Chương 441: Ngưng Thần Đan
Đan dược là một bộ phận không thể thiếu trong thế giới linh đạo.
Luyện Đan Sư cũng là người cực kỳ được mọi người tôn kính trong tất cả Linh Sư.
Hiểu biết của Doanh Thừa Phong đối với đan đạo tuy rằng không nhiều lắm, nhưng dù gì hắn cũng là một vị Linh Sư, lại được Võ lão và đám người Phong Huống dạy bảo, vì vậy cũng có hiểu biết hệ thống về linh đạo.
Cho nên, hắn biết rất rõ một việc.
Trong đan dược, những thứ có thể nâng cao chân khí tu vi, cũng đã xem như trân phẩm cực kỳ hiếm có. Đặc biệt là những đan dược có thể cho Bạch Ngân Cảnh cường nhân sử dụng, để những cường nhân này có thể dựa vào đó, nâng cao chân khí thì lại càng quý giá.
Tuy nhiên, nếu là đan dược có thể nâng cao lực lượng tinh thần thì giá trị to lớn của nó sẽ hơn xa những thứ khác.
Tuyên Dương đan chỉ có thể nâng cao chân khí tu vi cho cường nhân dưới Bạch Ngân Cảnh, nhưng mỗi một viên đan dược như vậy đều có thể đổi được một bộ trang bị Võ sư cấp hắc thiết bình thường.
Mặc dù trong những trang bị này không thể có lực lượng bí văn, nhưng giá cả của nó cũng đã cực kỳ kinh người rồi.
Nhưng nếu so sánh Tuyên Dương đan và mười hai viên Ngưng Thần Đan trong bình ngọc lúc này, thì chẳng khác nào như kiến gặp voi, hoàn toàn không có khả năng so sánh.
Bất cứ một viên Ngưng Thần Đan nào ở đây, đều có thể đổi được ít nhất ba mươi viên Tuyên Dương đan trở lên.
Bởi vì, vật ấy không chỉ có thể làm cho tu vi tinh thần của Linh Sư thăng tiến, mà chủ yếu hơn là, nó còn có tác dụng rèn luyện ý chí nghị lực thần kỳ cho người dùng.
Đan dược là thứ rất tốt, dùng một viên đan dược, có thể làm cho người dùng bớt đi mấy ngày, thậm chí là mười mấy ngày, thậm chí là mấy năm khổ tu.
Càng là đan dược qúy giá, hiệu lực càng hùng mạnh, trợ giúp đối với người dùng cũng càng lớn.
Nhưng sau khi dùng những đan dược này, lại có một khuyết điểm không cách nào tránh khỏi, chính là ý chí và nghị lực của người dùng sẽ hạ xuống rất thấp.
Tác dụng của đan dược chính là một bước lên trời, có thể làm cho người dùng trong thời gian cực ngắn không cần tu luyện mà đạt tới cảnh giới cao hơn.
Thần vật như vậy, ngẫu nhiên nuốt một, hai viên thì không sao, nhưng nếu dùng trong thời gian dài, khó tránh khỏi làm cho người dùng sinh ra tâm tư lười nhác, thậm chí sẽ làm cho tinh thần và nghị lực suy nhược.
Đây cũng là nguyên nhân rất nhiều cường nhân khi nuốt đan dược, đều có sự băn khoăn và hạn chế.
Nhưng loại Ngưng Thần Đan này lại có dược hiệu nâng cao ý chí thần kỳ, nếu để thế nhân biết được, như vậy đừng nói là Linh Sư, cho dù là người luyện võ cũng sẽ ấp ủ ước mơ có được.
Hít sâu một hơi, Doanh Thừa Phong thu hồi bình ngọc trên mặt đất, không chút khách khí đút vào bên trong túi không gian.
