Tàn Bào

Chương 171: Tử Thử địa chi.(1)




- Tốt lắm, thu thập một chút rồi chuẩn bị đi.

Tả Đăng Phong lấy tay cầm lông lưng “Lão Đại” rồi nói.

- Cậu muốn làm gì?

Thiết Hài củng không buông tay.

- Khiến nó thành thật đi theo ông.

Tả Đăng Phong nhìn vẻ mặt buồn cười của Tử Thử cùng hai chiếc răng cửa đều không che giấu sự gian xảo của nó như vậy con vật này cần phải cưỡng bức nó vì nó không có phẩm chất trung thành.

- Cậu có biện pháp nào?

Thiết Hài bĩu môi hỏi.

- Thiên cơ bất khả lộ, mau buông tay ra.

Tả Đăng Phong nói, đương nhiên hắn không nói với Thiết Hài biết hắn muốn bức ra nội đan của Tử Thử.

- A di đà phật, Lão Đại là của ta, cậu không thể thiến nó.

Thiết Hài cao giọng kêu la.

- Ôngnghĩ như thế nào vậy?, Tôi cam đoan sẽ không làm thương tổn nó.

Tả Đăng Phong cười khổ lắc đầu, dân quê đều có thói quen thiến súc vật và gia cầm, như vậy tương đương với thái giám của con người làm cho tính tình dịu ngoan không động dục.

Thiết Hài nghe vậy, lúc này mới buông lỏng tay ra, Tả Đăng Phong dẩn Tử Thử đi phía bên trái sườn rừng cây đồng thời hắn quan sát hành động của rắn mối khổng lồ ở hướng Bắc,c on rắn mối này thấy hắn cùng Tử Thử dời đi lập tức khẩn trương di động về hướng Tây cùng Tả Đăng Phong giữ vững khoảng cách bằng nhau, ý đồ của nó rất rõ ràng, vạn nhất Tả Đăng Phong gây bất lợi cho Tử Thử, nó liền lập tức đi cứu viện.

- Ta biết ngươi có thể nghe hiều lời ta nói, lập tức phun nội đan ra, an tâm đi theo hắn sống hết trăm năm rồi ta sẽ trả nội đan lại cho ngươi.

Tả Đăng Phong đi về phía tây chừng mười trượng rồi dừng chân quay đầu chỉ vào Thiết Hài nói.

“Cô . . . Cô”.

Tử Thử như đang cười với hắn nghe vậy lập tức lộ vẻ sợ hãi, nụ cười trên mặt lập tức đọng lại, tiếng kêu củng run run.

- Ba người chúng ta đều là người tu hành đã độ qua thiên kiếp, đám bạn của ngươi không phải là đối thủ của chúng ta, ngươi hãy phun nội đan rồi an tâm đi theo làm bạn với lão nhân kia, ta nhất định sẽ không nuốt lời.

Tả Đăng Phong lên tiếng lần nữa, tuy hắn luôn luôn trêu đùa với Thiết Hài nhưng trong lòng vẩn tràn ngập đồng tình. Bởi vì Thiết Hài thật chính trực, tâm tính cũng rất thuần phát, chủ yếu nhất là hắn nhiều năm trôi dạt bên ngoài chùa, vẩn không ăn trộm, không trộm ăn trộm uống, trên mặt hiện rõ vết nhăn, cùng khuyết ra cái răng nanh, nếu không phải linh khí cao thâm thì hắn đã hiện ra vẻ già lụ khụ rồi.

Tử Thử kia nghe vậy lần thứ hai cũng không có phun nội đan ra mà là ngẩng đầu sửng sờ giả ngu.

- Nếu không phải ta cứu ngươi thoát khỏi giam cầm thì giờ phút này ngươi vẫn khó thấy mặt trời, nếu ngươi còn chần chờ ta sẽ tự mình động thủ.

Tay phải Tả Đăng Phong đang mang theo nó thình lình phát ra Huyền Âm chân khí, Tử Thử cảm thấy hàn khí lập tức biến thành cực kì khẩn trương, tiếng thầm thì không ngừng củng không phun ra nội đan của nó. Người ngu củng biết mất đi nội đan đối với bản thân tạo thành tổn thất nghiêm trọng.

