Tái Thế Vi Hồ

Chương 7:




Sau ngày ấy, Tiêu Đường nghiêm túc dùng hán ngữ cổ đại viết ra một phần trong bản kế hoạch của Cẩm Tú trang. Nhưng vì y vẫn còn thiếu kinh nghiệm nhưng có nhiều chỗ khó tránh khỏi lý luận suông. Ti Lẫm coi đây là bản gốc, sửa chữa rất nhiều chi tiết, cho đến khi thật hoàn thiện rồi mới gọi các đường chủ tới thương lượng chuyện này.
Mọi người đều cảm thấy được kế này cực diệu*, thảo luận suốt hai ba ngày, rốt cục lập hảo các chi tiết bước đi.
_diệu: tuyệt vời.
Năng lực Tiêu Đường được mọi người thừa nhận, Ti Lẫm cân nhắc hẳn là nên mạnh tay để y có thể tạo thêm một mảnh thiên địa càng rộng lớn. Vừa lúc Đông đường Đường chủ Lý Nặc cùng vài tên thân tín dưới tay đã bị tra ra là nuốt trắng mừơi vạn hai tiền vốn của Đông đường Liễu Thiên Trang, đã bị trựơng trách* và trục xuất ra khỏi Liễu Thiên Trang.
_ trựơng trách: hình phạt bằng cách đánh bằng gậy.
Ti Lẫm đem Đông đường Phó đường chủ Tiền Dịch lên làm Đường chủ, để Tiêu Đường làm Đông đường Phó đường chủ.
Tiêu Đường tất nhiên mừng rỡ vì được trọng dụng, huống hồ y còn rất nhiều lý luận kinh tế cùng án lệ họ ở đại học chưa kịp vận dụng, hiện tại có cơ hội thể hiện tài năng tất nhiên là phấn khởi. Có hai người Tiền Dịch cùng Tiêu Đường đồng tâm hiệp lực, Đông đường từ một phần đừơng yếu nhất trong các phân đường trong thời gian ở ngắn ngủn đã dần dần có khởi sắc.
Nhưng Tiêu Đường lại mệt đến rã người, vì để duy trì nhân thân y đã cố hết sức, hiện tại sắc mặc lại càng mệt mỏi, có một ngày còn té xỉu. Ti Lẫm vội vàng tới, nhìn mặt Tiêu Đường tái nhợt, đau lòng đứt rụôt, sớm biết y không chú ý đến thân thể mà liều mạng như thế sẽ không để y làm Đông đường gì đó để đại triển quyền cước, vẫn là phải khoá ở bên người hảo hảo đều dưỡng một phen mới phải.
Hành động lần này của Liễu Thiên Trang lần này là thực muốn để Cẩm Tú trang cùng Chức Cẩm trang tranh chấp một lần. Vào bốn tháng trước tân niên đã bắt đầu chuẩn bị. Trước thu mua đại lượng vải vóc nguyên liệu, cùng các chức bố phường* phụ cận kinh thành ký kết khế ước, sau đó bắt tay vào sản xuất số lượng lớn tơ lụa cùng đồ may sẵn để trữ hàng. Tất cả hết thảy đều là bí mật mà tiến hành, không có để lộ một chút tiếng gió.
_chức bố phường: cửa hàng dệt vải.
Đợi đến tuần đầu tiên của tháng mười một, sau khi Chức Cẩm trang thượng cống ra tam vạn bảy tơ lụa cùng hàng may sẵn, khi nguồn hàng đang túng thiếu con phải cung cấp tơ lụa cùng đồ may sẵn cho các hoàng thân quý tộc vào dịp cuối năm, lại phát hiện rất nhiều chức bố phường ở kinh thành đều đã cùng Liễu Thiên Trang ký khế ước.
Nguồn hàng của Chức Cẩm trang trăm năm qua lần đầu bị thiếu hụt, nửa tháng đã qua đi, lại vẫn không thể xuất ra đủ tơ lụa đồ may.
Lúc này Cẩm Tú trang vẫn án binh bất động lại đem tơ lụa tinh mỹ đồ may sẵn đã dự trữ tung ra một lượt, hơn nữa mấy tháng trước Ti Lẫm cùng các phân đường Liễu Thiên Trang đã cố gắng tạo danh tiếng tốt đẹp trong thế lực hoàng thân quý tộc, lượng hàng lần này của Cẩm Tú trang rất nhanh được tiêu thụ hết.