Nếu đại hán kia đã chết rồi, những gì hắn lưu lại đương nhiên sẽ thuộc về mình. Bảo vật trân quý như vậy, hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Xoay chuyển ánh mắt, ý niệm tinh thần của Doanh Thừa Phong lại một lần nữa truyền đến lò luyện đan, đồng thời tiến hành kết nối với khí linh kia.
Sau đó, hắn khẽ nhíu mày.
Lò luyện đan này cũng không biết là sản phẩm của niên đại nào, dựa theo thuyết pháp của nó, ban đầu nó cũng không phải là thần vật siêu phẩm, mà là một lò luyện đan bình thường.
Chỉ có điều, sau khi di tích sụp đổ, nó bị chôn sâu trong căn phòng bí mật, vì cơ duyên xảo hợp, không ngờ vào lúc mông lung đã sản sinh ra linh trí. Cũng chính vì vậy, cho nên nó cũng không phải hung linh được sinh ra từ trong chém giết kịch liệt, bản tính nhát gan một chút cũng không có gì lạ.
Tuy nhiên, bên trong khí linh lò luyện đan này lại ghi nhớ một số phương thuốc luyện đan.
Ngay cả nó cũng không rõ tại sao mình lại nhớ rõ mấy thứ này, dường như khi ở viễn cổ, chủ nhân của nó đã dùng nó luyện chế ra rất nhiều đan dược cùng loại, cho nên mới kêu khí linh nó ghi lại.
Những phương thuốc này cực kỳ quý báu, mỗi một phương thuốc đều có thể nói là vạn kim khó cầu.
Doanh Thừa Phong có thể khẳng định, chỉ cần hắn tiết lộ ra một cái, lập tức sẽ dấy lên một trận gió tanh mưa máu.
Những đan dược này đều có diệu dụng vô cùng thần kỳ. Nhưng sau khi giao lưu, Doanh Thừa Phong lại bi ai phát hiện, những nguyên liệu mà khí linh lò luyện đan miêu tả, có hơn phân nửa hắn hoàn toàn không biết gì cả.
Thứ duy nhất có thể làm cho hắn miễn cưỡng nhận ra tất cả nguyên liệu, đồng thời luyện chế thành công trước đó là Ngưng Thần Đan.
Hắn nhìn kĩ lại lần nữa, mặc dù nguyên liệu phía trên có chút giá trị, nhưng còn xa mới tới trình độ quý hiếm. Chỉ cần hắn dụng tâm thu thập, và mượn dùng lực của tông môn, khẳng định có thể thu hoạch trong thời gian ngắn.
Đương nhiên, chỉ có nguyên liệu vẫn là chưa đủ.
Linh Sư luyện đan, có rất nhiều cấm kỵ và thủ pháp đặc thù, giống như hắn rèn linh khí, nếu không có đủ kinh nghiệm và thủ đoạn, sẽ rất khó có thành tựu.
Nếu thu thập đủ toàn bộ nguyên liệu, kêu Doanh Thừa Phong luyện chế, vậy thì mười phần chắc chín sẽ trở thành một mảnh phế liệu. Nhưng nếu giao cho khí linh lò luyện đan luyện chế, tình huống sẽ hoàn toàn thay đổi, mười phần chắc mười sẽ trở thành một lò tinh phẩm linh đan.
Tâm niệm vừa chuyển, Doanh Thừa Phong lục lọi trong túi không gian, lấy ra một con tiểu ngọc mã giống như đúc, trông rất sống động.
Khi con tiểu ngọc mã này vừa được lấy ra, phía trên lò luyện đan lại là sương khói lượn lờ, khí linh nhút nhát kia bất ngờ chủ động xuất hiện.
Một luồng ý niệm mãnh liệt, phải lấy bằng được tiểu ngọc mã kia từ trên người khí linh truyền đến.
