Tàn Bào

Chương 172: Cố hương của 13




Mèo và chuột là thiên địch, tuy rằng lúc trước Thập Tam không có xuống tay với nó, nhưng mà cũng không nói Thập Tam có địch ý với con Tử Thử thích a dua này, đêm khuya vắng người, rốt cuộc nó cũng không nhịn được mà động thủ. Giờ phút này, Thập Tam đã đẩy ngã con Tử Thử kia xuống đất, há mồm cắn vào cổ của nó.

- Mau buông ra.

Thiết Hài thấy thế vội vàng nắm lấy Thập Tam, dù vậy Thập Tam vẫn không nhả ra, con Tử Thử kia bị cắn đau, kêu thảm thiết.

- Được rồi, mau buông ra.

Tdp đứng dậy ra lệnh cho Thập Tam, Thập Tam nghe vậy mới buông tha con Tử Thử, Thiết Hài vội vàng ôm lấy kiểm tra thương thế cho Tử Thử.

Tử Thử thoát khốn, liền nằm trong lòng Thiết Hài kêu thảm thiết, Thập Tam thấy nó giả vờ, tức giận muốn đến cắn, tdp thấy thế vội vàng kéo nó trở lại.

- Lúc trước anh nên nghĩ đến chuyện này.

Ngọc Phật sớm đã tỉnh, mỉm cười nói.

- Tôi biết nó không thích Lão Đại nhưng không nghĩ nó lại hạ độc thủ.

Tả Đăng Phong cười nói. Hắn sẽ không trừng phạt Thập Tam bởi vì hắn biết sở dĩ Thập Tam cắn Lão Đại là bởi vì lúc trước Lão Đại không lễ phép với Thập Tam nên Thập Tam mang thù.

- Thiên vị cho Thập Tam, nhìn nó cắn đổ đầy máu này.

Thiết Hài kiểm tra thương thế của Lão Đại.

- Là nó khiêu khích Thập Tam trước, Thập Tam chỉ tự vệ.

Tả Đăng Phong cười nói.

- Tự vệ mà chạy đến đây a.

Thiết Hài thấy Tả Đăng Phong không nói lý lẽ lập tức dựng râu trừng mắ.

- Được rồi, trước tiên hãy giữ nó cho tốt đã.

Tả Đăng Phong chịu thua. Dù sao cũng là Thập Tam đuối lý. Đã làm sai trước.

- Lão Đại bị thương. Ta đi lấy thảo dược cho nó.

Thiết Hài ôm Lão Đại chạy về phía Bắc.

- Đi về phía Nam ấy, sớm trở về một chút.

Tả Đăng Phong nhắc nhở.

Thiết Hài nghe vậy quay đầu hướng nam.

- Thập Tam đều có địch ý nặng đối với 12 địa chị sao?

Ngọc Phật đi đến bên dòng suối, rửa mặt.

- Cũng không nhất định, phải xem tâm tình của nó.

Tả Đăng Phong thả Thập Tam xuống.

- Không nên chuyện này xuất hiện, nếu không thì Thiết Hài liền mang Lão Đại rời đi.

Ngọc Phật nói ra lo lắng của nàng.

- Không sao, tôi biết vì sao Thập Tam tức giân rồi, chuyện này dễ xử lý.

Tả Đăng Phong thuận miệng nói.

Ngọc Phất một lòng rửa mặt chải đầu không có nói cái gì nữa

Lúc này mặt trời đã mọc, lúc Ngọc Phật rửa mặt, Tả Đăng Phong một mực nhìn nàng, bất quá hắn cũng không có chút tà niệm nào, mà là hắn đang nhớ đến một chuyện khác.

- Anh đang nhìn cái gì?

Ngọc Phật rửa mặt chải đầu xong, hỏi.

- Tôi đang suy nghĩ một chuyện, cô đứng yên đừng nhúc nhích.

Tả Đăng Phong nhíu mày xua tay.

