Ta Vì Tiên Quân Gieo Tình Cổ

Chương 39: Nước mắt ái nhân




Cảm giác ngực bị cánh tay đâm thủng như thế nào, Luyện Chu Huyền nói không nên lời.


Bởi vì lúc này đây hắn cũng không có bất cứ cảm giác đau đớn gì. Tựa như khi ở trong Hương Khuy, bàng quang trước tất cả mọi chuyện xảy ra.


Nhưng khác với Hương Khuy chính là, hắn có thể cảm nhận được bi thương đến tột cùng đang nghiền áp mình, xỏ xuyên, tra tấn mình. Còn có từ vị trí trái tim kia truyền tới, một lỗ trống không cách nào lấp đầy.


Cuối cùng thì là do vu nữ Bích Dung cuồng loạn bi thống, hay vẫn là do bị "Phượng Chương Quân" xuyên thủng bản thân mà tận sâu trong đáy lòng lại đau đớn như vậy?


Hắn nói không rõ, đầu óc rối tung.


"...... A Diên!"


Hình như có người đang gọi hắn.


"A Diên!!"


Âm thanh kia càng vội vàng, gấp gáp.


Luyện Chu Huyền há miệng muốn đáp lại, lại đột nhiên phát hiện bản thân không thở nổi. Trong nỗi thống khổ hít thở không thông, đôi tay hắn dùng sức bóp chặt cổ, giãy giụa ngã về phía sau.


Sau đó, sau lưng hắn xuất hiện một cái ôm ấm áp vững trãi.


Ngay tại khoảng khắc đó, cảm giác không thở nổi biến mất, Luyện Chu Huyền gấp gáp hít vào một ngụm khí lớn, động thân thoát khỏi khống chế của cơn ác mộng kia.


Khung cảnh huyết sắc đã biến mất, thay vào đó là không trung xám xịt màu tuyết, cùng với cây hoa lê sum xuê nở rộ.


Theo tầm mắt, hắn phát hiện bản thân đang nằm ngửa trên mặt đất, ở trong lồng ngực Phượng Chương Quân.


Trên trán không có tiên tịch ấn —— lúc này mới là Phượng Chương Quân thật sự.


Ảo cảnh tuy đã rời đi, nhưng hình ảnh hài cốt của ái nhân, hay mỹ nhân gào khóc, thậm chí là bàn tay xuyên qua lồng ngực kia, vẫn còn lưu lại trong đầu Luyện Chu Huyền.


Chuyện ái tình thiên thương trong thế gian này bất quá cũng chỉ là kiêu dương yêu giới lộ, phong tuyết luyến hoa lê. Hồng nhan bạn cô trủng, xuân khuê mộng vong nhân*.


(*骄阳邀薤露,风雪恋梨花。红颜伴孤冢, 春闺梦亡人。)


Kiêu dương yêu giới lộ*


Phong tuyết luyến hoa lê.


Hồng nhan bạn cô trủng*,


Xuân khuê mộng vong nhân.


*Giới lộ là tên bài ca thời xưa, dùng khi tống táng, nói đời người chóng hết như giọt sương trên lá kiệu.


*cô trủng: ngôi mộ hoang, cô độc, không người đến viếng.


Edit bất tài giải nghĩa tạm:


Ánh mặt trời đón người ra đi,


Tựa như gió tuyết yêu thương nhung nhớ hoa lê.


Phận hồng nhan lại thường kết thúc là một nấm mồ hoang,


Nếu không thì cũng mòn mỏi nơi khuê phòng nhớ về người đã đi.


Thực chất là thơ hay hơn thế nhiều, rất da diết bi thương :'( Nhưng tay quá tàn, biết làm sao đây)


Câu thoại trên nếu giải ra thì là thế này:


Chuyện bi thương trong tình ái trốn nhân gian, lại nhiều như và thường xuyên như một lẽ tất nhiên phải thế. Hồng nhan bạn cô trủng, xuân khuê mộng vong nhân)


Luyện Chu Huyền chậm rãi ngẩng lên nhìn Phượng Chương Quân, mới nâng mi lên đã rớt xuống một giọt nước mắt, lăn qua nốt chu sa trên khóe mắt, rơi xuống trên bao tay của Phượng Chương Quân.


