Ta Xuyên Sách Trở Thành Quả Dưới Tán Cây Trường Sinh

Chương 4:




Trần Bì một tay ôm ta lên, bay về hướng cửa hàng nhỏ của ta.
“Ở đây vốn dĩ là nơi ở cũ của Thần Rau Quả, sau khi ngài ấy mất đi, rau quả phân ra, tộc Rau Củ đã sa sút, tòa cung điện này liền do tộc Trái Cây kế thừa, bây giờ cô chính là chủ nhân của nơi này.”
Trần Bì để ta ở trước cửa, làm một động tác “mời”.
Ta đẩy cửa ra, một bên quan sát một bên thuận miệng hỏi: “Tộc Rau Củ tại sao lại sa sút?”
“Hao muối, hao dầu.”
“...”
“Cả tòa cung điện đều đã tân trang lại rồi, cô xem xem có chỗ nào không vừa ý, bọn ta sẽ thay đổi.”
Ta gật đầu, nhìn quanh căn phòng trong khoang trái bí ngô, cùng với những Quả tiên đang quỳ sấp ở cửa muốn nhìn ta nhưng lại không dám nhìn.
“Ta rất vừa ý.”
Ta quay đầu nhìn Trần Bì, thấy huynh ấy không có ý định đi, “Huynh không cần lên tiền tuyến viện trợ cha ta sao?”
Trần Bì ngẩn người, phản ứng một lúc mới nghĩ ra người ta nói là ai, nghiêm túc nói: “Thượng thần lệnh cho ta lúc nào cũng phải ở bên cạnh cô, đảm bảo sự an toàn cho cô.”
Ể? Trần Bì là trợ thủ đắc lực của Bạch Dục, Bạch Dục vậy mà lại để vợ và huynh đệ lưu lại cho ta, thật sự là công cha như núi nha, nghĩ đến ông bố ruột của ta, trước lúc xuyên đến đây đã thắng 2 tệ của ông trong Đấu Địa Chủ, đã giận nguyên một đêm.
“Sau này sinh hoạt của cô sẽ do các Quả tiên phụ trách, an toàn của cung điện là do ta phụ trách, hôm nay thời gian không còn sớm nữa, cô nghỉ ngơi đi, sớm mai còn phải diện kiến Thiên quân, chính thức được phong tước.” Trần Bì chắp tay, dẫn đầu đoàn tùy tùng nhỏ ra canh gác.
Huynh ấy vừa đi, các Quả tiên lần lượt xông ra, đại sảnh ngay lập tức đông đúc, một lão Quả tiên kiến nghị bày mười mấy bàn thức ăn thức uống để chào mừng, ta vội vàng xua tay: “Không được xa hoa lãng phí!”
Lão Quả tiên hơi thất vọng, nước mắt ứa ra một nửa nhưng vẫn không bỏ cuộc: “Vậy đợi người đầy tháng rồi sẽ làm tiệc đầy tháng cho người.”
… Tùy bà vậy.
Cứ như vậy, hoạt động tiệc tùng chuyển thành buổi gặp mặt ngắn, các Quả tiên đứng trước mặt ta tự mình giới thiệu đôi ba câu liền lui xuống.
Trong lần gặp mặt này, nữ phụ quan tr ọng lúc trước chưa xuất hiện thì bây giờ cũng lộ diện rồi.
Trái Trường Sinh cũ là sau khi chín mới biến hình, lực lượng lớn mạnh, lại ỷ vào Bạch Dục dung túng cho những việc làm xằng bậy, là nàng ta ức hiếp người khác trước nên mới bị báo thù, bị Dưa Hấu và Bồ Đào xúi giục làm những chuyện không có tính người.
Lần này ta chỉ là quả chín một nửa, không có bản lĩnh ghê gớm như vậy, tự nhiên cũng sẽ không kết thù với bọn họ.
Bữa tối của ta vô cùng thịnh soạn, theo lời của Củ Cải và Rau Xanh đưa cơm tới, nói đây là món do đích thân Thực thần nấu. Mặc dù không biết vì sao ta lại không đói, nhưng để mặt mũi cho Thực thần nên đã nếm thử tất cả món.
Nửa đêm ta nằm trên giường giống miếng bánh mì trăn trở không hiểu, ta, rõ ràng là một đứa ham ăn, bây giờ sao lại không muốn ăn uống nữa? Lẽ nào là vì ta thuộc tính thực vật, khẩu vì cũng thay đổi? Vậy ta ăn cái gì? Phân bón? Nhưng đây là cổ đại mà, là chỉ có phân cứt thôi đó!
Ta trằn trọc khá lâu, cuối cùng đem nghi vấn “làm sao để chế tạo phân bón trong thời cổ đại” chìm vào giấc mộng.
Ta ngủ rất sâu và một khi đã ngủ thì không có gì có thể đánh thức ta, sáng sớm hôm sau khi ta đang chỉnh đốn y phục, các Quả tiên bên cạnh ta mắt ai nấy cũng đều bị thâm quầng, sau khi dò hỏi ta mới biết được đêm qua có trộm lẻn vào Thiên cung khiến cho mọi người hoảng sợ. Phản ứng đầu tiên của ta là, còn có thể là ai nữa, Lục Hành đó.
