Tái Thế Vi Hồ

Chương 6:




Tiêu Đường thử từng bộ một, đều rất vừa người. Dáng người y thon dài tỉ lệ cân xứng, mặc áo nào chã hợp(chém), huống hồ lại xuất thân nhà giàu có, trời sinh một cỗ ngạo khí, mặc vào mấy thứ này thì càng tôn thêm nét lan chi ngọc thụ của y.
Đầy đầuTi Lẫm đều là lý luận”Đưa quần áo đó là muốn mình tự cởi vào ban đêm”, gặp Tiêu Đường mặc thử từng cái từng đi ra, chỉ cảm thấy đầu óc mình nóng cả lên như tiểu mao đầu mươi tám tuổi, cái mũi đều muốn đến ra máu mũi, đôi mắt lóe lục quanh lấp lánh giống như đói lang nhìn chằm chằm Tiêu Đường xem.
Tiêu Đường tuy chỉ là con cừu nhỏ đầu gỗ cũng không có trì độn đến nỗi khiến người oán trách, nổi lên một thân nổi da gà, không khỏi ra tiếng hỏi: “Làm sao vậy, ta mặc rất khó xem?”
“Không, nhìn rất tốt.” Ti Lẫm hoàn hồn tán thưởng.
Phẩm vị Tiêu Đường không kém, khi ở hiện đại rất hiểu cách phối hợp quần áo, dáng người lại thượng đẳng, cho nên thường thường được người khen mặc quần áo đẹp, đối loại khen ngợi này đã miễn dịch. Y hừ một tiếng, liền xoay người muốn đổi lại quần áo cũ, Ti Lẫm bắt lấy cổ tay của y tha y ra ngoài, “Đừng đổi, mặc cái này đi.”
Nói xong liền thanh toán tiền, cùng Tiêu Đường đi ra. Tiêu Đường ôm một đống quần áo, có chút khóc không ra nước mắt, ngay cả chỗ nghĩ đêm mà mình còn không có nữa, quần áo này để chỗ nào mới tốt đây?
“Thíchkhông?” Ti Lẫm hỏi yn.
Tiêu Đường thấy biểu tình người này như đang đợi ngừơi khen thưởng, nhân tiện nói: “Ân, đều rất được. Thêu công của Cẩm Tú trang thực tinh xảo, chắc là bố nghiệp lý đích nhân tài kiệt xuất đi.” Y nói như vậy cũng loạn vuốt mông ngựa, vì Tiêu Đường đã sống xa hoa từ nhỏ nên đối với giám định và thưởng thức đồ vật tốt xấu này nọ đã rất tinh thông.
Ti Lẫm lại lắc đầu: “Cẩm Tú trang trong kinh thành cũng là tranh không lại Chức Cẩm trang lâu đời.”
Lịch sử Cẩm Tú trang bất quá hơn mười năm, năm năm trước Ti Lẫm thành lập Liễu Thiên Trang, vốn định đem Chức Cẩm trang thu mua, lại dao động không được các Chức Cẩm trang có căn cơ hùng hậu, chỉ có thể thu mua Cẩm Tú trang. Cẩm Tú trang nho nhỏ ở trong tay Ti Lẫm năm năm đã thành cửa hàng tơ lụa thanh danh hiển hách, lại thủy chung vẫn thua Chức Cẩm trang trang đã ở kinh thành trăm năm, có khách nhân hoàng thân quốc thích cố định một bậc.
Ti Lẫm hiểu Cẩm Tú trang khiếm khuyết căn cơ, không kịp Chức Cẩm trang cũng là chuyện đương nhiên. Chính là hắn trời sinh hiếu thắng trong xương cốt, Cẩm Tú trang luận vải dệt luận thêu công luận hình thức cũng không kém Chức Cẩm trang, kêu hắn làm sao cam tâm ở phía sau? Nhưng giang hồ triều đình luỡng phân thiên hạ*, Chức Cẩm trang từ lúc Liễu Thiên Trang hắn xuất hiện thì đã gia nhập vào triều đình từ trước, Ti Lẫm dù lợi hại cũng chỉ có thể chia một chén canh, cùng ngồi cùng ăn thì làm không được.
_ Lưỡng phân thiên hạ: chia thiên hạ ra làm hai.
Nghe Ti Lẫm giải thích xong, Tiêu Đường nghi hoặc hỏi: “Chỉ cần đưa quân vào trong triều đình, cung cấp hoàng thân quốc thích chút hàng, không được sao?”