Vì tơ lụa cùng quần áo may sẵn của Cẩm Tú trang thật là tinh mỹ, kiểu dáng thêu hoa lệ tuyệt đẹp so với chi Chức Cẩm trang là chỉ có hơn chớ không kém, bởi vậy rất nhiều hoàng thân quốc thích đã dứt bỏ thành kiến đối với Cẩm Tú trang, yêu thích quần áo tơ lụa nơi đây.
Vài vị ái phi của Huyền Tông đối với kỹ thuật thêu tinh mỹ của Cẩm Tú trang cũng yêu thích không buông tay, dưới đại duyệt* của Huyền Tông, ban hạ thánh chỉ khâm điểm sau này tam vạn tơ lụa vải vóc đồ may thượng cống hàng năm, đề do Chức Cẩm trang cùng Cẩm Tú trang chia đều.
_duyệt: đồng ý
Một năm này, Cẩm Tú trang rốt cục còn hơn cửa hiệu lâu đời Chức Cẩm trang.
Đến đây, khối thiên địa triều đình này cuối cùng cũng bị Cẩm Tú trang đánh thủng một lỗ trên vùng đất bằng phẳng.
Tiêu Đường là người cao hứng nhất, sở học có thể sở dụng, lại giúp Ti Lẫm một cái đại ân, Tiêu Đường đều mừng rỡ không biết phương hướng.
Chiến dịch đại thắng, Ti Lẫm cũng rất là buồn bực.
Người có thể làm cho Liễu Thiên Trang trang chủ buồn bực, trong thiên hạ thật sự không nhiều lắm, trừ đại ca đại tỷ còn có đệ ngoại* của hắn ra, hiện tại lại nhiều ra một người chính là Tiêu Đường.
_đệ ngoại: em họ ngoại.
Trao đổi tâm ý đã qua hơn ba tháng, Ti Lẫm còn chưa ăn được Tiêu Đường. Tiêu Đường cũng không đồng ý ở lại Liễu Thiên Trang qua đêm, mỗi ngày đúng chạng vạng rời đi. Ban ngày khi Ti Lẫm đem Tiêu Đường ôm vào trong ngực đại sỗ sàng thì cũng thường thường, nhưng mỗi lần muốn cởi quần áo y ra, Tiêu Đường liền ủy khuất vừa sợ nhìn hắn, nói cái gì ban ngày không được thư phòng không được… Ti Lẫm tức giận đến cơ hồ muốn lấy khối đậu hủ đâm chết.
Dục vọng Ti Lẫm đầy bụng không chỗ biểu đạt, từng đi qua tần lâu sở quán một lần tìm hồng nhan tri kỷ ngày xưa, lại phát hiện mỹ nhân dù xinh đẹp cũng không có thể làm mình hưng trí.
Việc này chẳng biết tại sao bị Tiêu Đường biết, lúc ấy Tiêu Đường không nói gì, chỉ lấy một đôi đôi mắt đau thương tuyệt vọng nhìn hắn một lát liền lặng yên rời đi.
TBD: *đạp* *đạp* dám đi ăn vụn nè!!
Một người nam nhân tam thê tứ thiếp vốn bình thường, huống chi chỉ là giao thiệp với phong nguyệt? Nhưng mỗi khi Ti Lẫm nhớ tới thần sắc tuyệt vọng đau xót lúc ấy của Tiêu Đường, trong lòng liền không tự chủ được mà đau không thể tả, lúc này mới phát hiện Tiêu Đường đã cắm rễ ở trong lòng mình, đau này sở* đau, nhạc(vui)này sở nhạc, một chút ủy khuất cũng không thể để y chịu.
_sở: chỉ sở này đứng ơ đây làm nhấn mạnh thêm cho từ đau = quá, rất, nhưng edit ra thì thấy kì kì nên ta giữ nguyên.
Nhưng Tiêu Đường đã giận hắn, suốt mấy ngày bóng người cũng không thấy, sau lại nghe được tin tức Tiêu Đường vì mệt mỏi quá độ mà té xỉu ở Đông đường.
Bị việc này dọa không phải là nhỏ, Ti Lẫm lập tức liền âm thầm cắn răng thề sẽ không cho Tiêu Đường ủy khuất nữa.