"Không sao chứ?" Phượng Chương Quân thay hắn lau đi giọt nước mắt, động tác mềm nhẹ.


"...... Không."


Luyện Chu Huyền hất thời không biết phải nói gì, chỉ có thể lắc đầu.


Đột nhiên có một thanh âm nhanh nhảu chen vào: "Người vừa rồi làm sao vậy? Bỗng nhiên vừa khóc vừa gọi?"


Người nói là người có khuôn mặt giống như đúc A Tình, Luyện Chu Huyền ngẩn ra mới nhớ ra đó là người mới kết bạn không lâu, đệ tử Đông Tiên Nguyên Yến Anh.


Cùng lúc đó, nơi xa hơn một chút, đệ tử Pháp Tông tên Lý Thiên Quyền kia đang đỡ vu nữ Bích Dung ngồi trên bậc thềm dưới mái hiên. Nữ nhân tựa như bị cái gì thôi miên, tạm thời an tĩnh. Nữ đồng ban nãy bị bắt cũng ngồi một bên, sợ sệt nhìn mọi người.


Yến Anh còn lại nhải truy vấn "Tại sao lại thế", Luyện Chu Huyền đầu vựng trướng, cố gắng nhớ lại trả lời: "Vừa rồi ta hình như nhìn thấy một chút ký ức...... ký ức của Bích Dung quận chúa, còn xảy ra trạng thái đồng cảm với nàng...... Tiếng kêu khóc ta phát ra hẳn đều là cảm giác từ nội tâm của nàng."


"Đồng cảm? Còn có chuyện như vậy?!" Yến Anh hỏi, "Vậy ngươi đã nhìn thấy gì?"


"Đó là chuyện riêng của Bích Dung." Phượng Chương Quân trầm giọng đánh gãy hắn, "Người ngoài hà tất phải tìm tòi nghiên cứu."


"Đừng hỏi." Lý Thiên Quyền cũng khó được đồng ý với Phượng Chương Quân, "Không liên quan đến ngươi."


"Không hỏi thì không hỏi, ta cũng không bát quái như vậy." Yến Anh bĩu môi, duỗi tay đỡ Luyện Chu Huyền đứng dậy, ánh mắt đột nhiên lại dừng trên khuôn mặt Luyện Chu Huyền, cười không hảo ý.


"Chỗ này của ngươi......" Hắn chỉ chỉ miệng mình.


"Cái gì?" Luyện Chu Huyền không hiểu, cũng duỗi tay chạm chạm miệng mình, "Tê ——!!"


Hắn lúc này mới phát hiện trên môi mình bị cắn thành một lỗ, máu cũng đã ngừng chảy, chỉ là vừa sưng vừa ngứa vừa đau. Cẩn thận nhớ lại một chút, hẳn là do Bích Dung ban nãy cắn rách.


"Giải dược!!" Hắn kinh hô một tiếng, gấp gáp muốn lấy giải dược trong túi càn khôn cho Bích Dung cô nương. Lại phát hiện túi càn khôn đã không còn bên hông mình.


"Ban nãy ta đã cho nàng ăn." Phượng Chương Quân chỉ chỉ túi thuốc nhỏ trên bàn, "Lần trước thấy ngươi dùng nên nhớ."


Lúc này Yến Anh lại trêu trọc: "Này, nói thật đấy không phải nụ hôn đầu tiên của ngươi đấy chứ?"


"......" Câu này hỏi đến khiến Luyện Chu Huyền ngơ ngẩn.


Ban nãy Bích Dung cô nương phân nửa là thấy đôi mắt xanh lục của hắn, hoảng hốt nhận nhậm hắn là tình lang tên "Vũ Chân Cung" kia. Nên nàng mới hung hăng cắn một cái, cái này có lẽ cũng xem là hôn môi?


Nghĩ đến đây, Luyện Chu Huyền tức khắc đau đầu, tay bưng kín mặt.


"Ai, không phải chứ?" Yến Anh kinh ngạc nói, "Thật sự là nụ hôn đầu của ngươi?!"


"Đương nhiên...... Đương nhiên không phải!" Luyện Chu Huyền mở đầu có chút do dự, mặt sau lại là chém đinh chặt sắt.


