Tà Vương Mị Hậu: Triệu Hồi Sư Xinh Đẹp

Chương 206: Mạo hiểm! Đấu với quái vật long xà! (5)




“Đúng là một nha đầu cuồng vọng." Đôi mắt đỏ của quái vật long xà gườm gườm nhìn Tuyết Ẩn.
Tuyết Ẩn nhìn lại, lạnh giọng quát, "Băng Thương."
Trong nháy mắt mười thanh băng thương xuất hiện, với một tốc độ chớp nhoáng và khí thế kinh hồn, ùn ùn kéo tới chỗ quái vật long xà.
Trong tay Tuyết Ẩn cũng nắm lấy một thành băng thương, tốc độ vượt quá tầm mắt của quái vật long xà, muốn hạ nó, chỉ có đánh vào mắt.
"Tiểu Đoàn Tử, tránh đi." Tuyết Ẩn đột nhiên hô to.
Tiểu Đoàn Tử nghe vậy lập tức xoay một vòng, mang theo Tuyết Ẩn cấp tốc rời đi.
Một tiếng thét lớn, một luồng hỏa diễm xuất hiện, gào thét đuổi theo sát phía sau Tiểu Đoàn Tử, xém tý nữa bọn họ đã bị ngọn lửa của quái vật long xà thiêu rụi.
“Choang choang”, băng thương đâm lên vảy rồng, vỡ choang thành những vụn băng nhỏ.
Đuôi rồng vĩ đại bất ngờ quét về phía Tuyết Ẩn, Tiểu Đoàn Tử lập tức lại xoay tròn, đồng thời chống lại ngọn lửa đang cháy tới.
Nếu chống lại quái vật long xà, đuôi rồng phía sau sẽ đánh tới, đến lúc đó Tiểu Đoàn Tử không chết thì cũng chỉ còn nửa cái mạng.
Xem ra tên quái vật đáng chết này đang nhắm tới Tiểu Đoàn Tử, nếu nó mà bị đánh rớt thì...
Con ngươi Tuyết Ẩn lóe lên, "Tiểu Đoàn Tử, xuống đi."
Ưu thế của quái vật long xà là ở trên không, mà đây lại là thế yếu của nàng, ngược lại, ở dưới mới chính là ưu thế của nàng.
Tiểu Đoàn Tử cảm thấy hơi khó hiểu, nhưng vẫn lập tức đưa Tuyết Ẩn đáp xuống đất.
"Nha đầu kia, xem ta có thiêu chết ngươi không!"
Quái vật long xà nói xong, lại mở to miệng phun ra một ngọn lửa bay về phía Tuyết Ẩn...
Ngọn lửa như mang nỗi hận cả thiên hạ, tốc độ xé gió bay tới Tuyết Ẩn, trông như một thủy triều lửa nhỏ.
"Chủ nhân, ta chạy trước đây." Tiểu Đoàn Tử nhìn đám lửa mạnh kinh hồn, sợ tới mức vội vàng chui về huyết ngọc trâm, dù sao trông chủ nhân hiện giờ cũng chưa cần tới nó.
Da mặt Tuyết Ẩn co rút, Tiểu Đoàn Tử kia vậy mà lại dám bỏ lại nàng, tuy là bây giờ đúng là nàng không cần đến nó thật.
Nhìn đám lửa đang bay tới vô cùng mạnh mẽ, Tuyết Ẩn chỉ có thể cố gắng lùi về sau, đôi mắt lạnh lẽo nhìn quanh, ngươi đốt thì ta chạy, ta đây cũng sẽ cho ngươi nếm thử mùi vị bị thiêu cháy là như thế nào.
"Hắc Viêm Nộ."
Tuyết Ẩn hơi phồng má, sau đó há miệng, một ngọn lửa màu đen xông ra từ miệng nàng, từ từ lớn dần, đối chọi với ngọn lửa mà quái vật long xà phun ra.
"Ầm - - "
Một vàng một đen, hai ngọn lửa va chạm nhau trên không trung, bắn tàn lửa ra bốn phía như những đóa pháo hoa đang nở rộ...
Những đốm lửa nhỏ lách tách rơi xuống, nhanh chóng thiêu cháy cả một vùng rừng cây.
Viện trưởng ở đằng xa nhìn thấy cảnh này hốt hoảng, với tình hình lửa như thế này, học viện có khi sẽ cháy mất, lúc này ông ta rất hối hận, sao lại đưa người này tới Nam tháp mà sám hối cơ chứ.
Không ngờ nha đầu kia nhìn vậy mà có thể khiến cả long xà xuất hiện, đây là phong ấn, không ngờ nàng lại có thể giải phong ấn.
"Nhị hoàng tử, mau trở lại học viện dựng kết giới, sau đó dồn lực dập lửa." Viện trưởng nói.
Bắc Huyền Thanh liếc nhìn Tuyết Ẩn thêm một lần, bóng dáng bé nhỏ kia đang cố gắng đánh với quái vật long xà, trông nàng có chút chật vật, nhưng vẫn chưa đến nỗi quá bất lợi, thấy vậy hắn an tâm rời đi.
"Không ngờ ngươi có thể chống cự đến mức này, ngươi đã ăn được long hạch của bán long?" Quái vật long xà kinh ngạc nhìn Tuyết Ẩn, năng lực của tiểu cô nương này hoàn toàn nằm ngoài dự khiến của nó.
"Đúng vậy, lát nữa ta sẽ lấy luôn thú hạch của ngươi, cộng thêm với nghịch mãng." Tuyết Ẩn lạnh lùng nói, trong đầu liên tục nghĩ cách đối phó với quái vật long xà, bên ngoài cứng rắn, bên trong hẳn sẽ mềm, đúng không...!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.