Doanh Thừa Phong khẽ mỉm cười, phảng phất như lầu bầu nói:
- Vật ấy chính là Ngọc Linh chi, kỳ diệu vô hạn, nếu bỏ vào trong lò lúc luyện chế đan dược, sẽ có khả năng nâng cao phẩm chất đan dược rất lớn, thậm chí còn sẽ xuất hiện linh dược biến dị. Ài...
Hắn rung đùi đắc ý nói tiếp:
- Thật là đáng tiếc, tại hạ không biết luyện chế đan dược, làm thế nào xử lý được vật ấy chứ.
Lập tức, trên người khí linh lò luyện đan lại truyền đến tín hiệu mãnh liệt hơn mấy lần.
Tuy rằng song phương không thể dùng ngôn ngữ để kết nối, nhưng lúc này khi Doanh Thừa Phong tiếp nhận tín hiệu mà nó truyền đến, lại phảng phất như nhìn thấy một tên tiểu nhân khúm núm, đang toàn lực lấy lòng.
Loại cảm giác này khiến hắn cực kỳ kinh ngạc.
Ánh mắt ngưng lại, Doanh Thừa Phong nói:
- Nếu ngươi đồng ý nhận ta làm chủ, vậy thì vật ấy ban cho ngươi có ngại gì.
Mặc dù lò luyện đan rất chắc chắn, nhưng rốt cuộc không phải linh binh hùng mạnh gì. Dưới áp chế khí linh của Bá Vương thương cũng đã có chút dấu hiệu vỡ vụn, cho nên Doanh Thừa Phong căn bản không thể dùng sức mạnh khiến nó nhận chủ. Nhưng nếu khí linh này chủ động nhận chủ, tình huống đương nhiên sẽ khác.
Như thể nghe hiểu lời của nó, khí linh lò luyện đan bình tĩnh lại.
Theo sau, một luồng ý niệm rõ ràng truyền vào đầu Doanh Thừa Phong.
Một hồi lâu, Doanh Thừa Phong thì thào nói:
- Trời ạ, điều kiện nhận chủ của ngươi... cũng quá hà khắc.
Khí linh lò luyện đan truyền tới một đoạn tin tức, nó có thể tìm người nhận chủ, nhưng vị chủ nhân đó ít nhất phải là một vị Linh Sư cường đại đột phá Tử Kim Cảnh.
Nói cách khác, cho dù là Linh Sư Tử Kim Cảnh đứng trước mặt nó, nó cũng không có cách nào tiến hành nhận chủ.
Trừ phi lực lượng tinh thần của đối phương cường đại, đã đột phá cảnh giới này, nếu không tất cả đều vô nghĩa.
Thở dài một hơi, Doanh Thừa Phong thu liễm những ý niệm không thực tế trong đầu, do dự một hồi, rốt cục ném tiểu ngọc mã do Ngọc Linh chi ngưng tụ mà thành tới.
Lò luyện đan tự động há miệng, một đạo bạch quang bắn nhanh ra ngoài, bao lấy con ngựa con, đem nó tiến nhập vào trong lò luyện đan.
Theo sau, khí linh lò luyện đan truyền đến cảm xúc cảm kích, khiến tâm tình của Doanh Thừa Phong cũng khá hơn rất nhiều, bởi vì khí linh lò luyện đan đã đưa ra hứa hẹn với hắn.
Chỉ cần Doanh Thừa Phong có thể sưu tập đủ dược phẩm, nó sẽ tận lực trợ giúp Doanh Thừa Phong luyện chế đan dược.
Gật đầu hài lòng, Doanh Thừa Phong sửa sang lại mọi thứ, sau khi thu thập thỏa đáng, vỗ mông, xoay người rời đi.
Hắn có mục tiêu dự định của mình, tuy rằng việc này phải chịu một ít tổn thất, nhưng thu hoạch lại lớn hơn rất nhiều.
Nhưng hắn lại không biết, ngay sau khi hắn rời đi, một đạo thân ảnh màu đen giống như quỷ mị đã tới di tích âm trầm quỷ dị hắc ám này.
