Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 27: Vừa Chơi Game Vừa Tu Luyện




An Lâm được tới đỉnh núi Hắc Thạch như ý muốn, tiếp theo chỉ cần ngồi hít thở cả ngày thôi, là Địa Liên Thần Công của hắn đã có thể thành rồi.
Liễu Thiên Huyễn chơi game với hắn trên đỉnh núi, về mặt lý thuyết mà nói, hắn không lấy đâu ra thời gian để ngồi thiền hít thở.
Nhưng đừng quên, vì sự việc đau bụng lần đó, An Lâm đã tự nghĩ ra phương pháp ngồi xổm hít thở nguyên khí của đất trời.
Thực ra đó là cách tu luyện một công đôi việc, vừa ngồi nhà xí vừa tu luyện là một công đôi việc, vừa chơi game vừa tu luyện cũng là một công đôi việc.
Chỉ cần xung quanh đủ yên tĩnh, chỉ cần thể lực của hắn giữ vững được, thì vận chuyển bộ công pháp này, không còn là một chuyện khó khăn nữa.
Cứ như vậy, An Lâm bắt đầu cuộc sống nhàn nhã vừa chơi game, vừa hít thở nguyên khí trời đất.
Hắn có thể thấy tiến độ của Địa Liên Thần Công trên hệ thống, theo sự chuyển dịch của thời gian, đang từ từ tăng lên.
Chỉ cần độ tiến triển đầy, vậy thì Địa Liên Thần Công của hắn đã có thể đột phá đến bậc nhất!
Trong quá trình hít thở, ngoài nguyên khí trời đất ra, hắn còn có thể cảm thụ được một cỗ sức mạnh kì dị, từ đỉnh Hắc Thạch dần dần tiến về phía hắn, không ngừng rèn luyện cơ thể hắn
Chà, loại cảm giác này thật thoải mái!
An Lâm ngẩng đầu nhìn trời, âm thầm xúc động, sau đó chọn Lux trên màn hình điện thoại.
Hắn muốn thử Lux trên chiếc điện thoại này, có thể đánh nổ ba toà tháp bằng một Tia Chớp Cuối Cùng hay không.
Nhưng rất đáng tiếc, kỹ năng đó là kỹ năng dành riêng cho Thiếu Nữ Ma Pháp thật.
Lux bản đời thấp của An Lâm đã bị chà đạp thê thảm, trò chơi mới bắt đầu được tám phút đã kết thúc.
Tiếp theo, hắn chấp nhận thực tế, bắt đầu lựa tướng dũng mãnh, mỗi một ván đều tranh thủ đưa thiếu nữ ma pháp về nhà mấy lần, như vậy có thể thoi thóp thêm một lát.
Vì vậy, mỗi lần trò chơi kết thúc, An Lâm đều có thể giết cô ta mấy chục lần, thời gian trò chơi cũng có thể kéo dài tới mười phút trở lên.
Liễu Thiên Huyễn ở trong trò chơi, cứ luôn bị An Lâm giết trong nháy mắt, tâm trạng không được vui lắm.
Cô chống cằm, làm bộ tội nghiệp nhìn An Lâm, trên gương mặt xinh xắn hơi ửng đỏ, trông thật là đáng yêu.
An Lâm thấy vậy, suy nghĩ hay là tiếp theo nhường cô đi, dù sao thắng thua cũng chẳng ảnh hưởng gì tới mình.
Nhưng hắn còn chưa kịp làm chuyện này, Liễu Thiên Huyễn đã mở miệng:
"Cậu chờ tôi một chút, tôi tạo trò chơi mới!"
Hả? Tạo trò chơi mới?
An Lâm nháy nháy mắt, còn chưa hiểu sự tình gì.
Liễu Thiên Huyễn nói xong, liền dùng điện thoại mở giao diện ra, sau đó bàn tay như ngọc trắng lướt nhanh trên màn hình như cánh bướm, hoá thành từng đạo tàn ảnh.
Thấy một màn này, An Lâm khiếp sợ.
Mẹ nó! Tốc độ tay này chắc phải đến hai trăm!
Không đúng, có khi đã ba trăm rồi!
Đây là Thiếu Nữ Ma Pháp cùi bắp mà mình quen sao, tốc độ tay này đã nghiền ép được mấy tay chơi lão luyện rồi!