Ngọc Phất nghe vậy rất là nghi hoặc. Bất quá tuy rằng nàng không rõ dụng ý của Tả Đăng Phong nhưng mà nàng vẫn nghe lời đứng thẳng bất động. Ánh nắng ban mai chiếu vào khôn mặt nàng, khí chất của nàng tao nhã, dung mạo hơn người, Đạo bào trên người lại càng lộ ra vẻ thoát tục, Tả Đăng Phong nhanh chóng ổn định tâm thần, lấy giấy bút từ trong lòng ra.

- Anh còn có thể vẽ Thủy Mặc sao?

Ngọc Phật tò mò hỏi.

- Hơi biết thôi.

Tả Đăng Phong cười, kỳ thật hắn cũng không vẽ tranh, giờ phút này hắn không vẽ con người của Ngọc Phật, mà là vẽ Kinh lạc trên người. Pháp môn Luyện khí của Ngọc Phật là đả thông mạch Nhâm Đốc, mà Âm Dương Sinh Tử quyết lại đi đúng 12 đường Kinh lạc, giờ phút này Tả Đăng Phong cần làm chính là đem 12 đường Kinh lạc cùng với 2 mạch Nhâm Đốc cùng với huyệt vị phù hợp loại bỏ ra ngoài, sau đó mới làm tiếp quán thông.

Quá trình này kéo dài gần 2 tiếng, trong lòng này vừa loại bỏ phương pháp tu hành 2 mạch Nhâm Đốc trong Âm Dương Sinh Tử quyết, vừa lại muốn hợp Âm Dương Sinh Tử quyết với khẩu quyết hành khí. Ngọc Phật không phải là người ngu, nàng đoán ra được Tả Đăng Phong tu hành chính là Đạo pháp tu hành của Xiển Giáo.

Ngay tại khi Tả Đăng Phong hợp quy xong, Thiết Hài đã trở về.

- Cậu vẽ cái gì?

Thiết Hài ôm Lão Đại xuất hiện ở phía sau Tả Đăng Phong, hỏi.

- Không có gì.

Tả Đăng Phong khép tờ giấy lại.

- Mấy cái cậu vẽ thật là khó nhìn.

Thiết Hài cười ha ha.

- Trình độ của tôi còn kém lắm.

Tả Đăng Phong cười nói.

- Đại sư, có cần phải vậy không?

Ngọc Phật chỉ vào Lão Đại ở trong lòng Thiết Hài, lúc này thấy cả người Lão Đại được băng bó bằng băng trắng giống như là thương binh.

- Vết thương rất sâu a.

Thiết Hài khoa trương nói.

Tả Đăng Phong cùng Ngọc Phật lại bật cười.

- Dến đây, đại sư, ta chỉ cho ông biện pháp, cam đoan sau này bọn nó sẽ không đánh nhau nữa.

Tdp nói nhỏ vào tai của Thiết Hài.

- A di đà Phật. Bộ dạng này của Lão Đại không thể xuống nước được.

Thiết Hài ngạc nhiên, Tả Đăng Phong nói với hắn chính là để Lão Đại bắt cá cho Thập Tam.

- Vậy thì ông hãy xé băng trắng trên người nó ra.

Tả Đăng Phong nói.

- Ta giúp nó bắt được không?

Thiết Hài thương lượng.

- Được, chỉ cần nó ngậm vào miệng rồi đưa qua.

Tả Đăng Phong nói.

Đúng như dự đoán của Tả Đăng Phong, khi Lão Đạo ngậm con cá mà Thiết Hài bắt đưa cho đến trước mặt Thập Tam, khuôn mặt Thập Tam liền lộ ra vẻ hổ thẹn, tự nhiên là giải hòa tuy rằng không thể trở thành bằng hữu nhưng cũng sẽ không đấu đá với nhau nữa.

- Sớm biết vậy tôi đã mang theo Cửu Nhi rồi.

Ngọc Phật mở miệng.

