Ta Vì Tiên Quân Gieo Tình Cổ

Chương 38: Hiện trường tai nạn




"Không phải ngươi nói Vu nữ tây Tiên Nguyên đều là tay trói gà không chặt, ra ngoài cần hộ vệ sao? Sao lại có võ công?"


Nhân lúc thở ra sau khi ẩn nấp trong bụi cây, Luyện Chu Huyền nhỏ giọng hỏi Phượng Chương Quân.


"... Ngươi đang nói các nàng à, đó là nội vệ." Người trả lời lại là thanh niên áo vàng chen ở bên cạnh, "Đông Tiên Nguyên chúng ta nếu không có việc quan trọng cũng không thể tùy tiện ra vào Tây Tiên Nguyên. Hơn nữa, bên trong các môn phái không phải luôn cần có người giám sát tác phong và kỷ luật sao? Đừng nhìn các nàng hung hãn, mỗi người đều là mỹ nhân......"


Hắn còn chưa nói xong, cái tay dán trên eo Luyện Chu Huyền bị người khác túm xuống.


"Sư phụ ngươi không dạy qua, đừng có tùy tiện chạm vào người Ngũ Tiên Giáo à." Người túm tay hắn là mặt vô biểu tình Phượng Chương Quân.


Thanh niên áo vàng nhìn thoáng qua Phượng Chương Quân, một bộ muốn oán mấy câu lại sợ đánh không lại đối phương, đột nhiên lại nghĩ ra cái gì, lại chuyển hướng về phía Luyện Chu Huyền.


"Ta nói cho ngươi, đấy là thành kiến của người Trung Nguyên!" Hắn đè thấp âm thanh nói, "Ta có người bạn làm áp tiêu* , hắn nói xe hàng của hắn được các ngươi cứu rất nhiều lần. Các ngươi tuyệt đối là người tốt, ta tin các ngươi!"


"......"


Không biết là do gương mặt giống như đúc A Tình hay là do câu lấy lòng kia có tác dụng, Luyện Chu Huyền đột nhiên cảm thấy gia hỏa thỉnh thoảng lại động chân động tay này cũng không đến nỗi quá đáng ghét.


"Ngươi tên là gì?" Hắn hỏi thanh niên áo vàng.


Thanh niên sảng khoái nói: "Ta? Ta tên Yến Anh, ngươi cứ gọi ta là A Anh là được."


A Anh, A Âm*...... Vậy mà cả tên cũng đối ứng với A Tình*? Luyện Chu Huyền không hiểu sao có chút buồn cười, nhịn không được cong cong khóe miệng.


(*Anh và Âm phát âm nghe giống nhau, một cái là 'yīng' một 'yīn'. Âm có nghĩa là mặt sau, hay bóng dâm; Tình thuộc bộ 'nhật', có nghĩa là trời quang mây tạnh.)


Yến Anh nhạy bén bắt được cảm xúc của hắn, lập tức nắm lấy cơ hội: "Mỹ nhân huynh đệ, ngươi tên là......"


Hắn còn chưa dứt lời, hai nam nhân hai bên trái phải đồng thời quăng tới ánh mắt ghét bỏ.


"Im lặng."


"Câm miệng!"


Yến Anh lặng lẽ trốn ra phía sau ôm cánh tay Luyện Chu Huyền. Phượng Chương Quân và Lý Thiên Quyền liếc mắt nhìn nhau, nhanh chóng dời ánh mắt.


Lúc này trên con đường nhỏ trước bụi cây bọn họ ẩn nấp không xa, khoảng bốn mươi năm mươi Vu nữ người không ra người quỷ không ra quỷ tập trung ở đó.


Váy dài rách tung tóe của các nàng phiêu đãng trong gió đêm, ánh đèn như vuốt ưng trong gió bão lấp lóe chiếu lên khuôn mặt xanh tím tựa thây khô của các nàng. Cái gì mà tư dung tuyệt sắc, khí chất xuất trần, lúc này chỉ là một tấm da nhăn nhúm bọc lấy một bộ xương khô.


"Mục tiêu của các nàng không phải chúng ta." Phượng Chương Quân đưa ra phán định.


