Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 28: Nương Tay Rồi




Ở trên Hắc Thạch Phong Đỉnh, An Lâm đang dạy Liễu Thiên Huyễn phương pháp điều khí.
Sau khi Liễu Thiên Huyễn luyện xong, mới hài lòng thả An Lâm về đất liền.
Sau đó cô ta lại bay đi tìm một người khác để tiếp tục luyện tập.
Sau khi được trả lại tự do, tâm tình của An Lâm cũng vô cùng tốt, lại tiếp tục bước trên con đường săn bắn tàn huyết địch nhân.
Địa Liên thần công của hắn, hiện giờ cũng đã tu luyện đến tầng thứ nhất, thực lực cũng đã có bước tăng vọt không ít.
Thế nhưng cụ thể trình độ của hắn mạnh đến mức nào, thì hắn vẫn chưa có một nhận định cụ thể, cần phải tìm một người để luyện tập mới biết được.
Tất cả sinh viên có năng lực đỗ vào trường này, thì đều là những nhân tài kiệt xuất ngang vai phải vế nhau.
Công pháp mà bọn họ tu luyện, tất nhiên cũng là những công pháp thượng thừa trong giới tu tiên.
Thế nên cho dù An Lâm có học được Địa Liên thần công, thì trong một trận đấu với người có cùng cảnh giới thì trong lòng của hắn vẫn không khỏi lo lắng.
Ưm… Hy vọng lần này có thể gặp được người có cảnh giới kém mình một cấp, để làm quen với thực lực hiện tại của mình một chút.
An Lâm cứ nghĩ như vậy, sau đó hắn gặp ngay một người, một người mà hắn rất quen thuộc.
Hắn chính là Ngụy Cát, là bạn cùng lớp với An Lâm, Đạo Chi Thể cấp chín......
Ngụy Cát gặp được An Lâm, sắc mặt cũng hơi sững sờ một chút, hiển nhiên không thể ngờ được lại gặp được hắn ở chỗ này.
Phế vật này mà cũng có thể trụ đến ngày thứ hai sao?
Ngụy Cát vô cùng bất ngờ, nhìn An Lâm từ trên xuống dưới.
Thật ra hắn ta rất xem thường An Lâm, chỉ có điều là được giáo dục khá tốt, thế nên hắn rất giỏi trong việc che giấu cảm xúc của bản thân, sẽ không tùy tiện biểu lộ mấy loại cảm xúc vui buồn chán ghét ra bên ngoài.
Ha ha, có điều nếu hắn đã xuất hiện ở trước mặt mình thế này, vậy thì mình sẽ thuận tay dọn dẹp sạch sẽ cái thứ rác rưởi này.....
Ngụy Cát không ngừng cười khẩy trong lòng, trên mặt vẫn biểu lộ ra thần sắc ôn hòa, vạt áo đưa ra phía trước tỏ ý mời, mở lời nói: "Bạn học An Lâm, xin chỉ giáo!"
An Lâm thấy được trong hơi thở của Ngụy Cát đã tràn đầy sát khí, thì đã biết trận chiến này hắn không thể tránh nổi.
Hắn rất buồn bực, vì sao trong lúc hắn đang muốn gặp được một đối thủ cấp bảy, thì lại xuất hiện một tên đối thủ Đạo Chi Thể cấp chín chứ!
Nhưng nếu đã trốn không thoát, vậy thì đành phải chiến đấu thôi!
"Bạn học Ngụy Cát, mong được chỉ giáo!"
Hình vẽ một đóa sen vàng hiện lên trên trán của An Lâm.
Hơi thở của hắn cũng lập tức thay đổi trở nên vững vàng như núi, giống như là dù có sức mạnh thế nào cũng không thể lay động được.
Trận cuồng phong đang gào thét bao quanh người Ngụy Cát, toàn thân hắn được che phủ bởi áo giáp gió, phía trên nắm đấm của hắn hiện ra hòa quang màu trắng, là do sau khí nén áp mạnh mẽ không khí sinh ra năng lượng hào quang.
"Vèo!"
Ngụy Cát hành động, tốc độ của hắn vô cùng nhanh, trong nháy mắt đã vọt đến trước mặt An Lâm, nắm đấm hào quang màu trắng nguy hiểm không chút lưu tình đấm về phía An Lâm.
Vừa bắt đầu hắn đã dùng ngay tuyệt chiêu kinh người, nắm đấm bạo khí!
Hào quang màu trắng trên nắm đấm ngay thời khắc tiếp xúc với cơ thể An Lâm thì sẽ nổ tung ra.
Uy lực của loại bạo khí này có thể khiến những tảng đá to bị nổ tan nát.