Tả Đăng Phong thấy thế vẩn chưa thu tay lại, Huyền Âm chân khí tăng thêm vài phần, trong chốc lát mặt mày Tử Thử mang sương lạnh ngửa đầu dòm sắc mặt Tả Đăng Phong, thấy vẻ mặt âm lãnh của Tả Đăng Phong, cuối cùng hộc ra một quả nội đan thuộc tính thủy hình kim đậu, màu lam nhạt, trên mặt có vài sợi tơ máu. Tử tThử có nội đan dương tính thủy chúc nên trong nóng ngoài lạnh.

Tử Thử mất đi nội đan, lập tức màu lông phát sinh biến hóa, màu lam cấp tốc suy giảm mà thay vào đó là màu xám tro nhạt. Tả Đăng Phong sớm biết động vật mất đi nội đan sẽ có loại phản ứng này nên củng không có gì ngạc nhiên, cầm lấy nội đan, lúc sau liền đem sự chú ý lên cánh Bắc rừng tùng. Con rắn mối khồng lồ cảm nhận Tử Thử mất đi nội đan xoay người chạy trốn một cách rõ ràng không có bất kì sự chần chờ nào. Tả Đăng Phong phán định nội đan là mấu chốt của sự liên hệ giửa địa chi và độc vật diễn sinh, mối liên hệ này không có cảm tình gì nên vừa mất đi nội đan củng đồng nghĩa với mất quyền khống chế độc vật.

- Sau khi hắn trăm tuổi, ta nhất định sẽ trả nội đan cho ngươi, ta chỉ tay lên trời mà thề.

Tả Đăng Phong không hi vọng nó đối với Thiết Hài sinh lòng phẫn hận nên mới phát ra lời thề son sắt nên nói cho nó biết sẽ đem nội đan trả lại cho nó.

Tử Thử nghe vậy lần thứ hai phát tiếng thầm thì, tuy thật miễn cưỡng nhưng cũng mang một chút tín nhiệm. Tuy rằng đầu nó không lớn nhưng cũng sinh ra linh trí tự nhiên nghe hiểu lời Tả Đăng Phong nói củng biết Tả Đăng Phong cũng không cần phải lừa nó.

- Này, cậu làm gì màu lông nó vậy ?

Lúc này Thiết Hài đang ở đằng xa đã phát hiện màu lông Tử Thử biến hóa kêu la rồi xông tới Tả Đăng Phong, tới gần hắn nhấc Tử Thử lên rồi hướng dưới khố mà xem.

- Tôi có làm gì nó đâu chứ.

Tả Đăng Phong lắc đầu nói.

- Vậy nó như thế nào biến thành màu này rồi?

Thiết Hài cao giọng chất vấn.

- Đại sư ông thật sự đúng là chó cắn Lữ Đồng Tân, da lông màu lam của nó ẩn chứa kịch độc, nếu không tán đi độc tính thì chỉ cần 3 ngày ông liền trúng độc bỏ mình.

Ngọc Phật nghe tiếng từ đằng xa lướt qua đến hát đệm.

- A di đà Phật, lão nạp trách lầm hắn rồi.

Thiết Hài không có trách móc Ngọc Phật mắng hắn mà hắn cười cười rồi ôm Tử Thử đi xa.

- Tại sao khi cô nói dối thì mặt không đổi sắc tim không đập loạn.

Tả Đăng Phong hỏi Ngọc Phật. Bình thường Ngọc Phật không trêu đùa Thiết Hài nhưng tới thời điểm mấu chốt lại thay hắn giải quyết một phen.

- Không có biện pháp, bằng không ông ấy sẽ luôn lải nhãi.

Ngọc Phật mặt giản ra cười nói.

- Đây là nội đan của Tử Thử , ổn thỏa nhất là giao cho cô bảo quản chờ nó nghe lời liền trả lại cho nó.

Tả Đăng Phong cười đem miếng nội đan đưa cho Ngọc Phật, những lời này hắn châm chước cùng thay đổi, vốn hắn muốn nói “Để Thiết Hài trăm tuổi rồi thì cô trả lại cho nó” Nhưng là Ngọc Phật tự nhiên sẽ hỏi hắn vì sao không tự mình làm chứ.

- Củng tốt

Ngọc Phật lấy tay tiếp nhận viên nội đan này rồi lấy ra bỏ vào một ống trúc cất vào trong ngực.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.