Lúc ra khỏi cửa Mộc Khánh Khánh đã y phục chỉnh tề đợi ta, trong lòng ta căng thẳng, bàn tay nhỏ bé đang khoác vào nàng ấy run rẩy không ngừng.
“Nhất định phải đi sao? Lát nữa có phải sẽ có rất nhiều người?”
Nàng ấy nói khẽ: “Yên tâm đi, Thiên quân lo muội sợ người lạ, đã nói rõ với chúng thần rồi, không cho phép nhìn trộm muội, không cho phép tìm muội hỏi chuyện.”
Ta gật đầu, Ừm! Ta không sợ, chuyện nhỏ như vậy, chuyện nhỏ như vậy…
“Gặp Thiên quân có cần quỳ lạy không…”
“...Thiên cung không thịnh chuyện này.”
Bởi vì ta không biết tiên thuật, tất cả đều dựa vào Mộc Khánh Khánh gọi mây đưa ta đi, lúc đến cửa Huyền Thiên điện nàng ấy để ta xuống, cấp bậc nàng ấy thấp, chỉ có thể đứng ngoài nghe.
Ta run rẩy bước vào đại điện, thoáng nhìn thấy Thiên quân đang ngồi trên cao, dáng vẻ của ông ấy khiến ta nhớ đến ông Thần Tài trong bức tranh Tết trong nhà khi còn nhỏ.
Cơ trí chút, cô bạn! Ta tự cổ vũ mình, nhất định phải nho nhã, khoan thai, thể hiện phong thái của một thanh niên tốt trong xã hội hiện đại!
Lần đầu gặp mặt, nhất định phải lôi hết khí thế ra, đầu óc ta xoay chuyển nhanh chóng, trong nháy mắt nhớ lại nghi thức thăm viếng mộ, liền thực hiện quy cách cao nhất đối với Thiên quân: Cúi người 3 cái.
“Chào Thiên quân, tiểu thần Trái Trường Sinh chúc tết người! Không không, tiểu thần Trái Trường Sinh thỉnh an người!”
Xung quanh vang lên một tràng tiếng cười, ta xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu, nhưng Thiên quân lại lập tức quát bọn họ, còn chỉ đích danh phê bình: “Dạ Vi Lương, ngươi cười cái gì? Lúc ngươi vừa tới còn không bằng người ta! Còn ngươi Cầu Tất Ứng, miệng cười lệch cả rồi kìa, còn có phong độ của người lớn không!”
Thần tiên bị chỉ đích danh đều xấu hổ đỏ mặt, trong lòng ta ấm áp, Thiên quân được miêu tả sơ lược trong sách thế mà lại dễ thương như vậy.
Sau khi ông ấy mắng xong, ông duỗi tay nghênh đón Lão tiên nhân lên trước rồi nói: “Mau tiến hành nghi thức phong thần, đừng để ý bọn nhỏ.”
Lão tiên nhân kéo cổ họng rồi nói một cách dứt khoát: “Nghi thức phong thần hiện tại bắt đầu! Trái Trường Sinh lên trước tiếp nhận.”
Ta lon ton chạy tới, Lão tiên nhân lấy một nhánh cây trong không khí ra đưa cho ta: "Đây là pháp khí truyền lệnh cho tất cả trái cây trong thiên hạ, từ nay về sau, con sẽ là chủ nhân của nó."
Ta nhận lấy, hoài nghi hỏi: “Dùng như thế nào ạ?”
Lão tiên nhân nói: “Câu thần chú của pháp khí là “Trái cây trái cây bất hiềm đa”, trong tim con nghĩ đến trái gì liền đọc trái đó, con thử xem, nó chỉ nghe mỗi mệnh lệnh của con.”
Ta bán tín bán nghi cầm cành cây lên khua xuống đất: “Dưa hấu dưa hấu bất hiềm đa!”
Trong tích tắc, bảy tám quả dưa hấu lớn lăn ra từ trong không khí.
Ể?
Vui nha!
Ta kìm nén tâm trạng muốn chắp tay vái Lão tiên nhân cả ngàn lần, Lão tiên nhân cười: “Tiếp theo là lời chúc mừng của trăm vị thần, các vị thần ngồi ở đây đã rất kỹ lưỡng chuẩn bị những món quà chúc mừng dành cho con, có điều nhiều quá nên đã trực tiếp đưa đến cung của con rồi.”
Nói rồi, ông ấy lấy ra một trục cuốn: “Hôm nay, trên điện ta chỉ đọc quà chúc mừng của các vị tiên gia, đợi ta đọc xong, con liền có thể cảm ơn họ.”
“Hỏa Thần Dạ Vi Lương tặng một đôi Đả Hỏa Thạch!
Thần Nhân Duyên Cầu Tất Ứng tặng một lọ Hợp Hoan Tán!
Thần Đạo Đức Cố Đức tặng một cuốn Đạo Đức Kinh!
Thực Thần Trương Đại Chủy tặng một cái nồi đen!
Hầu Thần Lục Nhĩ tặng một đôi Hỏa Nhãn Kim Tinh!
Thần Tư Pháp Lãnh Băng Băng tặng một đôi xiềng xích!

Cuối cùng, Chiến thần Bạch Dục tặng một lời chúc miệng: Bách độc bất xâm!”
(Còn tiếp)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.