Cũng không phải hắn có cảm ừng tâm linh hay năng lực đoán trước tương lai, mà bởi đám vu nữ này đang áp giải một nhóm người khác —— lại cũng là vu nữ quần áo tả tơi không ra hình người.


"Nội chiến?" Yến Anh kinh ngạc nói, "Không phải cũng trông như quái vật giống nhau sao? Chẳng lẽ còn chia bè kéo cánh?"


"Chỉ e là không giống. Người kia ta nhận ra, vừa rồi khiêu vũ trên tuyết." Luyện Chu Huyền chỉ một vu nữ bị áp giải đi đầu, tiếp theo lại chỉ vào một người khác: "Nàng, hướng về phía mặt trăng hát hí khúc. Còn nàng —— cải người cả người ướt đẫm kia, vừa nãy nhảy vào hồ nước chính là nàng."


"Trời ạ, có thể phân biệt rõ ràng như vậy, ánh mắt của mỹ nhân huynh thật quá tốt." Yến Anh không tiếc rẻ khen ngợi, "Khoai lang với khoai lang trong mắt ngươi hẳn cũng rất khác nhau đi."


Không có ai phản ứng chuyện cười vụng về này của hắn.


Phượng Chương Quân thay Luyện Chu Huyền kết luận: "Những vu nữ bị áp giải này đều không có tính công kích mà là chìm vào thế giới nội tâm của bản thân."


Từ lúc bắt đầu đã ở trong trạng biệt nữu - Lý Thiên Quyền rột cuộc cũng đi theo nói một câu: "Nhưng những nội vệ này có địch ý với chúng ta, rất khó đối phó."


Yến Anh gật đầu phụ họa: "Đúng vậy, rốt cuộc không biết các nàng sống chết thế nào, chúng ta không thể tùy tiện đả thương tính mạng."


"Đợi thêm một chút." Phượng Chương Quân bất tri bất giác làm chủ.


Vì thế bốn người tiếp tục án binh bất động quan sát.


Chỉ thấy những vu nữ bị áp giải kia người thì thấp giọng nước mắt ròng ròng, người thì kinh hoàng giãy giụa, hoặc là ha ha bật cười, vừa quỷ dị lại có chút đáng thương. Luyện Chu Huyền trong lòng không hiểu sao dâng lên cảm giác đồng tình, nhưng cũng biết tình huống hiện tại không rõ ràng, bởi vậy không xúc động.


Thêm một khoảng thời gian trôi qua, hàng dài của đội ngũ quái dị nghiêng ngả cuối cùng đã theo con đường nhỏ đi xa.


Yến Anh chọc chọc cánh tay của Lý Thiên Quyền: "Ngươi đoán xem các nàng định đi đâu?"


"Làm sao ta biết được!" Lý Thiên Quyền vẫn như cũ không có gì cũng tức giận, "Đi thôi! Đi Tố Tuyết Cư."


"Rồi rồi, đi thì đi......"


Yến Anh một mặt liên tục gật đầu, một mặt lại quay về phía Luyện Chu Huyền làm mặt quỷ. Luyện Chu Huyền không ngờ trong nháy mắt lại hiểu ý của Yến Anh.


Theo kế hoạch ban đầu, sau khi sắp xếp cho năm tiểu nha đầu xong, mục đích tiếp theo của Phượng Chương Quân cũng là đi Tố Tuyết Cư. Huống hồ hiện giờ bốn người bọn họ cùng bị bao vây trong vị trí không biết là đâu trong thiên địa này, càng nên hợp tác với nhau chứ không phải phân cao thấp —— coi như thật sự có ân oán thì ra được ngoài lại tính toán tiếp cũng không muộn.


Trong đầu suy tính xong toàn bộ những thứ này chỉ trong giây lát. Lúc phục hồi lại tinh thần, Luyện Chu Huyền lướt qua thật nhanh bên người Phượng Chương Quân, đột nhiên chủ động dắt tay hắn.


"Vừa lúc chúng ta cũng muốn tới Tố Tuyết Cư." Hắn nói với Yến Anh, "Không bằng đi cùng."


Yến Anh lập tức vui vẻ đáp lời: "Vậy cùng nhau đi." Nói xong nhìn Lý Thiên Quyền, vừa lúc thấy hắn vội vàng quay đầu đi, nháy mắt làm bộ hoàn toàn không biết gì.