Hắn cũng không nói dối, chẳng qua là tự thuyết phục mình, là coi lần suýt chết đuối hơn trăm năm trước thành tiếp xúc thân mật với Phượng Chương Quân .


Nói xong câu đó, hắn gần như lập tức lén nhìn Phượng Chương Quân.


Vừa vặn Phượng Chương Quân cũng cúi đầu nhìn hắn. Ánh mắt hai người chạm nhau một cái, một cái ấm áp phát ngứa, mà một cái còn lại hình như có điểm...... lạnh lùng.


Luyện Chu Huyền đang tìm hiểu ý nghĩa ánh mắt này của Phượng Chương Quân, từ xa Lý Thiên Quyền đã lên tiếng.


"Các ngươi không thấy kì lạ sao? Vì sao đều chìm vào trong ảo cảnh, chúng ta không có việc gì, tiểu cô nương cũng vô sự, nhưng những Vu nữ thành niên này lại thành bộ dạng ma quỷ này."


"Tất nhiên là kì lạ." Yến Anh nhanh chóng tiếp lời hắn, "Hơn nữa, vu nữ cũng chia thành hai loại, một loại sẽ chủ động tấn công chúng ta, một loại khác tựa như giống với Bích Dung cô nương."


"Ta nghĩ ta biết nguyên nhân." Luyện Chu Huyền hồi thần, hắn đứng dậy đến bên cạnh nữ hài đồng và Bích Dung, cùng nâng tay trái của hai người lên.


Ngón út trên bàn tay trái Bích Dung mang bao ngón tay màu bạc, mà nữ đồng năm ngón tay đều còn nguyên vẹn, hiển nhiên là chưa tiến hành nghi thức nhập giáo chính thức.


"Nhiên chỉ cung phụng*." Phượng Chương Quân trầm ngâm.


(*Đốt cháy ngón tay để cúng tế)


"Không sai, ban nãy ta để ý năm hài tử kia vẫn còn ngón tay. Luyện Chu Huyền nói, "Mà những vu nữ kia đang bắt các nàng đến Thần Nữ đường, muốn thực hiện nghi thức nhiên chỉ cung phụng."


"Cho nên vấn đề nằm ở việc đốt ngón tay." Lý Thiên Quyền suy nghĩ, "Chẳng lẽ có gì đó mờ ám?"


Hắn vừa nói xong, biểu tình của Yến Anh trở nên cổ quái. Bộ dáng có chuyện muốn nói lại do dự.


Lý Thiên Quyền thấy thế, lập tức đến bên cạnh hắn đẩy một cái: "Đừng có giấu diếm, có chuyện mau nói!"


"Đầu tiên thanh minh một chút, ta không phải loại người thích khua môi múa mép!" Yến Anh hiên nhiên là nhận thấy điều mình sắp nói rất không ổn, "Trước kia ta có nghe một vị sư tỷ có quan hệ khá tốt với nữ quan nói, nàng vô tình nhìn thấy chỗ ngón tay bị cắt của một Vu nữ mới nhập tịch. Miệng vết thương rất bằng phẳng, căn bản là không có dấu vết bị bỏng, cho nên......"


"Cho nên rất có thể ngón tay không phải bị lửa thiêu," Lý Thiên Quyền nắm lấy trọng điểm, "Mà là bị chặt đứt!"


Yến Anh như sợ hắn phỏng đoán vô căn cứ, nhanh chóng bù lại: "Nhưng miệng vết thương bằng phẳng rất có thể là do sau đó xử lí, không có dấu vết bị bỏng cũng có thể do dùng tiên dược, cũng không phải chuyện hiếm."


Nhưng rõ ràng là không có ai để ý đến hắn.


Luyện Chu Huyền suy luận: "Nếu ngón tay bị cắt không bị thiêu hủy, mà cố tình thu lại, đây quả thật là đạo cụ tốt nhất cho vu thuật. Chỉ ở Ngũ Tiên Giáo thôi cũng có mười mấy loại biện pháp làm cho chủ nhân của ngón tay ngoan ngoãn nghe lệnh."


Ngay khi hắn nói xong những lời này, không khí đột nhiên vô cùng quỷ dị trở nên đình trệ —— ở đây đều là người thông minh, người thông minh có thể từ một mảnh lá cây nhìn thấy toàn bộ mùa thu.