Người này là một vị nam tử trung niên khoảng chừng ba mươi lăm tuổi, diện mạo của hắn có mấy phần tương tự tên đại hán đã chết dưới kiếm thuật của Doanh Thừa Phong.
Hắn đi tới đây, dùng cái mũi thật to hít sâu một hơi. Theo sau, một cảm giác xuyên tim nổi lên trong lòng.
Trong lòng hắn run sợ cả kinh, sau khi đảo mắt một vòng, lẳng lặng tiến nhập vào trong di tích.
Động tác của hắn rất cẩn thận, giống như sợ kinh động đến cái gì.
Nhưng sau khi hắn đảo quanh di tích một vòng, cũng không có bất kỳ phát hiện nào, không khỏi nhíu mày, giống như không hiểu chuyện gì xảy ra.
Hắn trầm ngâm hồi lâu, theo sau móc ra một tấm bùa chú màu đen trên người, nhẹ nhàng đung đưa, tấm bùa chú lập tức bốc cháy. Tuy nhiên, ngọn lửa kia không phải màu đỏ, mà giống như ma trơi lóe ra.
Những đốm lửa ma trơi dần dần hội tụ, biến thành một tiểu kiếm màu đen nho nhỏ.
Ở trên tiểu kiếm lóe ra hào quang kỳ dị, đồng thời chậm rãi chuyển động giữa không trung. Sau một lát, mũi kiếm lập tức chỉ về một nơi.
Một luồng lực lượng kỳ dị được phóng thích trong hư không, dưới sự thúc giục của luồng lực lượng này, tiểu kiếm ma trơi chậm rãi bay về phía trước.
Sau một lát, thanh tiểu kiếm này đã bay ra di tích.
Người trung niên tỏ vẻ kinh ngạc, lầu bầu nói:
- Tiểu đệ đã rời khỏi nơi này? Chẳng trách ta không tìm được hắn, nhưng hắn không phải nói, sẽ ở lại chỗ này một tháng sao.
Lắc lắc đầu, trong lòng hắn bất chợt nổi lên cảm giác điềm xấu không may.
Chỉ có điều, ý nghĩ này vừa lóe lên, đã bị hắn dập bỏ.
Tiểu đệ có thực lực như thế nào, hắn biết rất rõ. Tuy rằng chỉ là một Bạch Ngân Cảnh Linh Sư, nhưng trên người hắn lại có Hắc Chướng Kỳ khiến Hoàng Kim Cảnh cường nhân cũng phải e sợ vài phần. Ngoài ra, trong tay hắn còn nắm giữ mấy đòn sát thủ hắc ám hùng mạnh, ngay cả hắn gặp phải, cũng phải nhượng bộ lui binh.
Trừ phi là gặp Tử Kim Cảnh cường nhân, nếu không cho dù không địch lại, cũng có thể thoát thân mà chạy.
Mà Tử Kim Cảnh cường nhân sao...
Đó không phải rau cải trắng, mà với ánh mắt và ẩn nhẫn của tiểu đệ, tuyệt đối sẽ không đi trêu chọc loại kẻ thù khủng bố này.
Cho nên, hắn tin tưởng đi theo tiểu kiếm lân quang ra ngoài di tích.
Nhưng điều khiến hắn cảm thấy khiếp sợ chính là, khi tiểu kiếm lân quang đi tới bên ngoài di tích không xa thì dừng lại, sau khi lượn tại chỗ hai vòng chợt bạo liệt ra.
Người trung niên run lên nhè nhẹ, hắn lấy ra một vật, cẩn thận tìm tòi bên trong.
Một lúc lâu sau, sắc mặt hắn trở nên cực kỳ dữ tợn, đột nhiên ngẩng đầu lên, phát ra một thanh âm như quỷ khóc.
Thanh âm này lan truyền rất xa, quanh quẩn xung quanh di tích, có một luồng lực lượng kinh tâm động phách.