Luyện Chu Huyền đột nhiên minh bạch ——cái tên lăng đầu thanh* này nếu sống thêm vài thập niên nữa, nói không chừng sẽ thật có chút bóng dáng của Phượng Chương Quân.


(*Lăng đầu thanh: miệng còn hôi sữa)


Lúc này Yến Anh đã bước nhanh đuổi theo Lý Thiên Quyền. Chỉ còn lại Luyện Chu Huyền vẫn đang nắm tay Phượng Chương Quân.


Tình huống này nhìn qua có chút xấu hổ, thực ra trong lòng Luyện Chu Huyền lại đang âm thầm đắc ý.


Thông minh như Phượng Chương Quân, chắc chắn rõ ràng hành động chặn ngang của hắn là để điều giải. Nhưng hắn chưa chắc, hoặc căn bản không đoán được mình chủ động kéo tay hắn, còn có một phần tư tâm không thể miêu tả.


Hắn đang nghĩ đến đây đột nhiên thấy bàn tay căng thẳng.


"Còn thất thần cái gì." Phượng Chương Quân cách hai tầng bao tay nắm nắm tay hắn, "Đi thôi."


———


Khoảng cách từ nơi này tới Tố Tuyết Cư giữa hồ không xa, ban nãy là do Lý Thiên Quyền không quen đường nên mới đi lòng vòng một trận. Lúc này có Phượng Chương Quân dẫn đường, bốn người chỉ phải thỉnh thoảng vòng vèo trốn tránh đội nội vệ đi tuần, rất nhanh đã vượt qua cầu cửu khúc đi tới tàng cây hoa lê thật lớn giữa hồ.


"Ta nhớ rõ ban nãy chỗ ngạch cửa còn có một tiểu cô nương." Luyện Chu Huyền chỉ vào ngạch cửa Tố Tuyết Cư, giỏ đựng hoa còn rơi ở chỗ đó.


"......" Phượng Chương Quân đang định nói chuyện, chợt nghe bên trong cánh cửa có tiếng thét chói tai lạnh lẽo, rõ ràng là thanh âm của nữ hài.


Nhất định là tiểu cô nương kia!


Luyện Chu Huyền trong lòng nhảy một cái, chỉ thấy Lý Thiên Quyền và Yến Anh đã vọt vào trong.


Hắn cùng Phượng Chương Quân theo sát phía sau, liếc mắt liền thấy dưới tàng cây hoa lê là một Vu nữ như quỷ mị, đang vươn đôi tay tựa vuốt ưng bóp chặt cổ tiểu cô nương.


Lý Thiên Quyền và Yến Anh lập tức đi chế phục Vu nữ, Luyện Chu Huyền thì ôm nữ hài chạy đến chỗ xa, đặt trên bàn đá giúp nàng thuận khí.


Nữ hài không ngừng ho khan, nước mắt lưng tròng, trông thật đáng thương. Bất quá khác với những vu nữ quỷ mị kia, dung mạo nàng vẫn phấn điêu ngọc trác, thập phần đáng yêu.


Lại nói, năm nữ đồng kia cũng vậy, không chỉ thần trí thanh tỉnh, ngoại hình cũng không có gì thay đổi.


Điều này ắt hẳn có nguyên do......


Luyện Chu Huyền đang suy nghĩ chợt nghe thấy tiếng Yến Anh kêu thảm.


Hắn xoay người nhìn lại, vừa lúc nhìn đến Vu nữ kia —— hẳn đúng là cháu gái của Phượng Chương Quân – quận chúa Bích Dung, từ cây lê bẻ xuống một đoạn cành khô, tàn nhẫn đâm xuyên cánh tay Yến Anh!


Đột ngột không kịp phòng ngừa, Yến Anh đau đến lảo đảo một cái. Mà Lý Thiên Quyền phát hiện Yến Anh bị thương cũng theo đó chuyển sự chú ý về phía hắn.


Hắn người vừa phân tâm, Vu nữ Bích Dung tức khắc chạy thoát, lại hướng về nữ hài lao như bay đến.


Phượng Chương Quân duỗi tay muốn ngăn trở lại muộn một bước. Chỉ thấy Bích Dung nháy mắt bổ nhào trước bàn đá, lại không phải lao về phía nữ hài mà là bổ nhào lên người Luyện Chu Huyền.