“Nói dễ làm khó, ” ngừơi như Ti Lẫm cũng không cấm cười khổ, “Chức Cẩm trang đã mở cửa kinh doanh ở thời cao tổ hoàng đế, đến nay huyền tông hoàng đế đã hơn trăm năm, đa số hoàng tộc đều quen dùng quần áo tơ lụa của Chức Cẩm trang, Cẩm Tú trang là tân tú* mới xuất hiện, cho dù cấp bậc thêu công cùng Chức Cẩm trang khác nhau, bọn họ xem ra vẫn thíêu lửa phía sau, cũng không thể chịu nhiều ưu ái hơn.”
_tú trong Cẩm Tú trong.
Tiêu Đường chớp mắt, “Không giống là không được, Cẩm Tú trang có cái gì không hơn được Chức Cẩm trang?” Lịch sử thua người ta, không thể thắng lại cái khác sao, tất cả đều ngang hàng cũng vô dụng thúi lắm.
“Chức Cẩm trang là cửa hiệu lâu đời, cho nên thêu đa số đều là hình thức truyền thống, không bằng với hình thức đa dạng và xinh đẹp của Cẩm Tú trang.” Ti Lẫm há mồm đáp, Tiêu Đường muốn hắn đi tranh cùng Chức Cẩm trang quả thực rất phí công phu đi làm.
Ti Lẫm gặp Tiêu Đường mím môi vì mình buồn rầu, trong lòng có chút vui sướng. Dĩ vãng mỗi lần nhắc tới lần bại trận này tâm tình đều buồn bực, lần này lại vì Tiêu Đường quan tâm mà khiến ấm ức trở thành hư không. Nhưng nhìn mặt mày Tiêu Đường chán nản thành màu đậm, Ti Lẫm lại luyến tiếc y vì mình thương tâm, liền vỗ vỗ bờ vai của y, cười nói: “Đang nghĩ cái chủ ý quỷ gì vậy, việc này coi như hết, cũng không phải cái đầu như ngươi có thể nghĩ ra được.”
Tiêu Đường trừng hắn, “Quá coi thường người đi, mưu ma chước quỷ muốn là có một cái, mấy ngày nữa sẽ nói cho ngươi biết, thế nào cũng phải cho ngươi bái ta làm thầy mới được!”
“Ta đây cần phải mỏi mắt mong chờ.” Ti Lẫm thích bộ dáng kiêu ngạo của Tiêu Đường, giống như ánh mặt trời đều tụ tập trên mặt thanh tú của y vậy, rất chói mắt.
Hai người lại đi dạo một lát, Tiêu Đường cảm giác được mình sắp phải biến trở về tiểu hồ ly, vì thế vội vàng tìm cớ cùng Ti Lẫm tách ra. Y còn chưa tìm được chỗ đặt chân, lại không có ngân lượng, trong lòng thực lo lắng. Nghĩ nghĩ, chuyển qua một cái ngõ tắt nhỏ, cắn răng cầm vài món quần áo Ti Lẫm mới mua cho y, bộ kia thì đơn giản lưu lại mặc lên người.
Tiêu Đường cầm đến tiệm cầm đồ lấy chút tiền, quyết định tìm cái khách ***. Nhưng còn chưa kịp đi ra khỏi ngõ tắt nhỏ, cơn đau nhức quen thuộc lại thổi quét đến.
Tiêu Đường cảm giác được thân thể của mình trong quần áo mua ở Cẩm Tú trang dần dần thu nhỏ lại, bộ áo trắng ôm ở trong tay kia cũng dần dần biến mất không thấy.
Tiêu Đường đã biến trở về hồ ly dùng tiểu móng vuốt đông sờ sờ tây trảo trảo, ý niệm đầu tiên trong đầu là: hoàn hảo không có đổi thành một hồ ly con trụi.
Lý thuyết của Tiêu Đường là người không thể trọc đầu, hồ ly không thể trụi mao.
Chính là quần áo cùng một đống bạc trên mặt đất làm sao bây giờ đây?
Tiêu Đường dùng miệng ngậm ngân lượng vào tay nải, dùng sức kéo hai cái. Nề hà khí lực của cả người y rất yếu, tay nải lại rất không nể tình văn phong bất động.
_ văn phong bất động: làm gì cũng không nhúc nhích được.
Vì thế Tiêu Đường quay sang mấy bộ quần áo kia. Quần áo cũng rất không cho y mặt mũi, kéo thì khẽ động, cái chân ngắn nhỏ của y không cẩn thận bị vấp, lại ngã cả người vào trong quần áo.