Trong lòng hắn có áy náy, tất nhiên lại càng không nguyện nghịch ý nguyện của Tiêu Đường mà muốn hắn, chỉ có cắn răng nanh cùng huyết nuốt, làm Liễu Hạ Huệ*.
_ Liễu Hạ Huệ: một bậc chính nhân quân tử.Liễu Hạ Huệ một hôm dừng chân nghỉ qua đêm trước cổng thành, có một phụ nữ cũng đến trú chân. Trời lạnh người phụ nữ này bị cảm lạnh rét cóng, Liễu Hạ Huệ liền cởi áo mình ra khoác lên người cô ta rồi ôm vào lòng để cô ta hết lạnh, mà trong lòng không hề có một chút tà tâm.Lại có lần Liễu Hạ Huệ ngồi xe ngựa với đàn bà, đi cả quãng đường dài mà mắt ông chỉ nhìn thẳng chứ không hề liếc ngang lần nào.
Sau lại cùng Chức Cẩm trang đọ sức càng ác liệt, hai người đều bận bịu, cuối cùng nửa tháng, ngay cả mặt mũi cũng khó gặp được một lần.
Hiện tại hết thảy trần ai lạc định, Ti Lẫm cảm thấy đã làm đủ chính nhân quân tử, đây chính là lúc hoá thân thành lang để ăn buổi tiệc lớn của hắn.
_trần ai lạc định:thành ngữ đa dụng chỉ về việc trải qua nhiều khó khăn cuối cùng đã có kết quả
Đúng lúc giữa trưa hôm nay các đường Đường chủ đãi tiệc ở Bích Thanh lâu chúc mừng Cẩm Tú trang đại thắng, đầy cái đầu *** tà của Ti Lẫm đều là ý nghĩ, cân nhắc giữa trưa hôm nay làm sao để chuốt say tiểu tử kia, tha về giường ở Liễu Thiên Trang, để an ủi nổi khổ tương tư nhiều ngày qua của mình.
Ti Lẫm cùng bọn họ đã rượu quá ba tuần, lại không thấy thân ảnh Tiêu Đường, đang suy nghĩ nếu lỡ đâu người nọ quá mệt chống cự không nổi nên ngủ quên.
Hắn đang phân phó Lam y đi Đông đường tìm người, lại bỗng nhìn thấy tiểu tư mình phái đến bên người Tiêu Đường chiếu cố y thất tha thất thểu chạy lại.
Quần áo tiểu tư hỗn độn, thần sắc kích động, cánh tay có nhiều chỗ bầm tím cùng vết đao. Tim Ti Lẫm nhất thời treo tới cổ họng, lòng bàn tay nháy mắt liền ra mồ hôi lạnh.
Tiểu tư vừa thấy được Ti Lẫm, lập tức khóc lớn: “Trang chủ… Vừa rồi, vừa rồi Tiêu công tử bị, bị vài người bịt mặt bắt đi rồi!”
Ti Lẫm vọt lại, đập nát chén rượu trong tay, kiềm hai vai tiểu tư, lực đạo lớn làm tiểu tư kia đau đến mặt trắng xanh một ảnh: “Y có bị thương không!?”
Tiểu tư kia bị lửa giận của hắn làm kinh sợ đắc lắp bắp, “Công tử bị, bị bọn họ chém bị thương cánh tay trái…”
Trong đầu Ti Lẫm oanh một tiếng như bị sét đánh. Đeo đao cướp người, còn không chút do dự tổn thương Tiêu Đường hoàn toàn không biết võ, có thể thấy ngay từ đầu đối phương đã không có ý muốn lưu lại tánh mạng Tiêu Đường!
Tiêu Đường của hắn, thân mình đơn bạc, không có một chút nội lực võ công hộ thể, bị thương lại bị bắt đi, sao mà sống!?
Nghĩ đến có thể mất đi thiếu niên oa ở trong lòng ngực của hắn ngủ bất cứ lúc nào cũng, Ti Lẫm cắn chặt hai môi, trong lòng đau đến giống như bị khoét, toàn thân rét run.
Các đường Đường chủ tuy biết quan hệ của Tiêu Đường cùng trang chủ, nhưng vẫn là lần đầu nhìn thấy trang chủ từ trước đến nay luôn bình tĩnh cơ trí lại lòng đại loạn, tất cả đều ngây người.