Hơn nữa trên giao diện của cô, là một chuỗi mật mã, cô ta đang lập trình?
Mẹ nó đây là tạo trò chơi mới bằng tay sao!?
...
...
Qua một khoảng thời gian, tay Liễu Thiên Huyễn dừng lại.
"Phù, đại công cáo thành!"
Cô vui vẻ nói một câu, sau đó xoa xoa ngón tay ngọc thon dài của mình, tỏ ra có chút mệt mỏi.
An Lâm đã chết lặng, nếu lập trình viên mà chứng kiến hình ảnh cô lập trình này, đều bị doạ phát khóc cho xem!
Liễu Thiên Huyễn chia sẻ một tệp tài liệu để An Lâm đổi trò chơi.
Sau khi đổi xong, hai người lại bắt đầu chơi Liên Minh Huyền Thoại bản điện thoại.
Lần này cô chọn Garen, chắc là định trang bị phòng ngự, đồ phòng ngự, tránh cho lại bị An Lâm giết trong nháy mắt.
An Lâm có hơi bất ngờ, cô lại không chọn Thiếu Nữ Ma Pháp Lax, hình như đây là lần đầu tiên cô sử dụng nhân vật khác..
An Lâm lúc này đã chọn Zed, cũng là một tướng dũng mãnh.
Zed đã ra ngoài.
Sau đó nó thấy Garen đang cầm một trường kiếm dài bốn mươi mét...
Galen thuỷ tinh hồng này ra ngoài, đứng dưới tháp đã phòng ngự, không ngừng vung kiếm chém tháp phòng ngự của đối phương.
"Người ta đều nói rằng đại bảo kiếm của Garen dài 40 mét, tôi luôn cảm thấy phi thực tế, quả nhiên, như vậy mới phù hợp với thực tế." Liễu Thiên Huyễn đầy hài lòng giải thích.
Khóe miệng An Lâm co quắp lại, mẹ nó thế này thì bảo hắn chơi kiểu gì?
Khó khăn hắn lắm mới chịu đựng đến cấp sáu, về nhà mua toàn bộ trang bị đi ra, định liều chết đánh một trận.
Ngay tại lúc này, Liễu Thiên Huyễn tự động phối âm, hô to một tiếng: "Demacia!"
Sau đó, một thanh kiếm kim quang đại bảo từ trên trời hạ xuống, trực tiếp chém về phía Zed.
Màn hình điện thoại toàn ánh vàng, sau khi ánh vàng hết, lại là một màn đen kịt...
Zed đáng thương, lúc đang mua trang bị ở căn cứ, đã chết yểu tại chỗ!
"Cái này gọi phi kiếm, lấy đầu tướng địch ngoài ngàn dặm!" Liễu Thiên Huyễn giải thích.
An Lâm đầy trịnh trọng gật đầu, phối hợp nói: "Trường kiếm bốn mươi mét, khoảng cách công kích của đại chiêu đương nhiên xa hơn, uy lực đương nhiên cũng mạnh hơn! Liễu sư tỷ, chị sửa đổi rất là hợp lý!"
Con ngươi màu tím của Liễu Thiên Huyễn sáng lên, vui vẻ nói: "Hay lắm, cậu đúng là hiểu tôi!"
Cuối cùng, trò chơi kết thúc.
Số liệu của An Lâm: số lần giết địch là không, số lần chết mười hai lần.
Hắn cảm thấy đây là số liệu tệ nhất từ khi hắn chơi Liên Minh Huyền Thoại đến nay.
Không… hắn không chấp nhận đây là Liên Minh Huyền Thoại!
Cho dù hắn đang PK với Liễu Thiên Huyễn, hắn cũng cảm thấy trò mà hắn với Liễu Thiên Huyễn chơi, tuyệt đối không phải cùng một trò!
Đối thủ này của An Lâm, không chỉ biết sử dụng bật hack, còn sáng tạo ra bật hack ngoài đời thực, thử hỏi cậu có sợ hay không?
Màn đêm từ từ hạ xuống, Liễu Thiên Huyễn lấy ra một viên pháp khí Dạ Minh.
Pháp khí này có hình tròn, có thể phát ra ra ánh sáng màu trắng êm dịu, còn có từng dòng nước ấm toả ra xung quanh, dùng để chống lạnh.
Sau đó hai người lại bắt đầu trò chơi, chiến tích trước mắt của An Lâm là thua năm mươi thắng không.