Sau một hồi trầm mặc, người mở miệng nói chuyện là Phượng Chương Quân: "Vậy vấn đề hiện tại là những ngón tay này có khả năng bị cất ở chỗ nào."


"Ai là tổng quản Tây Tiên Nguyên?" Vấn đề của Luyện Chu Huyền càng thêm rõ ràng, "Trừ thần nữ Kết Hương đang hôn mê ra, ai mới là người thực sự trưởng quản Tây Tiên Nguyên?"


"Là Đại Tư Mệnh! Yến Anh trả lời, "Hắn là chủ tế, cũng là nam nhân duy nhất trong Tây Tiên Nguyên......ạch, cũng có người nói hắn đã tu thành hỗn nguyên thân thể* từ lâu, không còn phân chia âm dương nam nữ...... Ai nha, dù sao đây cũng không phải trọng điểm!"


*Hình thái cơ bản ban đầu, không có phân chia nam nữ, không có giới tính.


Phượng Chương Quân bổ sung: "Vị Đại Tư Mệnh này bối phận rất cao, tu vi thâm hậu, sớm đã đăng tiên, nhưng lấy lí do 'truyền đạt thiên mệnh' lưu lại nhân gian, ngày thường rất ít giao du với bên ngoài, cũng không tham dự những tục vụ thường ngày của giới tu chân Trung Nguyên."


"Tiên nhân không đăng tiên à?" Luyện Chu Huyền như suy tư gì, "Tây Tiên Nguyên biến thành như bây giờ, hắn là người có hiềm nghi lớn nhất."


"Vậy chúng ta còn chờ gì nữa? Đi tìm hắn thôi!" Yến Anh xoa tay hằm hè, "Dù sao cũng không có manh mối khác, không bằng ngựa chết chữa như ngựa sống! Ta nhớ chỗ của Đại Tư Mệnh là ở......"


"Là hướng ban nãy chúng ta gặp được đôi vu nữ kia." Phượng Chương Quân nói, "Cuối con đường, chính là Thủy Nguyệt Cung."


——


Việc này đã có manh mối, tất nhiên phải nhanh chóng giải quyết. Phượng Chương Quân đỡ cháu ngoại Bích Dung trở về phòng đặt lên giường, lại nhờ Luyện Chu Huyền thi triển bột phấn thôi miên ngủ sâu, tránh để nàng đột nhiên tỉnh lại làm bị thương người vô tội. Sau đó dặn dò tiểu thị nữ đóng cửa lại, dù bên ngoài có bất cứ động tĩnh gì cũng không được mở cửa ra.


Mọi người vẽ vài pháp trận phù chú ngoài cửa viện, rồi vội vàng rời khỏi Tố Tuyết Cư, dọc theo con đường vừa rồi đi về phía Thủy Nguyệt Cung.


Lý Thiên Quyền và Yến Anh tính cách đều nôn nóng, cước bộ hơi nhanh hơn đi ở đằng trước; Luyện Chu Huyền vẫn như thế không nhanh không chậm đi theo Phượng Chương Quân, so với hai người bên trên thật có chút tư thái ổn trọng của người trưởng thành.


Đi lại đi, Phượng Chương Quân không quay đầu lại đột nhiên hỏi một câu: "Ngươi ban nãy vì sao lại khóc."


"Ta?"


Trong đầu Luyện Chu Huyền chợt hiện ra hình ảnh Phượng Chương Quân mang theo tiên tịch ấn, yên lặng rùng mình một cái: "Ta trong ảo giác nhìn thấy cảnh Vũ Chân Cung bị lăng trì xử tử, cảm xúc cực kỳ bi thương của Bích Dung quận chúa truyền đến ta."


Hắn nói ra đáp án này, không phải vì nghĩ Phượng Chương Quân muốn nghe thêm một lần nữa. Nhưng tùy tiện nói "Ta thấy ngươi giết ta", thật sự rất không thực tế, Luyện Chu Huyền lựa chọn không kể.


Phượng Chương Quân đối với câu trả lời của hắn hơi trầm mặc, khi mở miệng đáp lại không có gì giấu diếm.


