Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 40: Cuộc Chiến Bắt Đầu Từ Một Con Chó






Nhóm: Thánh Thiên Tiên VựcDịch: Tiếu Giai Nhân-----------------------Bên trên kết giới trận pháp, một vị tiên nhân đang ngồi trên bình hồ lô, thấy được toàn bộ diễn biến cuộc chiến của An Lâm."Chậc, chậc, chậc, ta đã nói mấy tên nhóc được các chân thần tiến cử đều không hề đơn giản, tên An Lâm này hình như mới bắt đầu tu luyện được có bốn tháng, thật là đáng sợ…"Ông lão ngồi rung đùi đắc ý, vuốt nhẹ chòm râu bạc màu, tay phải cầm bút lông, viết một vài số liệu gì đó lên không trung.Những đường nét màu đen trôi nổi bồng bềnh trên không trung rồi hợp thành một đám văn tự.Phía trước, các số liệu của An Lâm lại lần nữa phát sinh thay đổi.An Lâm: Chỉ số chiến lực: 180, chỉ số công trạng: 190Bình thường mà nói thì học sinh Đạo Chi Thể cấp 10 chỉ số chiến lực mới khoảng 200.Mà chỉ số chiến lực của An Lâm đã có thể đạt đến 180, điều này cho thấy ông đã để thực lực của An Lâm gần bằng trình độ Đạo Chi Thể cấp mười rồi.An Lâm có thể đánh bại Đại Chi Thể cấp chín Ngụy Cát mà không hề bị thương, điều này đã muốn đầy đủ chứng minh được sức mạnh của hắn rồi.Đặc biệt Hám Sơn quyền của hắn, bên trong có ẩn chứa một chút khí tức đại đạo, càng làm cho ông không ngừng thán phục, khiến chỉ số chiến lực của hắn tăng thêm không ít điểm.An Lâm lại tiếp tục con đường đi săn của hắn.
Trải qua một trận chiến với Ngụy Cát, chí ít nếu có đụng phải kẻ địch Đạo Chi Thể cấp chín thì hắn cũng sẽ không còn run rẩy tay chân nữa mà xông lên đánh một trận điên cuồng.Cứ như vậy, chẳng mấy chốc màn đêm cũng dần dần buông xuống.Ngày hôm nay đối với An Lâm mà nói vô cùng thuận lợi, trải qua khoảng thời gian du kích và bổ đao, hắn đã đánh bại thêm sáu kẻ địch Đạo Chi Thể cấp chín, khoảng cách đến mốc hoàn thành nhiệm vụ đánh bại mười người có cảnh giới cao hơn hắn, bây giờ chỉ còn hai người.Hắn còn đang suy xét buổi tối nay đi săn lần nữa, tranh thủ nhanh chóng tăng lên đến cảnh giới Đạo Chi Thể cấp chín.Cuộc chiến tự do đã đi được một nửa, các sinh viên cảnh giới từ Đạo Chi Thể cấp tám trở xuống trên cơ bản đã bị loại hết, chỉ còn lại những thiên tài thực lực vô cùng cao cường.Nếu như tốc độ thăng cấp của hắn không nhanh, nói không chừng đến lúc đó hắn sẽ chẳng đánh bại được một đối thủ nào.

.
.
.

.
.An Lâm nướng chín một con chuột bằng Khống Hỏa Tiểu pháp, sau khi ăn uống xong xuôi, thì bắt đầu ngồi thiền điều khí.Ban đêm ở rừng Thiên Phong vô cùng yên tĩnh, cho nên một khi có chiến đấu không khí sẽ trở nên vô cùng kịch liệt, âm thanh truyền ra rất xa, ánh sáng của tiên pháp dưới bóng đêm cũng trở nên vô cùng rõ ràng.Nơi trận chiến bùng nổ khi đó, còn có thể thu hút các học sinh khác đến, sau đó là một trận liên hoàn chiến vô cùng đặc sắc.Trong vô thức, nửa canh giờ đã trôi qua.