Tiểu hồ ly ở trong quần áo lăn qua lăn lại, kinh hoảng chi chi gọi bậy, mất sức của chín trâu hai hổ mới đẩy ra hết tầng tầng lớp lớp quần áo tìm hai lỗ tai nhỏ lông xù của y, rồi lại tìm hai tiểu móng vuốt tuyết trắng, cuối cùng chậm rãi đi ra.
Tiểu hồ ly trải qua một hồi đại chiến rốt cục mệt ngồi phịch ở trong tơ lụa, tiểu móng vuốt tuyết trắng dùng sức lay vuốt quần áo, hữu khí vô lực mắng: “Grr…ngao ngao ngao ngao! ( Ti Lẫm… Ngươi hảo tâm lại thành trở ngại chứ không giúp gì!) “
Bỗng nhiên, có đôi cánh tay nhẹ nhàng ôm lấy tiểu hồ ly.
Trong lòng Tiêu Đường cả kinh, đề phòng mà ô kêu một tiếng toàn thân căng thẳng.
Ôm lấy Tiêu Đường, là một ả nữ tử tố y*. Bộ dạng cô gái này cũng không phải rất được, mặc bố y, tố trang bạch nhan, lại có một cỗ thanh tao lịch sự đoan trang của dòng dõi thư hương.
_tố y = bạch y
“Yên tâm, ta sẽ không thương tổn của ngươi.” Nữ tử thanh âm ôn nhu làm cho Tiêu Đường thả lỏng xuống.
Tiêu Đường cảm thấy được vận khí mình không phải tốt bình thường, mỗi lần gặp biến cố đều được người nhặt được nuôi. Tiêu Đường đã quen với cuộc sống thoải mái được nuôi dưỡng, nếu không trước khi biến thành một con hồ ly lang thang hẳn là đã đói chết hoặc bị người tróc đi làm thịt.
Chủ mới của Tiêu Đường tên là La Trinh, một tiểu thư của dòng dõi thư hương gia môn suy tàn. La Trinh cùng bà vú ở trong tiểu viện đơn sơ tại con hẻm nhỏ kia, cuộc sống đơn giản, chi phí cuộc sống toàn dựa vào tiền bà vú làm quần áo cùng tranh chữ La Trinh nhờ người bán thu vào.
La Trinh đem biến thành tiểu hồ ly Tiêu Đường ôm trở về nhà, từ nay về sau nơi đó sẽ trở thành chỗ ở của hồ thân Tiêu Đường.
Tiêu Đường vẫn thực nghi hoặc vì sao La Trinh nhìn đến mình từ người biến ảo thành hồ, không sợ hãi chút nào, vẫn như cũ đem con tiểu yêu tinh đem về nhà, sau đó mới biết được nguyên lai là trong số bạn hồi nhỏ của La Trinh cũng có một hoa yêu. La Trinh đối với yêu tinh tất nhiên không có chán ghét căm thù như thế tục, gặp tiểu hồ ly ngốc đáng yêu, lại không nhà để về, vì thế nhặt về nhà.
La Trinh mặc dù nhặt Tiêu Đường về nhà, lại cũng không quá quản chuyện ban ngày Tiêu Đường đi đâu, cho nên buổi sáng Tiêu Đường biến thành người tới Liễu Thiên Trang, chạng vạng hóa quay về nguyên hình hồ ly quay về nhà La Trinh.
Tuy rằng phải nhiều đi rất nhiều đường, nhưng có nơi ở làm việc và nghỉ ngơi, Tiêu Đường lại cảm thấy an tâm rất nhiều. Dù sao ngày đêm đều ở Liễu Thiên Trang, bị người phát hiện chuyện Tiêu Đường chính là tiểu hồ ly Ti Lẫm nuôi dưỡng sớm muộn gì cũng bị phát hiện.
Ngày ấy Ti Lẫm ở trên chợ nghe Tiêu Đường nói có chủ ý, chỉ là nghe chứ căn bản không để ở trong lòng, ai ngờ mấy ngày sai Tiêu Đường quả thực cho hắn một bản kế hoạch.
Phụ thân Tiêu Đường vốn đam mê văn hóa truyền thống, Tiêu Đường liền luyện một tay thư pháp xinh đẹp. Ti Lẫm trừng song mắt nhìn thể chữ lệ đẹp đã, từng chữ đều biết, hiểu ra lại như lọt vào trong sương mù không biết nói những gì, giống bản thiên thư.
“Thị trường? Người tiêu thụ? Có thể giải thích bản kế họach ngươi viết một chút được không?” Ti Lẫm xoa huyệt Thái Dương phát đau. Hắn xem hiểu một ít, trực giác thấy rất thú vị, lại bị tờ giấy tràn đầy từ ngữ hiện đại này làm cho choáng váng đầu óc.