Ngụy Cát tự tin, nếu An Lâm ở ngoài kết giới, mà bị chiêu này đánh trúng, thì chắc chắn hắn sẽ mất mạng!
Bây giờ vì có vòng bảo hộ kim quang là ấn tín quyết định chiến bại, nên chiêu này rốt cuộc là khiến cho An Lâm bị trọng thương hay là trở nên tàn phế, sẽ không phải chuyện mà hắn có thể quyết định được.
Ngụy Cát cười khẩy: Tôi có ra tay tàn độc đối với cậu, cậu cũng đừng trách tôi, muốn trách thì trách bản thân mình có hèn yếu!
An Lâm cũng xuất ra một quyền để chống lại nắm đấm của Ngụy Cát.
Hám Sơn quyền!
Một loạt nắm đấm màu vàng hiện ra, sen vàng trên trán hắn chuyển động, một luồng sức mạnh đang bất giác chảy vào bên trong nắm đấm vàng kim, sau đó sản sinh ra một sự biến đổi nào đó…
Nhìn thấy tiên pháp của An Lâm xuất ra, sắc mặt Ngụy Cát khẽ thay đổi, thế nhưng khí lực trong nắm đấm của hắn vẫn không giảm, đánh về phía nắm đấm vàng kim.
Hắn thầm nghĩ trong lòng, cái đó chẳng qua là một vài tam lưu tiên pháp mà thôi, xem hắn một quyền có thể phá vỡ!
"Ầm ầm!"
Hai quyền chạm vào nhau, hào quang màu trắng nổ ra ầm ầm, lực nổ vô cùng mạnh, khiến cho mặt đất xung quanh trong phạm vị ba trượng đều bị rạn nứt hết, khu vực ở trung tâm vụ nổ, toàn bộ mặt đất bị nổ tung tạo thành một cái hố lõm sâu xuống.
Ngụy Cát vốn nghĩ rằng nắm đấm của mình có thể lập tức làm nắm đấm kim quang kia nổ tung, sau đó khiến cho An Lâm bị tổn thương nghiêm trọng.
Thế nhưng sau khi năng lượng nổ tung, nắm đấm kim quang chỉ ngưng lại mà không bị tiêu tan, chỉ là ánh sáng rực rỡ của nó đã phần nào mờ đi mà thôi.
Sau đó, nắm đấm phá nát áo giáp gió của hắn, rồi trực tiếp đánh vào cơ thể hắn…
"Ầm!" Ngụy Cát cảm thấy cơ thể của mình giống như bị một ngọn núi lớn đè lên.
Có một sức mạnh vô cùng dồi dào đang xé rách cơ thể hắn, hắn hộc máu bay ngược ra sau, ngã nhào xuống mặt đất, hai mắt khẽ đảo, cuối cùng thiếu chút nữa thì hôn mê bất tỉnh.
An Lâm đứng ở tại chỗ, hơi thở hổn hển dồn dập, vẻ mặt kinh hãi nhìn cảnh tượng đang diễn ra trước mắt.
Những cái hố sâu, vết rạn nứt trên mặt đất, Ngụy Cát thì bị trọng thương nôn ra máu......
WTF, Hám Sơn quyền của mình thế mà đã trở nên mạnh vậy rồi sao!?
Ngụy Cát chính là một người rất mạnh trong Đạo Chi Thể cấp chín, một quyền của mình đã có thể khiến cậu ta ngã sấp xuống rồi?
Uy lực không ngừng này theo như lời hệ thống thì tăng lên gấp đôi rồi!
Ngụy Cát run lẩy bẩy đang trên mặt đất, trong miệng của hắn vẫn còn tràn ra máu tươi, rõ ràng là đã bị thương đến nội tạng bên trong.
Thần sắc trên mặt hắn đang không thôi khiếp sợ, ánh mắt nhìn An Lâm cứ như nhìn thấy quỷ vậy.
"Không thể nào, không thể nào, lúc cậu vừa vào nhập học không phải Đại Chi Thể mới ở cấp không sao?" Ngụy Cát nhìn An Lâm, môi run rẩy.
"Ừm, đúng vậy." An Lâm nghe vậy liền gật đầu, thẳng thắn thành khẩn nói: "Sau khi trải qua mấy tháng tu luyện, bây giờ ta đã đạt tới Đạo Chi Thể cấp tám rồi."
Ngụy Cát vừa nghe vậy đứng chết lặng tại chỗ, giống như vừa nuốt sống một con ruồi vậy.
"Không thể nào! Chỉ có mấy tháng mà tăng tám cấp? Cái trò quái quỷ gì vậy!"