.
.
.

.
."Ầm ầm!" An Lâm đang ngồi thiền cách đó không xa, bỗng nhiên một tiếng nổ truyền tới.Hỏa diễm ở trong đêm đen dường như là đèn dẫn đường sáng nhất, tuyên cáo nơi đó đã bắt đầu xảy ra một cuộc chiến.An Lâm mở mắt ra, trên mặt mang theo vẻ hưng phấn.Sức mạnh hôm nay hắn bị tiêu hao, giờ đây trên cơ bản được đều đã hồi phục, tới lúc hành động rồi!An Lâm chạy tới nơi xảy ra cuộc chiến, lúc này cuộc chiến đã kết thúc.Một tên con trai mình đầy thương tích đang nằm trên mặt đất, toàn thân được bao trùm bởi hộ thể kim quang, bên cạnh hắn còn có một con chó màu trắng."Triệu Hoài Ngân!" An Lâm nhìn thấy hắn, sắc mặt mang theo vẻ kinh sợ nói.Người đang nằm trên mặt đất chính là Triệu Hoài Ngân, tuy rằng hắn đã bị đánh tới nỗi mặt mày biến dạng, thế nhưng con chó bên cạnh người hắn rất quen!Triệu Hoài Ngân nhìn thấy An Lâm, cũng vô cùng ngạc nhiên, hắn không thể ngờ được An Lâm đã bị mấy tên tráng sĩ vây quanh, vậy mà vẫn có thể sống sót chạy thoát được! Còn sống tận đến ngày thứ ba!"An Lâm, cậu phải tiếp tục sống tốt, đối thủ thực sự rất đáng sợ, người anh em tôi không cứu được cậu rồi!" Triệu Hoài Ngân rưng rưng cáo biệt, biến mất vào trong mảnh kim quang.An Lâm: "…"Hình ảnh Triệu Hoài Ngân khi đó chạy nhanh như một cơn gió, đến tận bây giờ như vẫn hiện ngay trước mắt.An Lâm biết, nếu Triệu Hoài Ngân còn sống, hắn nhất định vẫn là người chạy nhanh nhất."Gâu gâu!" Đại Bạch đau buồn chạy theo bóng người con trai kia.Nó há miệng, nhảy lên thật cao, hướng kia cậu trai kia mà sủa ầm ỹ.Những lúc quan trọng, Đại Bạch vẫn rất nghĩa khí, chủ nhân nó bị đánh, sủng vật cũng nhảy lên giận giữ báo thù!Sau đó nó bị một người con trai đá cho một cước đá bay xa đến trăm mét, cơ thể con chó giống như đạn pháo đụng phải khối đá to, khối đá liền nứt ra."Hừ, thực lực thế này mà còn muốn thừa cơ cắn lén tao sao, cho dù bố mày đây có bị thương, thì cũng là người cảnh giới Đạo Chi Thể cấp mười!" Gương mặt người con trai lộ rõ vẻ khinh thường, nhổ ra một ngụm máu tươi.Sắc mặt An Lâm bỗng cứng lại, toàn thân cậu trai trước mặt đầy những vết thương, nhưng là hơi thở lại cực kỳ dồi dào, rõ ràng không phải người mà Triệu Hoài Ngân có thể đối phó được.Xem ra trước khi Triệu Hoài Ngân đến, nơi này cũng đã xảy ra một trận chiến vô cùng kịch liệt.Sau khi trận chiến kết thúc, có lẽ Triệu Hoài Ngân muốn bồi một đao, nhưng cũng không ngờ được người con trai này dù đang bị thương, nhưng thực lực vẫn còn dũng mãnh như cũ, do vậy mới có cảnh tượng trước đó.An Lâm chạy đến bên cạnh người Đại Bạch, kiểm tra vết thương cho nó.Hơi thở của Đại Bạch rất yếu ớt, toàn thân nó đầy những vết thương rỉ rả, xem ra nó đã không thể nhúc nhích được nữa.Ra tay rất thâm độc… hơn nữa con Đại Bạch này không có ấn