Tiêu Đường khụ một tiếng, hơi có chút đắc ý nói: “Đơn giản mà nói mà, Cẩm Tú trang khuyết thiếu không phải chất lượng mà là một cơ hội tiến vào thị trường, cho nên chỉ cần sáng tạo ra cơ hội này, triều đình còn không phải để Cẩm Tú trang nhất mã bình xuyên*?”
_nhất mã bình xuyên: một ngựa chiếm cả thảo nguyên, độc chiếm một vùng.
“Này ta biết, sau đó?”
“Chức Cẩm trang cùng Cẩm Tú trang ngày thường lực lượng ngang nhau, thua chỉ thua ở chỗ Chức Cẩm trang phụ trách triều phục y phục hàng ngày cho hoàng thân quốc thích cùng quan viên, cuối năm còn phải thượng cống tam vạn bảy tơ lụa cùng số lượng lớn quần áo may sẵn làm quà tặng tân niên của triều đình cho quan viên, ngoài ra, vào giai đoạn cuối năm có rất nhiều quan viên hoàng thân muốn mua số lượng lớn tơ lụa của Chức Cẩm trang để may lấy vài bộ đồ mới.”
Ti Lẫm gật gật đầu, trên mặt mang vẻ tán thưởng, năng lực tiểu gia hỏa này không tồi, trong mấy ngày cư nhiên đã tìm hiểu kỹ toàn bộ sinh ý của Chức Cẩm trang cẩn thận như thế, nghĩ đến ngày ấy xem thường ấy ở trên chợ thật sự là mình không phải.
“Hai tháng sau chính là giai đoạn cuối năm, Chức Cẩm trang chỉ thượng cống tam vạn bảy tơ lụa cùng số lượng lớn quần áo may sẵn đã có lượng công việc thật lớn, giờ muốn ứng phó các quan viên quý tộc mua tơ lụa may đồ mới tất nhiên có chút căng thẳng. Ta điều tra qua, sau khi cống tơ lụa cùng thợ may trên, ước chừng nửa tháng Chức Cẩm trang không thể ứng phó với các quan viên quý tộc. Nói cách khác, nếu như có thể đem khoảng thời gian căng thẳng này của Chức Cẩm trang kéo dài, quan viên quý tộc nếu như muốn qua giai đoạn cuối năm, như vậy tơ lụa hoặc quần áo may sẵn thì chỉ có thể dựa vào Cẩm Tú trang.
Ở trong khoảng thời gian này, mấu chốt để Cẩm Tú trang có thể thay đổi là chỉ cần đem khoảng thời gian căng thẳng của Chức Cẩm kéo dài, còn có, Cẩm Tú trang có đại lượng thành phẩm nhanh chóng chiếm trước thị trường hay không. Cho nên nếu Cẩm Tú trang cần ở trong tháng tám tháng chín bí mật thua mua số lượng lớn tơ lụa cùng nguyện liệu, sản xuất đại lượng tơ lụa cùng đồ may săn, như vậy khi đó Chức Cẩm trang sẽ bị khuyết thiếu nguyên liệu mà kéo dài thời gian. Về phương diện khác, nếu thời gian kéo dài, quan viên quý tộc nóng lòng chuẩn bị bộ đồ mới lễ mừng năm mới, tất nhiên không thể kiên nhẫn chờ đợi. Tơ lụa đồ may sẵn của Cẩm Tú trang so với Chức Cẩm trang cũng không kém, bởi vậy trở thành chỗ lựa chọn tốt nhất của bọn hắn.
Mặc xiêm y tơ lụa của Cẩm Tú trang, những người đó tất nhiên biết Cẩm Tú trang mặc dù thiếu lịch sử thâm hậu, nhưng luận về thêu công cùng vải vóc không kém Chức Cẩm trang chút nào, kiểu dáng đa dạng thậm chí còn hơn một chút, về sau tật nhiên cũng sẽ đem Cẩm Tú trang đưa vào phạm vi lựa chọn, như vậy trên triều đình Chức Cẩm trang sẽ khó là trở thành độc nhất nữa.”
Tiêu Đường thao thao bất tuyệt nói một trận, Ti Lẫm nghe xong sau đó lâm vào trầm tư. Như lời nói của Tiêu Đường, kế hoạch này thật là thực mê người. Tiêu Đường cho hắn một kế hoạch phương hướng tổng thể, Ti Lẫm loại người thông minh, lại ở trên thương trường sờ đi cổn đánh nhiều năm, trong lòng lập tức có cân nhắc, suy tính tỉ mỉ các bước ban đầu của kế hoạch(chém đó, câu này thật khó a).