Tiền Dịch vì bằng tuổi với Ti Lẫm lại cùng Tiêu Đường có quan hệ với Đông đường, nên cùng Ti Lẫm Tiêu Đường thành bằng hữu. Hắn trước hết kịp phản ứng, nhanh chóng tiến lên kéo Ti Lẫm ra, an ủi: “Trang chủ, Tiêu công tử là một người thông minh, có thể tạm thời tự bảo vệ mình. Trang chủ mau chóng nghĩ cách cứu y ra mới phải.”
Ti Lẫm hút sâu mấy cái, sắc mặt âm kinh, trầm giọng nói: “Ngươi nói đắc phải, nếu Đường Đường bị tổn thương một chút gì, ta sẽ hoàn trả gấp trăm lần! Có gan đi cướp người của ta, ứng với việc chuẩn bị làm hậu sự mới đúng.”
So sánh Ti Lẫm khẩn trương, đương sự Tiêu Đường có vẻ bình tĩnh nhiều lắm, dù sao bị trói cũng không phải một lần hai lần.
Lần này người bắt cóc mình bộ dáng rất là hung tàn, vừa đến không nói hai lời liền chém bay con tin nói sau. Tiêu Đường từ nhỏ cẩm y ngọc thực, tự nhiên dưỡng đến tế da thịt non, tuy rằng đao kia chém trên vai trái, không nghiêm trọng nhưng cũng đủ đau để Tiêu Đường mất đi năng lực giãy giụa chạy trốn.
Theo sau Tiêu Đường liền bị ngừơi thực thô lỗ mà nhét vào trong một chiếc xe ngựa, còn chưa kịp thấy rõ người cướp mình, liền bị một cái con dao đập hôn mê. Khi tỉnh lại đã ở trong một gian phòng bỏ hoang nho nhỏ đầy tro bụi.
Tiêu Đường cũng không có bị trói lại, bởi vì y phát hiện từ cửa sổ đến cửa ngoài trong căn phòng này đều bị khoá kín, trong phòng rỗng tuếch, căn bản không có công cụ phụ trợ. Tiêu Đường dành bỏ ý tưởng phá cửa ( cửa sổ) chạy trốn cùng biến trở về hồ ly chuồn ra đi.
Hiện tại duy nhất có thể làm chuyện, đó là kéo xuống một góc quần áo, đi đổi mới băng vải đã bị huyết nhiễm hồng mà kẻ bắt cóc tùy tiện cột vào miệng vết thương mình.
Tiêu Đường lui ở góc, nghiêm túc lo lắng có cần biến trở về hồ ly để tiện sưởi ấm hay không, dù sao có mao tổng so với không có mao giữ ấm hiệu quả rất hảo. Bất quá nghĩ nghĩ, Tiêu Đường vẫn là từ bỏ, y cũng không muốn làm cho người khác biết y là tiểu hồ ly. Đối với Tiêu Đường mà nói, duy trì bí mật này là duy trì tình yêu cùng Ti Lẫm đích.
Nhưng là đêm hôm đó Tiêu Đường thủy chung không thể chống cự được, thời gian chạng vạng kiệt lực vẫn bị ép trở về nguyên hình. May mắn người bắt y vẫn không có lộ mặt, tuy rằng cơm trưa bữa tối đều không có, nhưng Tiêu Đường lại cảm thấy may mắn.
Y là một thiếu niên không biết nhân gian khó khăn đích, nếu để bánh mì cùng tình yêu trước mặt sẽ không chút do dự lựa chọn tình yêu.
Ngày hôm sau sáng sớm, Tiêu Đường là ở trong tiếng khắc khẩu tỉnh lại.
Tiêu Đường vẫn bị nhốt tại trong phòng nhỏ bỏ hoang, bên ngoài vốn yên tĩnh lại van lên tiếng khắc khẩu của người lạ..
“Tốt lắm! Dương Dương, không cần quậy nữa, lấy chìa khóa thả Tiêu công tử đi ra!” Đây là một giọng nam trầm ổn, lại hơn vài phần lo âu cùng khí não.
Trả lời hắn chính là một giọng của thiếu niên, hết sức lông bông táo bạo, cố lắng nghe cũng không khó nghe ra ý tứ làm nũng ủy khuất.
“Vì cái gì! Chính là người này, làm cho Chức Cẩm trang của đại ca ngươi gặp chuyện phiền phức như vậy, còn bị bọn họ đoạt đi một nửa sinh ý! Ta đây là đang giúp ngươi rút giận, ngươi còn hung ta!”