quyết định chiến bại bảo vệ, nếu không phải thể chất nó tương đối đặc biệt, nói không chừng một cước vừa rồi cũng đã có thể lấy mạng của nó!Người con trai kia chậm rãi đi tới, nhìn thấy An Lâm, khóe miệng khẽ cười lạnh: "Cút ra, chờ tao làm thịt con chó này, tiếp đó sẽ đối phó với mày!"An Lâm hít sâu một hơi, chậm rãi đứng lên, đứng chắn phía trước cho Đại Bạch, không rời nửa bước.Người con trai kia nhìn thấy cảnh tượng này, nét mặt hơi giật mình, sau đó hé ra một nụ cười tàn nhẫn: "Được thôi, nếu mày đã muốn chết nhanh hơn, thì tao sẽ cho mày toại nguyện!""An Lâm lớp một năm nhất xin được chỉ giáo!" Ngữ khí của An Lâm lạnh lùng, thản nhiên mở miệng nói."Ồ? Mày chính là An Lâm cái người “quan hệ mạnh nhất” đó sao?"Người con trai bất chợt đầy hứng thú, nhìn An Lâm một lượt từ trên xuống dưới, khẽ gật đầu nói: "Ừm, cũng không quá vô dụng như trong lời đồn, ít nhất mày còn có gan đối mặt với tao."An Lâm nhếch miệng cười: "Tao không chỉ có gan đối mặt mày, tao còn có thể đánh mày đến nỗi khiến mày phải quay về chạy vào lòng mẹ."Cũng phải nói, chiêu khích tướng của hắn rất có đầu tư, đối phương vừa nghe thấy câu đó, gân xanh lập tức nổi lên, giận dữ vô cùng."To gan lắm! Trương Thần năm hai lớp một, xin được chỉ giáo!"Sau khi chàng trai nói xong, khí thế toàn thân liền bùng nổ.Từ trước tới nay đây là khí thế có lực áp bách nhất trong những kẻ thù mà An Lâm đã từng đối đầu.Hắn không nói hai lời, lập tức đánh một chiêu Hám Sơn quyền ra!Một trượng nắm đấm kim quang bắn về hướng Trương Thần, hắn cảm nhận được nắm đấm kim quang nắm tay ẩn chứa một uy lực khủng khiếp, bỗng rùng mình một cái, ngay lập tức rút từ nhẫn không gian ra một tấm khiên màu đỏ chắn ở trước người."Ầm!" Uy lực của nắm đấm kim quang bộc phát ra, đẩy Trương Thần đánh lui ra xa ngoài mười trượng, trên mặt đất cũng bị xẻ ra một cái khe rãnh.Tấm khiên màu đỏ nát ra từng mảnh, mà hai tay của Trương Thần cũng bị lực phản lại từ tấm khiên truyền đến làm lòng bàn tay bị rách toạc.Trương Thần vẻ mặt cứng lại nhìn An Lâm, trong lòng kinh hãi không thôi, trình độ khủng khiếp của tiên pháp này, đã vượt quá sức tưởng tượng của hắn.Vẻ mặt An Lâm cũng vô cùng kinh sợ, đây là người đầu tiên đỡ trọn vẹn chiêu thức Hám Sơn quyền của hắn, đó có lẽ là chiêu thức mạnh nhất của hắn!Nhưng là hắn cũng không hề nhụt chí, một vị danh ngôn cường giả đầu trọc lóc hiện ra trong đầu hắn.Trên thế giới không có việc gì là không giải quyết được bằng một quyền, nếu có, vậy thì là hai quyền!"Hám Sơn quyền!" An Lâm hét lớn một tiếng, đánh một quyền về phía Trương Thần.Một trượng nắm đấm vàng kim lại xuất ra, hướng về phía Trương Thần.Trương Thần sắc mặt biến sắc: "Mẹ kiếp, lại đến nữa!".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.