Tiêu Đường đắc ý tiếp tục nói: “Đương nhiên trước đó phải làm hảo công tác tuyên truyền.”
“Tuyên truyền?” Lại là một từ ngữ kỳ quái.
“Ân.” Tiêu Đường vặn tay nói: “Trong kinh thành tiểu thư nhà nào xinh đẹp nhất? Vị thiếu gia nào tối ngọc thụ lâm phong? Nếu có biện pháp, hoàng tử công chúa nương nương trong cung đều đưa một ít, làm cho các nàng mặc. Bất quá trong khoảng thời gian này hoa khôi xinh đẹp kinh thành liền miễn.”
“Vì cái gì?” Chủ ý này của Tiêu Đường, Ti Lẫm đại khái hiểu được tác dụng ở đâu, chỗ nào, chính là nếu bàn về mỹ nữ, hoa khôi cũng là không thể thiếu tên trên bản.
Tiêu Đường lắc đầu, “Đó chính là vấn đề phạm vi tiêu dùng đối tựơng. Cái gọi là phạm vi tiêu dùng đối tượng, nói chính xác là người mua quần áo của Cẩm Tú trang vì cái gì lại mua? Hoa khôi mỹ thì mỹ rồi đó, nhưng công chúa cũng không muốn nhìn thấy quần áo mặc trên người mình lại ở trên người vũ cơ.”
Y so sánh sinh động kiến thần tình Ti Lẫm ngưng trọng, tự hỏi theo quán tính.
Ti Lẫm mỗi lần đối mặt gương mặt thanh tú của Tiêu Đường, luôn không tự chủ được cũng nở nụ cười mỉm nhợt nhạt. Kỳ thật, chỉ có khi hắn thiệt tình yêu thương một người, mới có thể giống như vậy, cho dù ở một chỗ rất nhỏ cũng không tự chủ được mà bày ra ôn nhu mà người ngoài khó thấy.
Có lẽ lúc đầu Ti Lẫm là bị khí chất độc đáocùng tính tình đáng yêu thẳng thắn Tiêu Đường hấp dẫn, ở trong mấy ngày nay, lại bất tri bất giác mà thiệt tình. Ti Lẫm sinh ở trong đại thế gia, lại lăn lộn trên thương trường, khó gặp được người thiên tính thiện lương tinh khiết trẻ con như Tiêu Đường, hành vi tính tình lại không chút nào mượn cớ che đậy làm vẻ ta đây, từ trong ra ngoài đều thẳng thắn thuần túy, đáng quý như thế.
Biết rõ kinh thế hãi tục, Ti Lẫm cũng không thể buông tay cũng không nguyện buông tay, phát triển đến bây giờ, tình cảm dần dần đã không thể thu phóng tự nhiên.
“Ta đây cũng nên mặc quần áo Cẩm Tú trang mỗi ngày hay không?” Ti Lẫm tựa lưng ghế dựa, một đôi chân thon dài đan xéo, khí phách cùng phong lưu kiêm đủ, không giống thương nhân mà giống một quý công tử. Tiêu Đường nghĩ nếu người này sinh ở hiện đại, cơ hội ở trên ngành giải trí còn nhiều hơn so với buôn bán.
Tiêu Đường oai oai miệng, mặc dù không phục nhưng cũng phải thừa nhận nếu hắn thực mặc vào, thì sẽ là người mẫu nam trang đẹp mắt nhất Cẩm Tú trang, căn bản không cần phải tìm người khác.
Nghĩ là một chuyện, ngoài miệng thừa nhận lại là một chuyện, Tiêu Đường hừ hừ, “Ngươi thật không biết xấu hổ.”
Ti Lẫm rộng lượng mà nhún nhún vai, “Mấy ngày nay ngươi không cần làm chuyện khác, viết lại kế hoạch tỉ mỉ cho ta đi.”
Tiêu Đường lĩnh nhiệm vụ đang muốn cao hứng phấn chấn mà đi ra ngoài, Ti Lẫm tiến lên một tay giữ chặt lấy y, xoay người ghé vào lỗ tai y nói: “Cho ta tốt chủ ý như vậy, chẳng lẽ không muốn đòi lại ta cái gì khác sao?”
Nói thì rất đứng đắn nhưng ý tứ khiêu khích cũng rất rõ ràng. Môi Ti Lẫm có chút giống như vô tình mà phất qua lỗ tai Tiêu Đường đích.