Tiêu Đường rốt cục hiểu được nguyên lai là gặp phải Chức Cẩm trang, cho nên Nhị thiếu gia nổi tiếng ngang ngược của Chức Cẩm trang trả thù. Tiêu Đường liếm liếm chân trái trước bị máu nhiễm hồng của mình, nếu bây giờ y là hình người nhất định sẽ cười ra tiếng. Nhị thiếu gia kỳ thật cũng là người thẳng thắn, mới trực tiếp dùng phương pháp tối thô lỗ đem mình cướp đi, đổi thành những người khác, có lẽ mặt ngoài ẩn nhẫn không phát ra mà ở sau lưng lén lút phóng ám tiễn.
Đại thiếu gia Chức Cẩm trang cả giận nói: “Ngươi kêu người tổn thương Tiêu công tử, ngươi còn muốn trói y ở bên trong, ngay cả giọt nước cũng không có uống, chẳng lẽ không biết sẽ hại đến mạng người!”
Thiếu niên kêu Dương Dương trầm mặc một lát, ngữ khí đã không còn kiêu ngạo như vừa rồi: “Ta, ta không biết y bị thương… Thầm nghĩ cho y chút giáo huấn…”
“Ta…” Dương Dương còn chưa nói hoàn, liền “A” một tiếng. Ngay sau đó là đại ca của hắn kinh hoàng thất thố mà hô to: “Dương Dương! Ngươi làm sao vậy!?”
Tiêu Đường tò mò đứng lên, nghĩ muốn tới cửa nơi nghe cẩn thận chút thiếu niên kia đã xảy ra chuyện gì, nhưng toàn thân lại không có chút khí lực. Đang tức giận, lại nghe đến giọng đại thiếu gia Chức Cẩm trang nổi giận đùng đùng: “Ti công tử! Ngươi đã làm gì hắn!?”
Tiêu Đường nghe được ba chữ Ti công tử, kinh hỉ đến muốn nhảy dựng lên, lại đột nhiên phát giác mình vẫn là tiểu hồ ly, lập tức phải biến lớn.
Nhưng cùng bình thường bất đồng, lần này Tiêu Đường không cách nào làm được. Hắn bị đao thương mất máu, lại gần một ngày chưa uống một giọt nước, làm sao có khí lực đầy đủ để biến hóa?
Y thử lại thử, đau đớn khi biến ảo quen thuộc đến một lần lại một lần, cảm thấy được thân thể đang muốn phát sinh biến hóa trong nháy mắt rồi lại dừng lại. Tiêu Đường kinh hoảng tuyệt vọng mà la thầm, ở thời điểm chỉ mành treo chuông này mà mình không có cách để biến hóa như bình thường.
Ti Lẫm ở bên ngoài a! Nếu để hắn thấy mình nửa người nửa thú như vậy, nhìn đến một con yêu tinh như vậy, hắn sẽ bày ra vẻ mặt như thế nào?
Chán ghét? Sợ hãi? Ghê tởm? Xa cách?
Tiêu Đường cảm thấy được trái tim giảo thành một đoàn, y đau đến mau hít thở không thông, tuyệt vọng mà thấp giọng gào thét.
Ngoài cửa truyền đến giọng trào phúng lạnh như băng đến cực điểm của Ti Lẫm: “Sao, Lâm công tử, ta bất quá điểm ngủ huyệt của lệnh đệ mà thôi, ngươi liền đau lòng. Nhưng lệnh đệ chẳng những mời người mà còn tổn thương người của ta, còn làm cho y chịu lạnh chịu đói gần một ngày. Tiêu Đường không hề nội lực võ công, lệnh đệ có thể tưởng tượng lát nữa có gì hậu quả!”
Nói đoạn đến đây, thanh âm của Ti Lẫm đã ức chế không được hơi hơi run rẩy, hiển nhiên là giận dữ cũng là sợ cực. Nghe được mình đến đây, lấy tính cách của Tiêu Đường lại không ra tiếng, trong phòng nhỏ hoàn toàn yên tĩnh, Đường Đường của hắn, ở bên trong chẳng lẽ đã chống đỡ không được!?
Tiêu Đường cuộn mình ở góc, yên lặng mà rơi lệ.