"Cậu nhất định là đang dùng thủ đoạn gì đó mà không muốn người khác biết, chắc chắn cậu đang nói dối!"
"Trong lúc tôi và cậu đang đối chiến, chắc chắn là cậu đã phạm quy sử dụng thứ bùa chú cao cấp gì đó, cậu đang gian lận!"
Ngụy Cát giận đến tím tái mặt mày, hắn không thể nào chấp nhận được chuyện bản thân đã bị An Lâm đánh tới nỗi sấp mặt.
An Lâm nghe thấy vậy sắc mặt trầm, hắn không phải thánh nhân, bị người khác cứ một từ một câu nói "Gian lận", tâm tình tự nhiên cũng sẽ không được tốt nữa.
"Ái chà!" Ngụy Cát nổi giận gầm lên một tiếng, lại tấn công về phía An Lâm.
Lúc này hắn đang bị thương rất nặng, tốc độ tấn công so với lúc trước cũng chậm đi không ít.
Trận dao phong lại quấn quanh song quyền của Ngụy Cát, mỗi một quyền đánh ra đều mang theo âm thanh bùng nổ, uy lực cũng là vô cùng mạnh.
Kỹ xảo thân thủ của An Lâm trong cuộc chiến không tinh xảo bằng Ngụy Cát, vì thế trong trận đấu thân thể của hắn không cẩn thận bị trúng vài quyền của Ngụy Cát.
Mỗi một quyền của Ngụy Cát khi trúng lâm cơ thể An Lâm, đều bị một lực mạnh mẽ phản lại, khiến cho nắm đấm tê dại, giống như đấm vào mặt của một tấm sắt vậy.
Mà An Lâm bị hắn đánh trúng, cũng chỉ bị một lực mạnh làm dao động khiến hắn lùi lại vài bước, thần sắc không chút thay đổi, thật giống như người không có chuyện gì.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Ngụy Cát lại vô cùng hoảng sợ.
Cơ thể hắn sao lại thế này, vì sao lại rắn chắc đến vậy, nắm đấm của mình ngay đến cả nham thạch còn có thể bị phá nát, vì sao khi đánh vào cơ thể hắn, hắn lại không bị thương tổn gì?
"Cậu chắc chắn là đang có vấn đề gì đó, nói đi, rốt cuộc là cậu đã làm cái gì!"
Ngụy Cát lại ra tay, lần này càng thêm cuồng bạo, hai mắt đỏ ngầu, mỗi một chiêu đánh ra đều dùng hết sức lực.
Nhìn trạng thái điên loạn của Ngụy Cát, An Lâm khẽ thở dài một hơi, đánh ra một quyền.
Hám Sơn quyền!
Một quyền quang màu vàng kim bao quanh toàn thân Ngụy Cát, khí thế của loại này như núi to nghiền nát, khiến cho gương mặt của hắn hiện ra vẻ tuyệt vọng.
"A a a a!"
Ngụy cát tuyệt vọng hét lớn, thân thể hắn lại lần nữa bị kim quyền đánh trúng, một sức mạnh khủng khiếp rơi xuống người hắn, ngay lập tức xuất hiện ấn tín quyết định chiến bại.
Hắn lại hộc máu ngã nhào xuống mặt đất, toàn thân run rẩy, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên nhìn vào hộ thể kim quang đang trên người mình.
"Mình đã thua sao? Mình vậy mà lại thua sao?"
Ngụy Cát thật không ngờ, hắn vậy mà lại thua dưới tay An Lâm, thua bởi chính cái người mà hắn vẫn luôn coi là phế vật.
Trong lòng hắn rất rõ nếu như không có luồng kim quang kia, thì hắn rất có thể ngay cả mạng sống cũng không giữ nổi.
Thế nhưng ngay cả như vậy, hắn vẫn không thể chấp nhận được chuyện bản thân mình lại bị thua dưới tay An Lâm!
An Lâm bước đến bên cạnh Ngụy Cát, sự tình phát triển đến bước này, hắn xem như cũng biết được vì sao Ngụy Cát lại trở nên điên cuồng đến vậy…
"Thực xin lỗi, đã làm tổn thương đến trái tim pha lê của cậu." An Lâm cười khinh thường nói.
"Có điều có một câu tôi vẫn phải nói, bị một đứa chỉ mới tu luyện có mấy tháng đánh bại…”
"Bạn học Ngụy Cát à, mười mấy năm qua bạn sống thật quá uổng phí rồi!"
Nghe được câu nói này, hai mắt Ngụy Cát trợn trừng, chỉ cảm thấy một luồng khí huyết không thông, lại phun ra một ngụm máu tươi.
Lúc sau, hai mắt hắn trắng dã, hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.