Bên tai là hơi thở quen thuộc của Ti Lẫm, nhiệt khí nhè nhẹ tiến vào trong tai Tiêu Đường. Tim Tiêu Đường đập như sấm, trên mặt không khỏi nháy mắt đỏ lên, chỉ còn lại có một đôi mắt mông mông lung lung trong veo như nước.
Tiêu Đường vốn là đối với Ti Lẫm có vài phần mông lung tình cảm, lại không hiểu chuyện tình cảm, tất nhiên không phải đối thủ của tay phong nguyệt tay già đời như Ti Lẫm, hơi gia tăng khiêu khích đã làm cho y không thể bình tĩnh tự hỏi, để Ti Lẫm muốn làm gì thì làm.
Trong lòng Ti Lẫm mừng thầm, gặp Tiêu Đường chẳng những không có kháng cự, ngược lại trúc trắc e lệ, lập tức biết Tiêu Đường đối với mình cũng là có tâm tư đồng dạng. Hắn nhẹ nhàng kéo Tiêu Đường qua, làm cho y ngồi trên chân của mình, hai tay ôm lấy thắt lưng y.
Tiêu Đường tránh tránh, giãy không ra, chỉ có thể ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, buồn thanh nói: “Ta không muốn cái gì…”
Ti Lẫm sủng ái mà nhìn thiếu niên trong lòng, không khỏi lòng say thần mê, một cỗ cảm giác toan ngọt dâng tràn đầy đầu, mình ở trong phong nguyệt dạo chơi lâu ngày, đúng là cho tới bây giờ chưa từng thỏa mãn như vậy.
“Nhưng ta muốn cho.”Thanh âm Ti Lẫm khàn khàn thuần hậu chậm rãi hấp dẫn.
Bạch y thiếu nhiên dựa vào trong ngực của mình, khẩn trương đến động cũng không dám động, thấp đầu, sợi tóc mềm mại đen bóng rơi xuống trên bả vai thượng, lộ ra phần cổ trắng nõn mềm nhẵn, vẻ ngây thơ cùng sắc dục kỳ diệu hoà lẫn đến không khẽ hở, hấp dẫn Ti Lẫm giơ tay vuốt ve lên gáy Tiêu Đường.
Bị ngón tay thon dài nhẹ nhàng mà vỗ về, kích khích Tiêu Đường hơi hơi run rẩy, khiến loại tình cảm cùng cưng chiều của Ti Lẫm càng thêm nồng nàn. Hắn nâng hàm duới Tiêu Đường lên, vừa lòng nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của thiếu niên, trong mắt mịt mờ hơi nước.
“Nhắm mắt lại.” Ti Lẫm tà tứ mà cười. Tiêu Đường khiếp sợ mà ngơ ngẩn, y ở phương diện này dù ngây thơ không biết gì cũng biết sau khi nhắm mắt lại phải làm cái gì. Bàn tay đang vòng trên thắt lưng y của Ti Lẫm nhẹ nhàng mà véo thắt lưng Tiêu Đường một chút, Tiêu Đường nhất thời mềm mại ngã vào trong lòng ngực của hắn. Đôi môi nóng rực của Ti Lẫm liền đè ép lên.
Tiểu gia hỏa này chỉ sợ là lần đầu tiên hôn môi, môi lưỡi đối sự xâm nhập của Ti Lẫm không hề chống cự mà trúc trắc luống cuống, Ti Lẫm không muốn tiến quá mau mà dọa sợ y, nụ hôn này cũng không kịch liệt, rất là ôn nhu ngọt ngào, đầu lưỡi linh hoạtTi Lẫm ý do mạt tẫn địa rời khỏi khoang miệng mềm mại của Tiêu Đường, còn ở trên đôi môi hình thoi của y miêu ta một lát rồi mới rời đi.
Mới buông Tiêu Đường ra, Tiêu Đường liền nhuyễn như nước mùa xuân, đem mặt vùi trước ngực Ti Lẫm không chịu nâng lên.
Ti Lẫm không lên tiếng, hắn hưởng thụ thời khắc ôn nhu khi ôm tình nhân.
Sau một lúc lâu, Tiêu Đường buồn thanh do dự lên tiếng.
“… Vì cái gì hôn ta?”
“Ngươi cứ nói đi?”
Tiểu đứa ngốc này, nếu có thể đem một nửa thông minh tài trí của y dùng ở phương diện tình yêu, cmình cũng không cần tìm mọi cách minh kỳ ám chỉ như vậy.
