Tạo Hóa Tiên Đế

Chương 291: Đại Ly Vương Triều




Thần hồn của Khương Tư Nam tràn ngập cả Hoàng thành, dùng thần hồn của hắn hôm nay, rất nhanh liền ở trong hoàng cung ngự hoa viên, thấy được một cung trang mỹ nhân ung dung quý phái, mặc Long bào, thoạt nhìn rất có uy nghiêm.
Khương Tư Nam phiêu phù ở trên không ngự hoa viên, pháp lực toàn thân tràn ngập, sử dụng Chướng Nhãn pháp biến mất thân hình, để ngừa bị cung nữ, thị vệ phía dưới chứng kiến.
- Này hẳn là Đại Ly nữ hoàng bệ hạ Tử Mặc Nhiên, tiểu tử Khương Tư Nam hữu lễ!
Thanh âm của Khương Tư Nam, truyền vào trong tai cung trang mỹ nhân, toàn thân nàng run lên, nhưng không có bất kỳ động tác, mà lên tiếng phân phó nói:
- Tất cả mọi người lui ra đi!
Ở dưới nàng phân phó, tất cả cung nữ thị vệ, đều thi lễ một cái, chậm rãi thối lui ra khỏi ngự hoa viên, cuối cùng chỉ còn lại có Tử Mặc Nhiên.
Trong ngự hoa viên, hoa khoe màu đua sắc, muôn hoa đua thắm, nhưng mà khi Tử Mặc Nhiên quay đầu lại, khắp ngự hoa viên đều ảm đạm thất sắc.
Đó là một khuôn mặt tuyệt mỹ tinh xảo, Khương Tư Nam hình dung không ra.
Con mắt như Thu Thủy, phảng phất như Thần Nữ từ trên chín tầng trời đi xuống, mang theo một loại khí tức siêu phàm thoát tục.
Da thịt như ngọc óng ánh, lông mày kẻ đen cong cong, đôi mắt như hồ nước thâm u, nhưng mà hai lông mày để lộ ra uy nghiêm, làm cho nàng thoạt nhìn như một Thần Đế.
Dung mạo tuyệt thế như vậy, mặc cho ai thoạt nhìn cũng tự ti mặc cảm.
Khương Tư Nam cũng ngây ngốc một chút, chậm rãi từ trong hư không hiển hóa thân hình, rơi vào trước mặt Tử Mặc Nhiên.
- Khương Tư Nam? Ngươi là nhi tử của Khương Tử Hiên a, quả nhiên có vài phần khí khái hào hùng của hắn khi còn trẻ, xem ra không sai được.
Sắc mặt của Tử Mặc Nhiên lạnh nhạt bình tĩnh, nhưng mà Khương Tư Nam vẫn có thể nghe ra trong thanh âm nàng có chấn động, trong lòng của nàng không hề bình tĩnh giống như mặt ngoài.
- Bái kiến bệ hạ, Tư Nam ngày hôm trước gặp Tử Yên Tiên Tử cùng Hỏa Liên cung chủ, Hỏa Liên cung chủ nói ta tới gặp bệ hạ một lần! Còn có...
Khương Tư Nam do dự một chút.
- Chuyện giữa cha ta lúc tuổi còn trẻ cùng bệ hạ, gia gia đều nói cho ta biết...
Lúc này trên mặt đạm mạc của Tử Mặc Nhiên mới nổi lên một tia biến hóa, trong ánh mắt có một tia tự giễu nói:
- A? Nguyên lai ngươi đã gặp các nàng, bất quá... dù ngươi biết lại có thể thế nào, phụ thân ngươi năm năm trước đã chết, chuyện năm đó, quá khứ nên để cho nó đi qua đi...
- Kỳ thật, cha ta cũng chưa chết!
- Cái gì?
Sắc mặt của Tử Mặc Nhiên lập tức đại biến, thân hình như một trận gió lập tức đi đến trước mặt Khương Tư Nam, không tự giác bắt được bờ vai của hắn, thanh âm vô cùng kích động nói:
- Hắn không có chết? Làm sao có thể? Hắn không phải ở năm năm trước liền chết rồi sao? Hắn còn chưa chết, hắn vì cái gì không có chết, ta, ta...
Tử Mặc Nhiên có chút không lựa lời nói, thanh âm run rẩy, trong lúc nhất thời nỗi lòng đại loạn.
Khương Tư Nam thì trong nội tâm cả kinh, vừa rồi Tử Mặc Nhiên hiển lộ ra tu vi, vậy mà cũng là Chân Thiên Cảnh viên mãn, một nữ hoàng thế tục, thậm chí có tu vi kinh người như thế?
Hơn nữa, Khương Tư Nam còn có một loại cảm giác nhìn không thấu nàng.