"Vũ Chân Cung ...... Vũ Chân Cung!!!"


Nàng giương đôi môi khô quắt, thanh âm khàn khàn như đến từ u ám tuyệt vọng sâu trong lòng đất. Nhưng ngữ khí lại vội vàng như vậy, gấp gáp rồi lại ai oán, tựa như một người bị hai cảm xúc trái cực - một mừng như điên, một cực độ bi ai – cùng lúc tra tấn!


Luyện Chu Huyền bị đôi tay khô gầy của nàng ôm chặt lấy cổ. Mà cái đầu với mái tóc rối tung, châm cài nghiêng lệch, dung mạo tiều tụy tiến sát đến mặt Luyện Chu Huyền.


Tình cảnh này, hắn vốn hẳn là cảm thấy kinh sợ, phản cảm, thậm chí là chán ghét. Nhưng trước đó, hắn vô tình nhìn vào đôi mắt của Bích Dung.


Khác với những Vu nữ hắn gặp dọc đường, trong đôi mắt Bích Dung tuy rằng cũng có một tầng trắng dã, nhưng lúc này dưới lớp màng trắng đó tựa như có ánh mắt lưu chuyển —— giống như dưới mặt bỏng mỏng đầu xuân có bóng cá bạc lấp lánh di chuyển. Lại như trong mênh mông mưa bụi, có hoa lê lay động trong gió.


Trong chớp mắt này, Luyện Chu Huyền nhìn đến có chút ngây ngốc, không chút nào đề phòng, đột nhiên Bích Dung cúi người xuống, một ngụm cắn vào môi hắn.


——


Nhanh đến không kịp phản ứng, Luyện Chu Huyền chỉ cảm thấy đầu một trận "ong ong", trước mắt tối sầm ngay sau đó lại sáng ngời, một mùi hương nồng đậm của gỗ đàn hương đột nhiên ập đến.


Hắn đột nhiên nhìn thấy một đôi mắt màu xanh huỳnh lục có vài phần giống mình.


Đó là một nam tử cao lớn cường tráng, tóc xoăn đen, mũi cao mắt sâu, nước da trắng nõn,còn có một đôi mắt sâu thẳm màu xanh lục. Hắn hiển nhiên là người Hồ, lại mặc Hán phục, đang dắt một con ngựa trắng, đứng dưới tán đào rủ xuống.


Gần nơi hắn đang đứng là một tòa dinh thự kiến trúc Đại Diễm sa hoa. Cánh quạ bay trên bậc thềm dưới ngưỡng cửa, đại môn sơn son chậm rãi mở ra, vài thị nữ vây quanh một thiếu nữ quý tộc đi ra.


Thiếu nữ tuy diện mạo là người Đại Diễm, nhưng lại mặc trang phục người Hồ, mũ sa trắng, bộ dáng xinh đẹp linh động thanh xuân.


Người Hồ thấy thiếu nữ, lập tức liền chắp tay vái chào, cũng dâng cương ngựa lên, ngay sau đó hắn vung vạt áo, dứt khoát lại lưu loát quỳ gối trước ngựa, cam tâm để thiếu nữ làm bậc trèo lên ngựa.


Thiếu nữ xinh đẹp kia chỉ cười, uyển chuyển nhẹ nhàng nhảy lên lưng ngựa, chậm rãi đi trước. Mà người Hồ kia cũng xoay người cưỡi lên một con hắc mã, cùng những tùy tùng khác đuổi kịp.


Mưa xuân kéo dài, nhuận như rượu ngọt, là thời tiết đẹp để đi du xuân.


Luyện Chu Huyền chỉ kịp nhìn tới đây, thân thể đột nhiên nhoáng lên.


Hắn theo bản năng ổn định lại cân bằng, cúi đầu lại ngẩng đầu, cảnh tượng trước mắt đã biến thành hoàng hôn đỏ như máu, dưới mồ chồng chất bia mộ, xương trắng lay động.


Đám quạ hèn nháp lấp trong hốc cây huyên náo phát ra những tiếng kêu chói tai. Lại không thắng nổi tiếng khóc kêu đến tê tâm liệt phế của một nữ nhân.