Đầu óc đã thành tương hồ của Tiêu Đường khó khăn vòng vo chuyển, duy nhất chỉ có thể nghĩ đến câu Ti Lẫm vừa mới nói “Cho ta tốt chủ ý như vậy, chẳng lẽ không muốn đòi lại ta cái gì khác sao?”
Y lớn lên trong sủng ái, mặc dù chút tùy hứng, bản tính lại thiện lương tinh khiết trẻ con, một khi đã biết tình cảm của mình, đối với Ti Lẫm toàn tâm lấy đãi. Vốn định hai người đều là nam tử, lại một người một yêu thủy chung khác biệt, liền không có hy vọng xa vời nhiều lắm. Hôm nay không nghĩ lại bị Ti Lẫm vừa hôn vừa ôm đích, trong lòng cũng là sinh chút chờ mong, nhưng chung quy vẫn không dám tin.
Nhớ tới Ti Lẫm mới vừa nói câu nói kia, mơ hồ cũng không có tình yêu ở bên trong, đơn giản chỉ là tưởng thưởng, lập tức trong lòng lại có một chút đau đớn.
Ti Lẫm thấy y còn không chịu ngẩng đầu, gắt gao bắt lấy áo trước ngực của mình run rẩy nho nhỏ, đúng là đang kích động, liền biết y đang suy nghĩ miên man tự dưng dựng chuyện gì đó, không khỏi vừa tức vừa thương.
Ti Lẫm thực thích trêu chọc lộng y, nhưng biết khi nào thì có thể, khi nào thì không thể, bằng không chỉ sợ tiểu tử kia ngây thơ này về sau đều hoài nghi mấy cái ôm của mình.
“Được rồi, đừng nghĩ lung tung. Nếu từng ngừơi ra chủ ý cho ta ta đều phải hôn lại ôm, ta đây còn mở Liễu Thiên Trang gì nữa, dứt khoát kinh doanh tần lâu sở quán.” Ti Lẫm nén cười, sao lại có người đơn thuần đến thế, đứa nhỏ chân thật như vậy, tự mình nhận ra sự thật thật là quý.
_TBD: ko biết chương này khó, hay ta edit xuống tayT^T, nhiều câu khó hĩu quá.
Tiêu Đường không thể tin được mà ngẩng mặt nhìn hắn. Trên gương mặt đỏ rực trần đầy vui sướng, sợ hãi nói: “Không phải tưởng thượng gì?”
Ti Lẫm véo véo gò má của y, “Tây đường Đường chủ Trịnh Thuân, Bắc đường Đường chủ Trần Khải, phó trang chủ Liễu Thiên Trang Trầm Vân, bọn họ là trợ thủ đắc lực của ta, chẳng lẽ ta từng người đều phải hôn một cái mới không làm … thất vọng bọn họ vì đã xuất lực cho Liễu Thiên Trang ta?”
Tiêu Đường phụt — cười ra tíêng.
Ti Lẫm gần sát mặt của y, thu hồi tươi cười bất cần đời, còn nghiêm túc nói: “Tốt lắm, Đường Đường, ta chỉ nói một lần. Nghe kỹ.”
Tiêu Đường một lòng chờ mong lại sợ hãi, kinh ngạc nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc của Ti Lẫm.
“Ta yêu ngươi. Cùng ta ở bên nhau.”
“Ngươi, ngươi…” Tiêu Đường nghe được lời mình muốn nghe, vui sướng tràn đầy thoáng chốc doanh lòng đầy đầu.
Ti Lẫm yêu thương nhìn ảnh ngược của mình trong đôi mắt đen láy của y, hôn hôn trán của y, ôn nhu lừa gạt nói: “Tiểu đứa ngốc, phía sau không phải chỉ nói hai chữ『ngươi ngươi』đi. Đến, Đường Đường cũng nói chút ta muốn nghe.”
Tiêu Đường do dự một lát, tiến đến bên tai Ti Lẫm nỉ non vài từ. Liền cúi đầu vùi ở trong lòng ngực của hắn không dám nâng lên.
Có vô số mỹ nữ từng đối với Ti Lẫm nói qua ba chữ kia, Ti Lẫm lại chỉ làm xem như mây khói. Tiêu Đường phảng phất có ma lực đặc biệt, giọng y nỉ non nhỏ đến mức không thể nghe thấy, lại làm cho Ti Lẫm cảm thấy mình hạnh phúc như có được toàn bộ thế giới.
Khó trách từ xưa đã có người ngâm “Nguyện có được ngừơi trong lòng, đầu bạc không phân ly “, ngày trước khi mình nghe được chỉ cảm thấy buồn cười, sáng chế — Thứ giành được mới là thật. Không ngờ hôm nay gặp chuyện mới biết tuyệt vời trong đó.