- Thôi, chúng ta không phải là gánh xiếc thú.

Tả Đăng Phong lắc đầu liên tục.

- Gánh xiếc thú là cái gì?

Thiết Hài hỏi.

- Đây là đùa giỡn với con khỉ của nước ngoài.

Tả Đăng Phong khoát tay áo:

- Dọn dẹp rồi đi thôi.

Tới giữa trưa, 3 người khởi hành về hướng Bắc, xung quanh khu vực này toàn là nước sông, không có bóng người. Hiện tại Tả Đăng Phong cầu khẩu từ thời kỳ Thương Chu đến bây giờ cũng đừng có ai ở trong khu vực này bởi vì dựa theo sách sử ghi lại, Mâu quốc cùng Bộc quốc ở 2 bên Kim Sa giang, nói cách khác năm đó Bộc quốc nằm trong phạm vi phiến hẹp dài này, nếu sau này không có người nào đến đây thì di tích sẽ được bảo tồn đầy đủ, tìm kiếm cũng trở nên dễ dàng hơn nhiều.

Hơn 8h tối, 3 người đi lên một đỉnh núi, lúc này trên đỉnh núi có gió lớn, sau khi đi lên 3 người liền đi về phía Bắc, nhưng vào lúc này đột nhiên Thập Tam ngồi trên vai Tả Đăng Phong phát ra một tiếng kêu sắc nhọn. Ngọc Phật cùng Thiết Hài liền nhìn về phía Thập Tam, ngay cả Tả Đăng Phong cũng kinh ngạc, đây là lần đầu tiên hắn nghe Thập Tam phát ra mọt tiếng sắc nhọn như thế.

- Thập Tam, làm sao thế?

Tả Đăng Phong nhanh chóng cảm nhận hoàn cảnh xung quanh, phát hiện không có điều dị thường nào.

Thập Tam nghe vậy cũng không có đáp lại, cũng không có phát ra tiếng kêu nữa, cả người nó run rẩy, vẻ mặt vô cùng kích động.

- Nó nhìn về hướng Tây.

Ngọc Phật nói.

- Thập Tam, mày nhìn cái gì đó?

Tả Đăng Phong thả Thập Tam xuống, phát hiện Thập Tam nhìn không chớp mất về phía Tây.

- Thập Tam, trước kia mày đã đi qua nơi đó.

Tả Đăng Phong nhíu mày hỏi. Ở bờ phía Tây của Lãng Thương giang là một dãy núi kéo dài, một tòa Tuyết sơn ( Núi tuyết) cao ngất liền xuất hiện, tòa Tuyết sơn này khác với những tòa Tuyết sơn bình thường, cả tòa núi cất cao, vô cùng cao ngất, dường như muốn đâm thủng bầu trời. Chim, vượn cũng khó mà leo lên được.

Thập Tam nghe vậy liên tục gật đầu, phát ra tiếng thét chói tao. Tả Đăng Phong thấy thế liền đoán được nguyên nhân tại sao Thập Tam lại kích động, lúc này hắn đang đứng trên núi có độ cao rất cao so với mặt nước biển. Thập Tam ở độ cao này phát hiện phía Tây có một khu vực nào đó, lấy thị lực của Thập Tam, nó có thể nhìn thấy sự vật cụ thể ngoài trăm dặm, nói cách khác là nó nhìn trúng tòa Tuyết sơn kỳ quái này.

- Trước đây có phải là mày ở trên tòa Tuyết sơn này không?

Tả Đăng Phong chỉ tay về hướng Tây.

- Meo meo. Meo meo. Meo meo.

Thập Tam lại nhảy lên vai Tả Đăng Phong, nhìn về phia Tây.

Tả Đăng Phong thấy thế vui mừng quá đỗi. Xem ra lần này đi về phía Tây sẽ một công ba việc. Chẳng những có thể đoạt được nội đan của Song Thủy địa chi, còn có thể vạch trần được thân thế thần bí của Thập Tam.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.