Lúc nào gia tinh cũng ở bên cạnh nó, một khắc không rời, những nhu cầu của Daniel đều được thỏa mãn.” Harry nhẹ nhàng nói xong, hy vọng người cha trẻ tuổi có thể yên tâm một chút. Tuy ánh mắt của James chỉ nhìn thẳng vào ảnh chụp, nhưng Harry tin rằng James nghe được những lời cậu nói.
“Gia tinh nói, có đôi khi nó nhớ ba ba ma ma mà khóc nháo, hy vọng thời gian trôi qua nó có thể sớm chấp nhận tôi và Voldy.”
Rốt cuộc James đem ánh mắt chuyển qua Harry, “Voldemort không sử dụng thần chú lãng quên chứ?” Hắn nghi ngờ hỏi.
“Tôi thấy cái này không cần.” Harry kiên trì muốn tiểu Daniel nhớ rõ cha mẹ ruột của nó là ai. Voldemort oán giận nói cái này là thừa thãi, một khi Daniel đã mang họ Voldemort, căn bản không cần nhớ rõ cha mẹ là ai, nhưng Harry kiên trì.
Ánh mắt của James ảm đạm xuống, “Đương nhiên, không cần, không cần, đợi Daniel lớn lên một chút, tự nhiên nó sẽ quên tôi và Lily.”
Harry rất muốn nói suy nghĩ của James là sai, nhưng cậu không muốn giải thích cho James biết cậu sẽ để Daniel nhớ kỹ cha mẹ, cho nên cậu im lặng.
Sau đó James không còn xem ảnh chụp, vùi đầu vào ăn. Kỳ thật hắn rất muốn hỏi Harry, “Cậu không lo lắng sao? Lời tiên đoán kia, Daniel nếu không phải kẻ thù thì chính là người yêu, không có khả năng thứ ba. Voldemort cướp đứa nhỏ về, không phải muốn sau này Daniel trở thành tình nhân của hắn sao?” Nhưng cuối cùng hắn không nói ra, cái này giống như châm ngòi, rất xấu xa, hắn không muốn vì suy nghĩ này mà vị trí vốn không cao của hắn trong mắt Harry bị hạ xuống.
“Ảnh chụp, tôi có thể giữ lại chứ?” Hắn hỏi. Ăn xong cơm, ăn xong điểm tâm, uống một chút rượu vang, James thấy mình không còn có lý do ở lại, vì thế mở miệng.
“À, đương nhiên. Vốn là muốn giao cho cậu và Lily.” Harry nhẹ nhàng cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.