"Vũ Chân Cung ...... Vũ Chân Cung!!!"


Nơi đó, trên bãi tha ma cách Luyện Chu Huyền không đến mười bước chân, một nữ nhân đang quỳ trên mặt đất kêu khóc như muốn chết đi.


Ở nấm mồ trước mặt nàng, bên trên một cây cọc gỗ xiêu xiêu vẹo vẹo loang lổ vết máu, cắm một cái đầu tóc đen rũ rượi, đôi mắt màu xanh lục giờ đây đã phủ một tầng trắng đục.


Dọc theo đầu nhìn xuống, chỉ thấy dưới cổ kéo dài một đoạn xương sống trắng đỏ lẫn lộn, hợp với khung xương sườn như cái lồng chim, bên trong là trái tim máu chảy đầm đìa, nhưng con chim trong lồng kia đã sớm không thể nào nhảy lên.


Luyện Chu Huyền yên lặng hít khí lạnh, đột nhiên một cảm giác bi ai tột cùng như đào sông lấp biển ập về phía hắn.


"A ———— "


Hắn không thể nhịn được mà phát ra tiếng kêu thảm thiết, giống như nếu không làm như vậy, trái tim sẽ bới vì quá mức đau đớn và phẫn uất mà vỡ tung. Nhưng dù đã làm thế, màu đen tuyệt vọng vẫn như thế lấp đầy thân thể hắn, biến hắn thành một bộ xác chết di động để mặc cho tâm tình điều khiển.


Theo nước mắt không thể tiết chế lăn xuống, đường nhìn của hắn bỗng nhòa đi như giọt mực khuấy trong nước.


Bãi tha ma trong triều tà, người con gái gào khóc trước thi thể bị lăng trì, tất cả đầu vặn vẹo thành một khối hỗn độn tối tăm. Mà đống hỗn độn này khi lần thứ hai thanh đục chia lìa, lại huyễn hóa thành một bóng hình quen thuộc——


Là Phượng Chương Quân?!


Khoảng cách giữa y và Luyện Chu Huyền không đến nửa bước, rõ ràng là gần như vậy, thậm chí là khoảng cách ái muội, nhưng nhìn y so với thường ngày càng thêm thanh thánh, uy nghiêm.


Không, người kia giống như không phải Phượng Chương Quân, không chỉ không có pháp bào nguyệt bạch của Vân Thương trên người, trên lưng cũng không có Phượng Khuyết kiếm.


Không chỉ có thế, trên trán hắn...... thế nhưng có tiên tịch ấn màu vàng!


Hắn rốt cuộc là ai?!


Luyện Chu Huyền sợ hãi cả kinh, ánh mắt không khỏi nhìn xuống. Vì thế phát hiện ra một chuyện làm cho hắn quá đỗi kinh ngạc——


Tay của "Phượng Chương Quân" đang xuyên qua ngực hắn!


Tác giả có lời muốn nói:


Yến Anh (điên cuồng ném bắp rang vào trong miệng): Wow! Cháu gái hôn vợ của chú!!! Quá dữ phải không?


Luyện Chu Huyền (đau nhe răng trợn mắt): Đây không phải hôn!! Đây là cắn!! Môi ta sắp bị cắn đứt!!


Lý Thiên Quyền: Đây là nụ hôn đầu tiên của ngươi à?


Luyện Chu Huyền (sửng sốt): .......


Phượng Chương Quân: Không phải.


Tất cả ánh mắt đổ về phía Phượng Chương Quân: Đây là ý gì?!


Phượng Chương Quân: Nếu các ngươi cho rằng cắn một cái cũng là hôn, vậy nụ hôn đầu của A Diên 7 tuổi đã cho ta.


Yến Anh: Tầm đó mới chỉ là tiểu bằng hữu, lợi hại vậy sao?


Luyện Chu Huyền: Đã nói đấy không phải hôn!! Không phải! ! !


Phượng Chương Quân: Nếu không phải, vậy ta đây ngay bây giờ cướp nụ hôn đầu của A Diên.


Lý Thiên Quyền (yên lặng nghĩ thầm, không hổ là Phượng Chương Quân, hôn một cái cũng có thể thông báo khí phách như vậy)


——



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.