- Tiểu tử, nữ nhân này không đơn giản, trong cơ thể phong ấn một loại lực lượng cường đại, cỗ lực lượng kia, coi như là ta cũng cảm giác kinh hồn táng đảm, đoán không ra!
Thanh âm của Long Hoàng bỗng nhiên có chút ngưng trọng nói.
- Không thể nào? Nàng bất quá là một nữ hoàng thế tục, tại sao có thể có lực lượng cường đại như thế?
Khương Tư Nam vô cùng nghi hoặc hỏi.
- Hắc hắc, ngươi liền không hiểu a, có chút cảnh giới không phải ngươi có thể hiểu rõ, có chút cường giả vô cùng cường đại, đã đến trình độ nhất định có thể nghịch chuyển Âm Dương, thậm chí tìm hiểu Luân Hồi, cỗ lực lượng trong cơ thể nàng kia, tuy không giống như là của nàng, nhưng cũng không giống như bị người phong ấn vào, thậm chí có một tia khí tức sinh tử, thật là quái sự... Ta không nhìn ra được...
Trong lòng Khương Tư Nam cũng vô cùng khiếp sợ, đồng thời thân phận của Tử Mặc Nhiên cũng bao phủ một tầng thần bí.
Nhưng hắn vẫn đem tin tức từ chỗ Hà Trạch lấy được, nói cho Tử Mặc Nhiên.
- Lâm vào Không Gian Loạn Lưu? Đi thế giới của nàng sao?
Tử Mặc Nhiên thì thào tự nói, trong đôi mắt đẹp thần sắc biến ảo, vô cùng phức tạp, cuối cùng tất cả đều hóa thành một tiếng thở dài thật sâu.
- Ngươi đến đây, là muốn hỏi sự tình của Tử Yên cùng Tử Huyên a?
Sắc mặt của Khương Tư Nam cả kinh, nhưng vẫn cắn răng một cái nói:
- Bệ hạ, gia gia của ta muốn biết, Tử Yên cùng Tử Huyên... Đến cùng có phải hài tử của cha ta hay không!
- Ngươi thật đúng là dám nghĩ?
Tử Mặc Nhiên cười nhạo một tiếng, chậm rãi nói:
- Năm đó xác thực là ta cứu phụ thân của ngươi, nhưng mà cái này cũng không đại biểu Tử Yên cùng Tử Huyên là hài tử của hắn!
- Thế nhưng mà... Thế nhưng mà bệ hạ ngài giống như đến nay chưa lập gia đình a...
Khương Tư Nam có chút lắp bắp nói, nói xong hắn liền hối hận, cảm giác được mình hỏi một vấn đề vô cùng ngu xuẩn.
Quả nhiên, Tử Mặc Nhiên lạnh lùng cười nói:
- Ai nói chưa lập gia đình lại không thể có hài tử? Hơn nữa, Tử Yên cùng Tử Huyên cũng không phải hài tử thân sinh của ta!
- Các nàng đều là hài tử ta thu dưỡng! Sau khi cùng phụ thân ngươi phân biệt, về tới Đại Ly, phụ hoàng của ta băng hà, vô số hoàng tộc ngấp nghé ngôi vị hoàng đế, dựa vào gia gia của ngươi đưa tới Chu Tước vệ, giúp ta bình định phản loạn, leo lên ngôi vị hoàng đế, nhưng mà một năm kia mùa đông hết sức kỳ lạ... Đại Ly Vương Triều vậy mà nổi tuyết!
Cái này ở trong lịch sử Đại Ly Vương Triều, là chưa bao giờ có, ta ra ngoài đi săn, ở trong Đại Hoang Sơn phát hiện một đôi cô nhi, là Tử Yên cùng Tử Huyên, nhưng mà lần đầu tiên nhìn thấy các nàng, ta liền cực kỳ vui mừng, về sau liền nhận làm con gái, cũng là hai vị công chúa của Đại Ly Vương Triều ta!
Tử Mặc Nhiên quay đầu, có chút giống như cười mà không phải cười nhìn Khương Tư Nam nói:
- Lúc này đây, ngươi có phải đã yên tâm hay không?
Khương Tư Nam cười hắc hắc, nhưng mà trong nội tâm thật sự có một tảng đá rơi xuống, cảm giác nhẹ nhõm.
- Nhiều năm đã qua như vậy, ta vốn cho rằng lòng ta đã bình tĩnh lại, nhưng mà ngươi mang đến tin tức Khương Tử Hiên chưa chết, lại đảo loạn đạo tâm của ta...
Tử Mặc Nhiên tự nhủ, trong ánh mắt có một tia ôn nhu, phảng phất như có thể hòa tan Hàn Băng kiên cố nhất trên đời này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.