"Vũ Chân Cung là một người hồ mà Bích Dung đã kết bạn từ lúc chưa đến tuổi cưới gả, hai người đã bí mật hẹn ước chung thân. Nhưng thiên tử lại hứa ôn nàng với con trai của tể tướng. Bích Dung một lòng chống cự, thậm chí đã tính chuyện chạy trốn khỏi kinh thành, nhưng đều thất bại. Sau khi thành thân, nàng vẫn không cho phò mã đến gần. Cứ thế giằng co trong mấy tháng. Khi nàng tiếp tục mưu tính chạy trốn, lại có nha hoàn mật báo cho phò mã. Phò mã phái người bao vây Hồ tự bắt Vũ Chân Cung, trình báo với thiên tử, thiên tử hạ lệnh đem Vũ Chân Cung lăng trì xử tử."


Nói tới đây, Phượng Chương Quân tạm dừng, khe khẽ thở dài.


"Ta nghe nói...... ngày đó, Bích Dung mặc kệ tất cả lao ra khỏi dinh thự, một đường giục ngựa chạy băng băng, nhưng chỉ nhìn thấy được thi thể đã bị lăng trì của Vũ Chân Cung... Cú sốc này khiến nàng bệnh không dậy nổi. Thiên tử biết được, thương nghị với quốc sư Pháp Tông, quyết định đưa nàng đến Tây Tiên Nguyên điều dưỡng. Mấy tháng sau, thân thể nàng quả nhiên khôi phục, nhưng tính tình cũng trở nên lương bạc lạnh nhạt, tựa như nhìn thấu hồng trần, một lòng muốn học đạo cầu tiên."


Hóa ra đằng sau hình ảnh trong ảo cảnh còn có một câu chuyện dài như vậy.


Luyện Chu Huyền một bên thương tiếc tao ngộ của Bích Dung quận chúa, một bên yên lặng cảm thấy may mắn Phượng Chương Quân không coi mình là người ngoài, nhưng miệng lại hỏi: "Ngươi không phải nói đây là chuyện riêng của nàng sao?"


Phượng Chương Quân trả lời: "Ngươi đã nhìn thấy ký ức của nàng, nếu phỏng đoán lung tung tiền căn hậu quả, không phải càng hỏng."


"Nói cũng đúng." Nhận ra tâm tình y không tốt, Luyện Chu Huyền không tranh cãi với hắn, "Ngươi yên tâm, ta đã biết nỗi khổ của nàng."


Phượng Chương Quân gật gật đầu, lại đưa ánh mắt về phía con đường phía trước: "Bích Dung là người thân của ta, nhưng ta lại không thể giúp nàng khi nàng bất lực nhất...... Thậm chí còn nghĩ rằng nàng ở Tây Tiên Nguyên đã tìm lại được bình tĩnh trong nội tâm. Hiện giờ nghĩ lại thật đúng là mỉa mai."


Phượng Chương Quân khó được một lần nói nhiều như vậy, thậm chí thổ lộ suy nghĩ trong lòng, Luyện Chu Huyền vốn nên cảm giác vui vẻ —— nhưng mà lúc này hắn lại thấy lòng nặng trĩu, đầy ắp đều là quan tâm và để ý đến Phượng Chương Quân.


"Ở bên trên núi, dù là đứng ở đỉnh núi, cũng không thể nhìn thấy toàn bộ sơn cảnh. Nếu không phải chuyện xảy ra trước mắt, ai có thể nghĩ đến Tây Tiên Nguyên còn có bí ẩn không ngờ nổi như vậy...... Với lại, chính ngươi cũng từng nói qua, mấy tháng ở nhân gian, chẳng qua chỉ là một cái chớp mắt ngươi ta bế bế quan tu hành. Có một số việc là ý trời muốn ngươi bỏ qua, ngươi không cần quá tự trách bản thân."


Hắn nói một đống lời này, mục đích chỉ là muốn giúp Phượng Chương Quân nghĩ thoáng ra. Lại không ngờ lại gợi lên một tâm sự khác cho đối phương.


"Ý trời......"


Phượng Chương Quân nhấm nuốt hai chữ này, đồng thời ngẩng lên nhìn không trung âm trầm tái nhợt tuyết sắc.


"Ta cũng rất muốn biết, cái gọi là ý trời, rốt cuộc là chỉ cái gì."


Tác giả có lời muốn nói:


Phượng Chương Quân: Nghe A Diên nói đấy không phải


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.