Ti Lẫm là một bá chủ trời sinh, ngồi ở Liễu Thiên Trang mà bày mưu nghĩ kế cả thiên hạ, trước thái sơn băng vu vẫn cười vân đạm phong khinh, chỉ có đề cập đến mình, mới rối loạn trận tuyến, nếu không người đó chính là quân vương thương giới kia.
Nhưng, mình mà Ti Lẫm yêu đến như vậy, lại không phải là một con người…
Tiêu Đường từng chết một lần, bởi vậy luôn luôn cho rằng đoạn cuộc sống này chính là ông trời đã ban thêm cho y, lâu nay luôn thích ứng với sự thật mình chỉ là một con hồ ly nhỏ.
Yêu thượng Ti Lẫm, y lại hận sao mình lại là một ngoại tộc, không xứng với tình yêu Ti Lẫm.
Tâm Tiêu Đường đau nhức, thầm nghĩ hợp lại hết mọi cách cũng không có thể làm cho Ti Lẫm nhìn đến nguyên hình của mình. Y liều lĩnh muốn phá tan cực hạn biến thành người của thân thể. Lúc này đây, biến ảo rốt cục thành công, đau đớn cũng là gấp hai lần ngày xưa.
Người Tiêu Đường bị đau nhức mãnh liệt đến mà ức chế không được thấp giọng kêu thảm thiết.
Ti Lẫm ở ngoài cửa không biết y phát sinh chuyện gì mà bỗng nhiên kêu thảm thiết ra tiếng, nhất thời gấp đến độ tê tâm liệt phế mà kêu to: “Đường Đường!”
“Ti công tử, đây là cái chìa khóa.” Đại thiếu gia Chức Cẩm trang cũng hiểu được không ổn, hắn cũng không muốn ấu đệ mìnhbởi vì hành động theo cảm tình mà hại mạng một người.
Ti Lẫm cướp qua đi, hét lớn: “Cút!”
Tiêu Đường đã biến hóa, lại cảm thấy được ý thức sắp rời rạc, thân thể mềm nhũn, vài lần chống đỡ không được phải đổi về tiểu hồ ly, y dùng ý thức còn sót lại nghĩ nếu Ti Lẫm phá cửa mà vào, nhất định sẽ thấy cảnh mình bị biến về nguyên hình.
Vì thế Tiêu Đường cố một hơi, đi đến cạnh cửa, từ bên trong cài chốt cánh cửa kia lại, hô lớn: “Không nên vào!”
Ti Lẫm giải khóa, đang muốn mở cửa lại phát hiện ở bên trong đã khóa, nghe thấy hơi thở mong manh của Tiêu Đường ở bên trong, vừa vội vừa giận mà hống hắn: “Đường Đường, không cần giận dỗi, đến chậm là ta không đúng, ngươi không cần giận. Mở cửa nhanh lên, ta biết ngươi bị thương, không thể kéo!”
Tiêu Đường tựa vào bức tường bên cạnh, rơi lệ đầy mặt, không lâu nữa mình sẽ thật sự thoát lực đánh quay về nguyên hình, y là tình nguyện chết cũng không muốn nhìn thấy đôi mắt chăm chú nhìn y tràn ngập tình yêu kia của Ti Lẫm nhiễm sự chán ghét cùng xa cách khi thấy ngoại tộc.
“Ti, Ti Lẫm, ta không sao, ngươi đi về trước… Ta, ta có việc, qua một ngày nhất định đi tìm ngươi.” Tiêu Đường nói chuyện đã lộn xộn, đầy đầu chỉ có một ý nghĩ chỉ cần mình ngủ một giấc sẽ có đủ khí lực biến hóa, lại đi tìm Ti Lẫm.
Ti Lẫm ở ngoài cửa nghe được trong lòng run sợ, hắn chưa từng có sợ hãi như vậy. Tiêu Đường của hắn là bị cái gì tra tấn mới có loại thanh âm suy yếu khàn khàn như hấp hối này!?
“Thúi lắm!” Ti Lẫm gấp đến độ mắng nổi lên thô tục, “Tiêu Đường, ngươi đứng bên cạnh cho ta, ta muốn phá cửa!”
“Ti Lẫm, không nên vào…” Giọng Tiêu Đường đều là khóc run rẩy, “Ngươi, ngươi sẽ hối hận …”
Ti Lẫm ngưng nội lực vào lòng bàn tay, đối với cửa gỗ liền một kích toàn lực, hét lớn: “Ta không đi vào mới sẽ hối hận!”