Ti Lẫm nâng mặt Tiêu Đường lên, hai người lại hôn một hồi, Tiêu Đường đã là vẻ mặt đào hoa xuân thủy*, Ti Lẫm nhìn mà dục vọng như thủy triều, lặng lẽ đưa tay tham nhập vào trong quần áo của Tiêu Đường âu yếm da thịt nhẵn nhụi ấm áp của y.
_ đào hoa xuân thủy: đây là những từ chỉ cảnh sắc mùa xuân, ý chỉ đây bây giờ “xuân” về đầy mặt Đường Đường rồi.
Tiêu Đường bị hôn đến đầu óc choáng váng, xụi lơ tùy ý Ti Lẫm công thành chiếm đất.
Tử y Lục y lại khéo thành vụn mà gõ cửa nói: “Trang chủ, ngọ thiện đã bị hảo.”
Tiêu Đường nhất thời hoàn hồn, nhìn đến một đôi lộc sơn chi trảo của Ti Lẫm muốn cở quần áo của mình, giãy giụa: “Không cần! Tử y cô nương ở ngoài cửa!”
Ti Lẫm cân nhắc một chút, tiểu gia hỏa này rất thẹn thùng, nếu bây giờ mà muốn y chỉ sợ sẽ làm cho y tức giận một hồi lâu, huống hồ Tiêu Đường dễ dàng mệt mỏi, Ti Lẫm sao để y chịu đói, liền dứt khoát buông tay.
Tiêu Đường lập tức từ trên đùi hắn nhảy xuống, rút lui ba bước, cảnh giới mà trừng hắn, chính là gương mặt đỏ ẩn cùng đôi mắt đầy hơi nước kia, thật không giống như là uy hiếp, lại như là khiêu khích.
Ti Lẫm đi qua kéo y, “Tốt lắm, ăn cơm trước.”
Tiêu Đường thở một hơi, Ti Lẫm lại kề tai khinh cười nói: “Đêm nay… Lưu lại đi.”
Một câu, Tiêu Đường cứng ở tại chỗ.
Lưỡng tình tương duyệt là chuyện rất vui suớng, làm Tiêu Đường gần như quên mất, mình không phải là người…
Y là chỉ tiểu yêu tinh, mỗi ngày miễn cưỡng biến thành người chỉ có thể duy trì bốn năm canh giờ*, nếu lưu lại, nhất định phải ở trước mặt Ti Lẫm duy trì không được nhân thân bị đánh về nguyên hình.
_1 canh giờ = 2 tiếng
Lúc ấy, nhìn đến mình thành yêu tinh, Ti Lẫm còn có thể ôm mình nhu tình mật ý nói thương y, dịu dàng mà hôn y sao?
Mặt Tiêu Đường dần dần trắng, kinh sợ địa ngẩng đầu nhìn Ti Lẫm, vẻ mặt Ti Lẫm ôn nhu cưng chiều chìm đắm. Tiêu Đường không thể tưởng tượng lúc ấy người này sẽ dùng ánh mắt căm hận lợi hại nhìn mình, phai làm sao mới tốt đây.
Chỉ là nghĩ nghĩ thôi đã cảm thấy vạn tiễn xuyên tim.
Ti Lẫm phát hiện dị trạng của Tiêu Đường, cúi đầu nhìn y, chỉ thấy sắc mặt y trắng bệt, ánh mắt trống rỗng, thân thể lung lay sắp đổ, nghĩ đến y lại bắt đầu mệt mỏi đứng lên, lập tức liền đau lòng nói: “Mau đi ăn cơm sau đó nghỉ ngơi đi.”
“Ta… Ta buổi tối không thể ở tại chỗ này… Thực xin lỗi…” Tiêu Đường nhỏ giọng nói.
Ti Lẫm bình thường cũng là người tâm tế như phát*, nhưng hôm nay rốt cục để tiểu tử trì độn kia hiểu được lòng, trong lòng mừng rỡ như điên, cư nhiên không có phát hiện sắc mặt Tiêu Đường có chút trắng bệch, chỉ nghĩ y e lệ, vừa gật gật đầu, cũng không muốn buộc y, “Không sao, ngươi thích đi, ta sẽ không cường lưu ngươi.” Nói xong chỉ giả vô cùng đau đớn lại nói:
_tâm tế như phát: ngừơi tinh tế cẩn thận.
“Ai… Chỉ làm khó ta, khó trách mỗi người đều nói trên đầu chữ nhẫn có một cây đao, thật không lừa ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.