Hắn đã thua đến thảm hại, bị đủ loại trò của Liễu Thiên Huyễn dày xéo.
Đỉnh chóp núi, có thể nhìn rõ rừng sao trong bầu trời đêm.
Trăng tròn treo ở chân trời, trông rất to, tựa như cách nơi này rất gần.
Xa xa trên mặt đất, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng nổ.
Còn có tiên tháp toả ra ánh sáng sặc sỡ, thỉnh thoảng xuất hiện, điểm xuyết cho cảnh đêm đen nhánh.
Hai người An Lâm với Liễu Thiên Huyễn, nhàn rỗi chơi game ở trên đỉnh núi, cảnh tượng hoàn toàn trái ngược với những học sinh tham gia trận chiến tự do...
Đến cảnh giới của An Lâm, thể chất đã vô cùng cường hãn, một hai hôm cú đêm với hắn mà nói, cũng chẳng có ảnh hưởng gì lớn.
Sau đó, hắn bị Liễu Thiên Huyễn lôi kéo chơi game cả một đêm.
Giữa trưa ngày hôm sau, toàn thân An Lâm bỗng nhiên hiện lên ra ánh vàng nhàn nhạt.
Ngay sau đó, vô số đường vân màu vàng hiện lên da hắn, những đường vân này tạo thành một hình vẽ vô cùng kì diệu. Ngay sau đó, bọn chúng biến mất không thấy.
Nhưng một màn này, Liễu Thiên Huyễn đều đã nhìn thấy.
"Ôi trời, cậu chơi game đến giác ngộ rồi sao?"
"Thánh thần ơi! Sao làm được vậy?"
Liễu Thiên Huyễn đầy vẻ ngạc nhiên, con ngươi màu tím chớp chớp nhìn An Lâm như sắp nổi lên ánh sao.
An Lâm thật sự không biết nên trả lời vấn đề này với cô như thế nào.
Vừa rồi Địa Liên Thần Công của hắn cuối cùng đã đến bậc nhất, rất nhiều thông tin liên quan tới thần công, bắt đầu rưới vào trong đầu hắn.
Đây là công pháp có thể kết nối với mặt đất, tu luyện kỳ đầu có thể tăng cường sức chống đỡ của cơ thể người một cách toàn diện, còn có thể tăng cường uy lực tiên pháp của thuộc tính đất.
Ví dụ như quyền Hám Sơn của An Lâm, hệ thống có nhắc nhở, uy lực phóng ra của nó đã mạnh lên gấp đôi!
"Tôi có thể cảm nhận được, sức chống đỡ của cơ thể cậu đang tăng lên một mức lớn, hơn nữa khí cơ trong người, cũng trở nên mạnh mẽ không ít..." Ánh mắt Liễu Thiên Huyễn càng ngày càng sáng.
Cô bắt lấy tay An Lâm, kích động nói: "Công pháp chơi game cũng có thể trở nên mạnh hơn, cậu dạy tôi được không?"
Nếu như cô học được môn công pháp này, sau này sẽ không vì say mê chơi game mà xao nhãng tu hành nữa!
Đây là công pháp cô nằm mơ cũng muốn học được!
An Lâm không biết làm sao, hắn nào có công pháp dựa vào chơi game để trở nên mạnh mẽ...
Nhưng, đột nhiên, hắn nảy ra một ý tưởng.
"Khụ… tôi có một công pháp vừa có thể chơi game, vừa có thể hấp thụ nguyên khí của trời đất, cô có muốn học không?" An Lâm mở miệng hỏi.
"Muốn chứ! Muốn chứ!" Liễu Thiên Huyễn không chút nghĩ ngợi đáp.
"Nhưng mà tôi có một điều kiện, ờm, đó chính là sau khi tôi dạy cho cô công pháp này, cô phải để tôi đi!" An Lâm tiếp tục nói.
Hắn vẫn còn nhiệm vụ của hệ thống cần hoàn thành, đâu thể ở đây chơi game liền ba ngày được.
Liễu Thiên Huyễn hơi do dự, nhưng cuối cùng, cô vẫn đáp ứng điều kiện của An Lâm.
Cá với bàn chân gấu, thì bàn chân gấu vẫn quan trọng hơn!
Cùng lắm thì, sau này lại dùng bàn chân gấu bắt con cá An Lâm này lại...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.