Ta Xuyên Sách Trở Thành Quả Dưới Tán Cây Trường Sinh

Chương 5:




Ta nhận trục cuốn, bái tạ các vị thần.
Thiên Quân vuốt râu hài lòng: "Quả Trường Sinh, từ hôm nay trở đi, ngươi chính là Thượng thần của Thiên Cung ta, từ nay về sau, ngươi cần phải làm tròn bổn phận của mình, góp phần làm cho Thiên Cung ta càng thêm hưng thịnh. Chư vị ái khanh cũng phải … cùng nhau xây dựng một đại gia đình hòa thuận và tươi đẹp!"
Ông ấy lại nói thêm những lời khách sáo, quy trình của nghi thức phong thần cũng đã xong, mọi người ít nhiều gì cũng có chút mệt, lúc sắp giải tán trong mắt của các vị tiên gia hào quang tỏa sáng trở lại, nhìn thấy ta âm thầm xắn tay áo, đang đợi tan tiệc liền đổ xô ra.
Thiên quân chỉ đành để ta đi trước, còn những người khác ở lại mở cuộc họp nhỏ.
Trên đường về ta đột nhiên nhớ đến chuyện phân bón, liền hỏi Mục Khánh Khánh có thể cho ta chút phân bón hoa để ăn được không, kết quả là bị nàng ấy cười nguyên cả đoạn đường, nói ta chắc chỉ là tiêu hóa không tốt thôi.
Lúc trở về cung điện Trần Bì đã đứng đợi ở cửa, ta không thể chờ được khua tiểu pháp khí lên biểu diễn cho huynh ấy xem: “Trần Bì, ta ảo thuật cho huynh xem, dưa hấu dưa hấu bất hiềm đa! Bồ đào bồ đào bất hiềm đa…”
Trần Bì bò ra từ đống trái cây, bất lực cười nói: “Thượng thần, pháp thuật không thể tùy ý dùng, cô có biết mỗi lần cô dùng, nông dân trồng trái cây ở nhân gian liền sẽ ít đi một đợt thu hoạch đó.”
Ta bất ngờ, những trái cây này thế mà lại đến từ nhân gian.
Thì ra, thần tiên cũng có cái lý khi không làm mà có ăn, nhận thờ cúng của nhân gian, thì liền có trách nhiệm gieo phước lành, trừ tà ma cho nhân gian.
Trần Bì nhìn thấy Mộc Khánh Khánh đang ôm rất nhiều hoa quả trong lòng hỏi: “Lan Hoa tiên tử sao không nhắc nhở thượng thần?”
Nàng ấy cười nói: “A Quả đang vui vẻ, ta không muốn làm hỏng sự thích thú của muội ấy.”
Ta thu pháp khí lại, ôm một trái dưa hấu lên nói: “Ai biết trong dĩa thức ăn, từng chút đều là sự vất vả khó nhọc, là do ta quậy phá rồi, ta tự phạt 10 cân.”
Mộc Khánh Khánh cũng tiếp lời: “Ta, ta cũng tự phạt 10 cân.”
Trần Bì thở dài nói: “Không cần như vậy, buổi chiều đem trái cây phân đến các cung là được rồi.”
Mộc Khánh Khánh “ồ” một tiếng, trong mắt khó che được nỗi thất vọng.
Trần Bì đẩy cửa: “Quà chúc mừng của chư thần vừa nãy cũng được đưa đến rồi, chất đầy cả một phòng, Thượng thần vào trong xem đi.”
Ta vừa bước vào, liền thấy đống quà giống như một ngọn núi nhỏ vậy, khiến cho bàn ghế trong đại sảnh bị chôn vùi hết, điều này cũng quá khoa trương rồi nha!
Ta lao lên trước, mặc dù đã biết các vị thần tặng cái gì, nhưng việc mở quà còn vui hơn nhiều so với bản thân món quà.
“Cái nồi này sáng bóng thật đó, cái xiềng xích này cũng vừa vặn nha! Kính áp tròng, ể? Sao lại có một cặp kính áp tròng?”
Trần Bì nhìn nhìn, nói: “Đây là Hỏa Nhãn Kim Tinh của Hầu thần tặng cô.”
Dùng kiểu gì vậy? Đường kính to như vậy làm sao mà đeo, ta cầm một cái lên đưa tới trước mắt.
“Ể? Trần Bì, sao huynh khô cứng sần sùi vậy?”
Trần Bì ngay tức khắc đỏ mặt, quay đầu đi, nói: “Ta vốn dĩ là trần bì(*) cất trong hầm ngàn năm mà.”
(*) Trần bì: vỏ quýt để lâu năm (vị thuốc đông y).
Hả?
Ta bắt đầu tò mò nguyên hình của các vị thần tiên rốt cuộc là gì.