Hắn vốn chỉ cần dùng một thành nội lực liền có thể đem cánh cửa gỗ này đẩy ra, chính là quan tâm sẽ bị loạn, lòng hắn nóng như lửa đốt bất tri bất giác liền bỏ thêm mười thành nội lực ở bàn tay.
Cửa gỗ vỡ vụn, ở một mảnh bụi bậm ầm ầm rơi xuống đất.
Ti Lẫm một cái bước lớn vào phòng trong, bị thiếu niên đang cuộn mình ở góc tường hấp hối dọa sợ tới mức hô hấp cứng lại.
Tiêu Đường cụôn tròn ở góc tường, trên vai áo màu trắng nhiễm thượng mảnh máu nhìn thấy ghê ngườ, nhưng vì đã khô mà trở thành màu sậm. Gương mặt thanh tú của Tiêu Đường một mảnh trắng bếch, hai mắt nhắm nghiền, răng nanh gắt gao cắn môi dưới không có một tia huyết sắc, giống như đang chịu thống khổ rất lớn.
Ti Lẫm thất thanh kêu thảm thiết, “Đường Đường!” Liền hướng qua đi đem Tiêu Đường ôm vào trong ngực.
Tiêu Đường mở to mắt, gặp Ti Lẫm ngay tại trước mắt, thần sắc lại càng thêm địa kinh hoảng sợ hãi, không biết làm sao có khí lực giãy giụa muốn thoát khỏi cái ôm ấp của Ti Lẫm.
“Ti Lẫm, ngươi buông, ta, ta…”
Đôi cánh tay cứng như thiết của Ti Lẫm gắt gao kiềm ngụ thân thể vặn vẹo của y, buộc y ngẩng đầu nhìn mình, “Ngươi rốt cuộc làm sao vậy! Tên đáng chết kia đã làm gì ngươi, cho ngươi trốn ta như như rắn rết!?”
Tiêu Đường vốn ở trong tình thế cấp bách mà phát ra khí lực mới biến hoá được, hiện tại đã đến cực hạn, ý thức y nhanh chóng tan rả, trong tuyệt vọng chỉ kịp đứt khoảng nói với Ti Lẫm: “Thực xin lỗi… Ta không muốn lừa dối ngươi… Tha thứ ta…” Mới vừa nói xong, liền hôn mê.
Mắt Ti Lẫm trừng lớn, không dám tin.
Tình nhân ở trong lòng bắt đầu từng chút trở nên trong suốt sau đó thu nhỏ lại, cuối cùng biến thành một con chồn bạc nhỏ ở trong khuỷu tay mình.
Chân trái đằng trước của tiểu hồ ly, có một đạo đao thương, lông tơ tuyết trắng của nó nhiễm đỏ.
Ti Lẫm nhìn con tiểu hồ ly quen thuộc này.
Nửa năm trước, vì để làm quà sinh nhật cho đại tỷ, mình mua về một con hồ ly nhỏ.
Bạch hồ nho nhỏ tinh khiết thật đáng yêu lại có linh tính, mang cho mình rất nhiều khoái hoạt, nhưng cuối cùng lại vì không có đạo hạnh linh lực mà bị mình nhẫn tâm vứt bỏ.
Sau đó, Tiêu Đường lại xuất hiện trong cuộc sống của mình.
Đồng dạng đáng yêu, đồng dạng hồn nhiên, vì thế mình đã yêu thiếu niên thông minh này.
Ti Lẫm rốt cục biết vì sao Tiêu Đường cũng không thể ở lại bên cạnh mình cả ngày, rốt cục biết vì sao trong mắt Tiêu Đường luôn luôn có bi thương lưu chuyển. Vật nhỏ này ở bên cạnh mình, một mình thừa nhận rất nhiều lo lắng cùng sợ hãi…
Nhớ tới Tiêu Đường luôn sợ hãi cho rằng là hạnh phúc mà mình cho y rồi sẽ có một ngày tan thành mây khói, Ti Lẫm liền vừa tức vừa đau lòng, hắn thật cẩn thận nâng tiểu hồ ly đang hấp hối lên, hôn lông tơ hỗn độn của y.
“Thật là một đứa ngốc. Tiểu yêu tinh ngươi ngốc nghếch như vậy, sao ta có thể mặc kệ được chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.