Buổi chiều cung hoa quả bọn ta mở cuộc họp lớn, chẳng qua là để ta làm quen với công việc, ví dụ như nước nào đó năm nay mùa cam nên được bội thu thì phái Chanh Tử Quân đi giao thiệp với vị thần ở nơi đó.
Còn hoa quả ở Thiên cung thì do Trần Bì dẫn ta đích thân đi tặng, vốn dĩ sợ bị người ta giữ lại nói chuyện, nhưng khi ta đi đa số thần tiên đều không có mặt, Trần Bì nói bọn họ đều có việc của mình.
Lúc đi qua cung Chiến thần có một tiểu tiên nam đưa ta một mảnh giấy, là tin nhắn Bạch Dục lưu lại cho ta, trên đó đại khái viết là chúc mừng con thăng thành Thượng thần, bố cảm thấy tự hào vì con, nhưng chiến sự căng thẳng, ăn mừng sau vậy.
Ta hỏi Trần Bì: “Vì sao Thần Ma lại có xung đột? Trận này cứ đánh không ngừng, hai bên đều sẽ bị tổn thất, hòa bình phát triển mới là đạo lý đúng đắn.”
Trần Bì lắc đầu nói: “Không biết, cuộc chiến Thần Ma đã kéo dài vạn năm rồi. Có điều nghe nói, vạn năm trước Thiên cung xuất hiện một cuốn sách, trên đó tiên đoán rằng Thần Ma sẽ có cuộc đại chiến, lúc đầu không ai tin cả, sau này đã thật sự đánh cả vạn năm rồi.”
“Thần kì như vậy?” Có khi nào trùng hợp?
“Không rõ nữa, nghe nói cuốn sách này cũng không chỉ tiên đoán đại chiến Thần Ma, còn có sự thay đổi của Thiên cung sau này, đều thành sự thật rồi, tuy nhiên, không thể xác minh được đây là sự thật hay là tin đồn, dù gì những ai đã xem cuốn sách này đều đã về với cát bụi rồi. "
“Vậy, huynh đã từng nghe qua tung tích của cuốn sách đó chưa?” Tim ta đập điên cuồng, nếu cuốn sách đó thật sự tồn tại, vậy nó nhất định có khả năng chính là cuốn tiểu thuyết gốc, cách để ta trở về nhà có lẽ có liên quan đến cuốn sách này!
Trần Bì trả lời rất thành thật: “Chưa từng, những năm này Tam giới cũng có không ít người đang tìm cuốn sách này, nhưng đều chẳng có tung tích gì, có người nói có lẽ cuốn sách này không tồn tại trong Tam giới.”
Ta nhất thời hơi hụt hẫng, có điều cũng không phải thất vọng hoàn toàn, thứ lợi hại như vậy tất nhiên không thể cứ tùy ý là có thể tìm ra được.
Cho dù sự tồn tại của nó có thật hay không, vì để trở về nhà, ta sẽ cược một ván.
Sau khi về cung trái cây, Trần Bì có chút ngại ngùng sờ đầu nói: “Thượng thần, cô có thời gian thì nên học thuật cưỡi mây đi, trong Cổ Văn Quán có giáo trình, rất dễ học. Hai ngày này ta luôn cảm giác cô càng ngày càng nặng, cơ thể ta sắp chống đỡ không nổi rồi.”
“À, với cả, ăn ít trái cây thôi.”
“Ta rõ ràng không ăn bao nhiêu cả!”
Vậy mà bị nói là mập, ta nằm trên giường nghiến răng, hoàn toàn không biết bên cạnh có thêm một người.
“Tiểu Quả hình như không vui?”
Ta chấn động cả người, sững sờ nhìn Lục Hành xuất hiện từ trong không khí.
“Huynh, sao huynh vào đây được?”
Huynh ấy cười đắc ý: “Ta là ai chứ, trên trời dưới đất, đi lại tự do.”
“Tối qua Thiên cung có tặc náo loạn, cũng là huynh?”
“Thì ra cô biết, lúc ta đến cô ngủ như một con heo chết, ta còn tưởng cô không biết nữa cơ.”
Thằng nhóc này thật là cao tay, dưới con mắt của bao nhiêu thần tiên như vậy mà vẫn có thể đại náo Thiên cung lại còn có thể toàn thây rời khỏi, lúc trước ta tưởng hắn có thể chỉ là một tên trộm, nhưng bây giờ ta không thể không kiểm tra lại Lục Hành.
“Hôm nay ta có được một bảo bối.” Ta vừa nói vừa lấy mảnh kính áp tròng trong túi ta đang đeo ra.
Lục Hành nhanh chóng giữ chặt tay ta lại, giật nó rồi để ở trước mắt: “Quả nhiên là bảo bối tốt, Tiểu Quả là đứa trẻ tốt có ơn biết báo.”
“...Huynh trả ta.”
Huynh ấy lùi lại một bước, cười nhạt nói: “Tiểu Quả, hình như cô chín rồi.”
(Còn tiếp)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.